Vương Cường và Aurelia bước xuống từ xe ngựa, hai người khẽ trao đổi ánh nhìn trước khi cả hai đồng loạt ngước lên, chiêm ngưỡng quang cảnh trước mặt.
Trước mắt họ, Học viện Sao Rơi hiện lên như một tuyệt tác giữa thung lũng xanh mướt.
Tòa công trình sừng sững, nổi bật trên nền trời xanh trong, là sự giao thoa tuyệt vời giữa kiến trúc cổ xưa và phép thuật hiện đại. Những bức tường cẩm thạch trắng tinh khôi như phản chiếu ánh sáng của buổi bình minh, rực rỡ và huyền ảo.
Các cột trụ ma pháp cao v·út, khắc những câu thần chú cổ đại bằng những viên ngọc quý, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào.
Trên đỉnh tòa nhà, có một bức tượng đài của rồng loài sinh vật đại diện cho tri thức.
Vương Cường khẽ gật đầu, ánh mắt hắn tràn đầy sự tự hào và công nhận.
"Thật hoành tráng" Hắn nói nhỏ với Aurelia, " Nhà Vine đúng thật sự là những thợ xây lành nghề, nếu được anh hy vọng sẽ tuyển dụng được một thành viên trong gia tộc họ đến đây làm giáo viên."
Aurelia đứng bên cạnh hắn, đôi mắt ngọc lục bảo cô trở nên sáng lấp lánh khi nhìn vào công trình trước mắt.
"Đúng vậy," cô khẽ đáp, giọng nói có phần xúc động.
"Nhìn thấy nó từ bản vẽ cho đến khi hoàn thành, em vẫn không thể tin rằng chúng ta đã xây nó nhanh như vậy."
Xung quanh họ, dòng quỷ tấp nập từ khắp nơi đổ về.
Các học viên trẻ tuổi, mặc đồng phục chỉnh tề, đứng thành hàng dài, ánh mắt háo hức và đầy kỳ vọng. Những quý tộc và thương nhân đi ngang qua học viện, không khỏi dừng chân để chiêm ngưỡng, miệng khẽ thì thầm tán thưởng sự hùng vĩ và huyền bí toát ra từ tòa nhà.
Một số học sinh mới lần đầu tiên nhìn thấy công trình không thể giấu nổi sự kinh ngạc, đôi mắt mở to, ánh lên sự ngưỡng mộ và tò mò.
Khi cả hai tiến về phía lễ đài, Vương Cường quay sang Aurelia, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Em nghĩ nơi này có đủ tầm vóc để trở thành trung tâm tri thức của toàn vương quốc không?"
Aurelia gật đầu, đôi môi cô cong lên trong một nụ cười đầy tự hào.
"Chỉ cần có anh mở đường dẫn lối, em tin chắc rằng không có chuyện gì là quá xa vời."
Vương Cường mỉm cười, lòng hắn dâng trào một niềm tin mãnh liệt. Bước lên bục diễn thuyết, hắn quét mắt qua đám đông, hàng ngàn con mắt đang dõi theo từng cử chỉ của hắn.
Bầu không khí tràn ngập sự chờ đợi. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi giọng nói mạnh mẽ của hắn vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng.
"Thưa quý vị và các bạn học viên," Vương Cường bắt đầu, mỗi từ đều rõ ràng và được nhấn mạnh.
"Hôm nay, chúng ta đang chứng kiến sự ra đời của một biểu tượng mới cho tri thức và tiến bộ. Học viện Sao Rơi sẽ không chỉ là một nơi quy tụ nhân tài, mà còn là cái nôi của những tư tưởng mới, những phát minh sẽ thay đổi cả thế giới."
Hắn dừng lại, để lời nói của mình thấm vào không khí.
Đám đông bắt đầu thì thầm, mắt họ ánh lên sự kinh ngạc và tò mò.
Một số học viên trẻ tuổi thì không giấu nổi niềm phấn khích, trong khi các ma thuật sư từ nơi khác đến và quý tộc trẻ tuổi lại tỏ ra hoài nghi, khinh thường trước những thay đổi mà họ chưa từng hình dung.
Vương Cường tiếp tục, giọng hắn vang lên mạnh mẽ và đầy quyết tâm.
"Tại học viện này, chúng ta sẽ không chỉ dạy về ma thuật. Chúng ta sẽ giảng dạy những kiến thức mới, những ngành khoa học tự nhiên như toán học, vật lý, hóa học, cơ khí, và y học. Đây là nơi sẽ sản sinh ra không chỉ các ma thuật sư tài giỏi, mà còn là những nhà khoa học, kỹ sư, những người sẽ thay đổi thế giới bằng tri thức."
Hắn nói tiếp.
“Không quan trọng bạn đến từ đâu, hay thuộc tầng lớp nào miễn là bạn có ý chí có nhiệt huyết và đam mê chúng tôi sẽ sẵn sàng đưa tay mở đường cho các bạn chạm tới ước mơ.”
Cả đám đông như nín thở lắng nghe.
Những lời nói của Vương Cường như mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí họ, một tương lai mà họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Một số kẻ bắt đầu trao đổi với nhau, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt của họ, nhưng cũng có những người tràn đầy hy vọng và niềm tin.
Aurelia, đứng ở phía sau, chăm chú theo dõi từng phản ứng của đám đông. Cô biết rằng những gì Vương Cường nói sẽ làm xáo trộn quan điểm của nhiều người, nhưng cô cũng hiểu rằng điều đó là cần thiết.
Nếu họ muốn dẫn dắt thế giới này vào một kỷ nguyên mới, sự thay đổi là không thể tránh khỏi.
Sau bài phát biểu của Vương Cường, một học viên trẻ tiến lên, đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ.
"Thưa ngài, em có thể hỏi điều gì đã thôi thúc ngài và học viện đi theo hướng này không? Tại sao lại kết hợp giữa ma thuật và khoa học?"
Vương Cường mỉm cười nhìn cậu học viên.
"Tương lai của thế giới này nằm ở sự hòa hợp giữa các kiến thức. Ma thuật mạnh mẽ và tiện lợi nhưng khó phổ biến, nhưng nếu kết hợp với khoa học, chúng ta có thể tạo ra những thành tựu vượt xa trí tưởng tượng và phổ biến ra cho tất cả mọi người. Học viện Sao Rơi là nơi chúng ta mở ra những cánh cửa mới, không chỉ cho ma thuật, mà còn cho sự tiến bộ của cả thế giới."
Cậu học viên cúi đầu cảm ơn, ánh mắt đầy cảm hứng.
Sau buổi lễ khai mạc long trọng, Vương Cường dẫn đoàn học viên và giáo viên đi qua các hành lang rộng lớn của học viện. Bên trong là sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách hiện đại và cổ điển.
Ánh sáng từ những đèn treo tinh xảo trên cao tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, tạo nên bầu không khí vừa cổ kính vừa hiện đại.
Những bức tranh cổ với các câu thần chú ma thuật khắc chìm trên tường được chiếu rọi bởi những tia sáng nhẹ nhàng từ các tinh thể ma pháp treo lơ lửng trên trần.
Ánh sáng từ những tinh thể này đôi khi lóe lên, phát ra những tia lấp lánh huyền bí như hơi thở của phép thuật đang lan tỏa khắp không gian.
"Thật không thể tin được đây là nơi chúng ta sẽ theo học trong tương lai!"
Một học viên thì thầm với người bên cạnh, ánh mắt không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Đoàn di chuyển đến một căn phòng lớn nằm ở trung tâm học viện.
Trước mắt họ, một thư viện rộng lớn hiện ra, với những giá sách cao v·út chạm đến trần nhà. Vương Cường dừng bước và đưa tay chỉ về phía những kệ sách được làm từ gỗ quý, bền đẹp, toát lên vẻ trang trọng nhưng đầy cảm hứng.
Bên trong thư viện chứa hơn 1.500 quyển sách đa dạng về thể loại, từ những bản thảo cổ xưa ghi chép lại các nghi thức ma thuật cho đến các kiến thức khoa học hiện đại mà Vương Cường cùng đội ngũ phòng thí nghiệm đã soạn thảo.
Vương Cường mỉm cười, nhìn xung quanh không gian thư viện, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
"Đây chỉ là khởi đầu. Chúng ta không chỉ học hỏi từ quá khứ mà còn tiến bước về tương lai. Các kệ sách kia còn rất nhiều chỗ trống. Chúng đang chờ các em, những thế hệ học viên tiếp theo, lấp đầy bằng chính những phát minh và tri thức của mình."
Khi đoàn tiến vào một trong những phòng học đầu tiên, các học viên và giáo viên ngỡ ngàng trước những thiết bị lạ lẫm đặt trên các bàn thí nghiệm.
Không còn là những dụng cụ ma thuật quen thuộc, giờ đây xuất hiện những ống nghiệm, bình chứa, cùng các thiết bị thí nghiệm khoa học.
Một cô học sinh nhỏ tuổi với đôi mắt tò mò tiến đến gần Vương Cường, ngập ngừng hỏi.
"Thưa ngài cố vấn, đây là gì vậy ạ? Những ống thủy tinh và dụng cụ này có tác dụng gì?"
Vương Cường nhẹ nhàng mỉm cười trước sự ngạc nhiên của cô bé.
"Đây là các dụng cụ thí nghiệm hóa học. Chúng sẽ giúp các em hiểu rõ hơn về thế giới vật chất ở cấp độ nhỏ nhất. Khoa học và ma thuật không phải là hai thực thể riêng biệt, nhưng nó lại có chung nguồn gốc, nếu chúng ta truy tìm nó đến mức độ nhất định."
Một giáo viên già phụ trách dạy ma thuật mà Vương Cường tuyển được từ tháp ma thuật tò mò nhìn vào các dụng cụ.
"Ngài nói rằng khoa học có thể sánh ngang với ma thuật sao? Điều này thật quá xa vời."
"Xa vời ư?" Vương Cường nghiêng đầu mỉm cười.
"Khoa học chính là cách chúng ta giải thích những hiện tượng của tự nhiên. Nó không thay thế ma thuật, mà bổ sung cho ma thuật. Hai thứ này, nếu kết hợp đúng cách, sẽ đưa chúng ta đến những giới hạn mới mà trước giờ chưa ai dám mơ tới."
Sau khi đi qua các phòng học, Vương Cường dẫn đoàn đến một khán phòng lớn.
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn với những hàng ghế được xếp ngay ngắn, hướng về một chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng.
Trên bàn, một vật thể nhỏ gọn được phủ bằng một tấm vải đen, khiến mọi người không khỏi tò mò.
Vương Cường bước lên trước, kéo tấm vải che phủ, để lộ một quả cầu thủy tinh trong suốt, được gắn liền với một vài dây điện mảnh.
Ánh mắt của các học viên đổ dồn vào vật thể kỳ lạ này, sự tò mò và hồi hộp hiện rõ trong từng ánh nhìn.
Hắn đứng thẳng, giọng nói vang vọng trong khán phòng.
"Đây không phải là một tạo vật của ma thuật, mà là sản phẩm của khoa học. Một phát minh có khả năng thay đổi thế giới—bóng đèn."
Không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của mọi người. Vương Cường nhẹ nhàng bật công tắc.
Ngay lập tức, quả cầu thủy tinh phát sáng, ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Cả đám đông ồ lên kinh ngạc, một số người vỗ tay, trong khi các học viên nhìn chăm chú, như thể không thể tin vào mắt mình.
Aurelia đứng ở phía sau, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, thì thầm.
"Còn rất nhiều thứ đẹp hơn nữa mà anh muốn chia sẽ với em."
Một giáo viên tiến đến gần, ánh mắt thận trọng nhưng không kém phần hứng thú.
"Ngài nói rằng thứ này không cần đến ma thuật để chiếu sáng?"
"Đúng vậy," Vương Cường gật đầu.
"Chỉ cần một nguồn điện ổn định, bóng đèn sẽ có thể hoạt động liên tục mà không cần đến bất kỳ nguồn năng lượng ma thuật nào."
Các học viên nhìn nhau đầy kinh ngạc, bàn tán không ngớt. Một học viên đứng lên, giọng đầy nghi hoặc.
"Nhưng làm sao khoa học có thể làm được điều mà trước giờ chỉ ma thuật mới có thể?"
Vương Cường nhìn cậu bé, ánh mắt đầy tự tin.
"Khoa học và ma thuật đều là công cụ để chúng ta hiểu thế giới. Điều quan trọng là chúng ta biết cách sử dụng chúng để phục vụ cho chính chúng ta. Các em có thể dùng ma thuật để bay, nhưng hãy tưởng tượng khoa học cũng có thể làm điều đó mà không cần đến một chút ma lực nào. Đó chính là tương lai mà ta muốn xây dựng."
Sau khi buổi giới thiệu kết thúc, đoàn tiếp tục tham quan khắp học viện, ghé thăm những phòng thí nghiệm hiện đại với các mô hình máy móc phức tạp đang chờ đợi những bàn tay tài năng.
Trong đầu các học viên, hình ảnh về học viện không chỉ là nơi học tập về ma thuật nữa, mà còn là nơi họ sẽ tìm hiểu về những khía cạnh mới của khoa học và công nghệ.
Một học viên trẻ, vẫn chưa hết ngạc nhiên, tiến lại gần Vương Cường.
"Ngài cố vấn, ngài thực sự nghĩ rằng khoa học có thể thay đổi cả thế giới sao?"
Vương Cường đặt tay lên vai cậu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
"Không phải ta nghĩ. Ta biết chắc rằng nó sẽ làm được."
Không gian trong học viện như bừng sáng, không chỉ bởi ánh sáng của những bóng đèn vừa được giới thiệu, mà còn bởi niềm hy vọng mới mà Vương Cường đã mang đến.
Trong mắt các học viên, học viện này không chỉ là nơi truyền đạt tri thức, mà còn là biểu tượng của sự kết hợp hoàn hảo giữa ma thuật và khoa học, giữa quá khứ và tương lai, mở ra những cánh cửa mới dẫn đến những điều kỳ diệu.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới.