Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 113: Quyết Sách và Biến Cố



Chương 113: Quyết Sách và Biến Cố

Trong một phòng họp rộng lớn tại học viện, ánh sáng từ những quả cầu điện mới lắp đặt hắt lên các bức tường gỗ, tạo nên không khí trang nghiêm nhưng hiện đại.

Căn phòng được thiết kế với kiến trúc kết hợp giữa cổ kính và hiện đại, những chi tiết chạm khắc tinh xảo trên gỗ hòa quyện cùng các thiết bị công nghệ tiên tiến, phản ánh rõ nét sự chuyển mình của Thung Lũng Sao Rơi.

Vương Cường ngồi tại vị trí trung tâm của chiếc bàn dài, bao quanh bởi các thành viên của hội đồng học viện, những người chịu trách nhiệm cho sự phát triển của học viện vừa khai trương.

Aurelia ngồi lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt sắc bén theo dõi từng lời nói, từng biểu cảm của mọi người.

Vương Cường, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần uy nghiêm, cất tiếng.

“Thưa các vị, sau buổi ra mắt học viện hôm nay, chúng ta cần tập trung vào việc phân lớp cho các học viên cũ và thiết lập quy trình tuyển chọn học viên mới.”

Hắn nói tiếp.

“Đây là học viện đầu tiên trong vương quốc đào tạo cả khoa học và ma thuật, vì vậy mọi thứ cần được lên kế hoạch cẩn thận, đảm bảo mọi học viên đều được học tập trong môi trường phù hợp với năng lực của mình.”

Một học giả già dặn từ tháp ma thuật Eldershade, dáng người cao gầy với gương mặt đầy nếp nhăn và mái tóc bạc dài buộc gọn, chậm rãi lên tiếng. Đôi mắt sắc bén màu xanh lam của ông ánh lên vẻ thông thái.

“Chúng tôi đồng ý với kế hoạch. Tuy nhiên, cần có sự phân chia rõ ràng giữa các lớp dạy ma thuật và các môn khoa học. Không phải học viên nào cũng có khả năng học tốt cả hai. Việc này có thể ảnh hưởng đến chất lượng đào tạo.”

Một giáo sư trẻ tuổi là một thành viên đến từ phòng thí nghiệm của căn cứ, đại diện cho thế hệ mới, bày tỏ ý kiến.

“Vậy việc tuyển chọn học viên sẽ dựa trên yếu tố gì? Tôi nghĩ chúng ta cần đánh giá dựa trên cả tiềm năng ma thuật và khả năng tiếp thu khoa học. Có lẽ một kỳ thi đầu vào là cần thiết để đảm bảo học viên đủ khả năng theo học.”

Vương Cường gật đầu, đồng tình với ý kiến của giáo sư.

“Chính xác. Nhưng không nên quá khắt khe về điều này. Học viện này được lập ra để mọi quỷ dân, dù có tiềm năng ma thuật hay không, đều có cơ hội tiếp cận tri thức. Về quy trình tuyển chọn, tôi đề xuất một kỳ thi đơn giản kiểm tra khả năng đọc hiểu và tư duy cơ bản. Sau đó học viên sẽ được phân loại dựa trên kết quả thi và được hướng dẫn học tập theo năng lực của họ.”

Một thành viên khác trong hội đồng, với vẻ mặt trầm ngâm, đặt câu hỏi.

“Nhưng liệu việc này có quá tham vọng không? Việc dạy khoa học và ma thuật cùng lúc có thể làm rối trí học viên, ảnh hưởng đến kết quả học tập của họ.”

Vương Cường mỉm cười, tự tin trả lời.

“Đó là lý do chúng ta phải tạo ra một hệ thống học tập cân bằng, giúp học viên phát triển cả hai mặt. Việc phân lớp phải linh hoạt để phù hợp với từng năng lực. Nhưng một điều mà tôi đặc biệt muốn nhấn mạnh là việc phổ cập kiến thức cơ bản cho toàn dân. Đó là nền tảng cho sự phát triển của cả vùng đất này.”

Vương Cường đứng lên, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía hội đồng, giọng nói của anh trở nên mạnh mẽ hơn.

“Tôi muốn nhân cơ hội này đề xuất việc phổ biến chữ viết và hệ thống số học mới cho toàn bộ quỷ dân trong thị trấn. Việc đọc viết không chỉ là đặc quyền của những pháp sư hay giới quý tộc. Nếu chúng ta muốn phát triển, mọi người dân cần biết đọc, biết viết, biết tính toán cơ bản. Không cần phải viết giỏi, chỉ cần đọc hiểu là đủ.”



Một vài thành viên trong hội đồng gật đầu tán thành, trong khi những người khác tỏ vẻ suy tư, nhận thức rõ tầm quan trọng của đề xuất này.

Yetus một thành viên trong hội đồng, hắn cũng là một bậc thầy ma thuật được mời đến làm giáo sư từ tháp ma thuật, bày tỏ sự quan ngại.

“Ý tưởng này rất đáng khen, nhưng việc dạy dỗ toàn dân sẽ cần nhiều tài nguyên và thời gian. Liệu chúng ta có đủ giáo viên và phương pháp giảng dạy không?”

Về điều này Vương Cường cũng đã có dự kiến trước, hắn điềm tĩnh đáp.

“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những lớp học cơ bản. Những học viên xuất sắc sẽ được chọn làm trợ giảng, họ có thể giúp dạy lại cho những quỷ dân. Và nếu cần, tôi sẽ soạn thảo các tài liệu và sách giáo khoa để đơn giản hóa việc giảng dạy. Đây là bước đi cần thiết để đưa Thung Lũng Sao Rơi lên một tầm cao mới.”

Eldershade vị học giả già từ tháp, sau một lúc trầm tư, khẽ gật đầu.

“Vậy là chúng ta sẽ triển khai từ từ. Tôi nghĩ kế hoạch này có thể khả thi nếu chúng ta có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Cuộc họp tiếp tục với những trao đổi chi tiết về cách thức triển khai và phân bổ tài nguyên cho các lớp học phổ cập.

Mọi người đều nhận thấy tầm quan trọng của việc này, không chỉ đối với tương lai của học viện mà còn cho sự phát triển của cả vùng đất.

Cuộc thảo luận đang tiến triển thuận lợi thì đột nhiên, cánh cửa phòng họp bật mở đột ngột. Một binh lính bước vào với vẻ khẩn cấp, gương mặt lo lắng, phá vỡ bầu không khí yên bình trong phòng.

“Thưa Chỉ huy, thưa ngài cố vấn,” hắn ta nói nhanh, giọng có chút nghiêm trọng.

“Có chuyện xảy ra tại phòng thí nghiệm! Một v·ụ n·ổ lớn vừa mới xảy ra, chúng tôi vẫn chưa xác định được nguyên nhân chính xác.”

Toàn bộ căn phòng chợt yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vương Cường.

Hắn nhíu mày, đứng dậy ngay lập tức, ánh mắt đầy quyết đoán.

“Aurelia,” Vương Cường quay sang cô.

“Anh nghĩ chúng ta phải kiểm tra ngay. Cuộc họp ở đây tạm dừng, mọi người tiếp tục trao đổi về các vấn đề đang thảo luận. Tôi và Chỉ huy sẽ quay lại sau.”

Aurelia gật đầu, ánh mắt sắc sảo lập tức chuyển từ sự bình tĩnh sang trạng thái cảnh giác cao độ.

Cô nhanh chóng theo sau Vương Cường khi cả hai rời khỏi phòng họp, để lại các thành viên hội đồng tiếp tục thảo luận trong sự lo lắng.

Khi Vương Cường và Aurelia trở về căn cứ, không khí tại doanh trại đã trở nên căng thẳng nhưng không hề có sự hỗn loạn.

Mặc dù v·ụ n·ổ đã khiến nhiều người bất ngờ, nhưng sự kỷ luật trong q·uân đ·ội giúp mọi thứ nhanh chóng trở lại trật tự.



Các binh lính đã tập trung và triển khai bảo vệ khu vực xung quanh phòng thí nghiệm, thể hiện sự hiệu quả và nghiêm túc trong công tác phòng thủ.

Vương Cường nhìn quanh, trầm ngâm suy nghĩ, nhận thấy sự cảnh giác cao độ từ các binh lính. Điều này khiến hắn yên tâm phần nào.

“Ít nhất là sự kỷ luật của doanh trại vẫn vững vàng,” Vương Cường nói nhỏ với Aurelia.

“Chúng ta cần xác định tình hình nhanh chóng.”

Aurelia gật đầu, ánh mắt sắc sảo quét qua những binh lính đang bảo vệ khu vực. Cô cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình huống, nhưng cũng tin tưởng vào khả năng ứng phó của q·uân đ·ội.

“Doanh trại đã vào trạng thái cảnh giác. Anh có đoán được chuyện gì đã xảy ra không?” Aurelia hỏi, giọng cô không hề lộ ra chút hoang mang nào.

“Chưa rõ,” Vương Cường trả lời.

“Nhưng bất cứ thứ gì liên quan đến phòng thí nghiệm đều rất quan trọng. Chúng ta phải kiểm tra xem có sự cố nào xảy ra với các dự án đang tiến hành hay không.”

Cả hai tiến đến cửa phòng thí nghiệm, nơi các binh lính đã dựng rào chắn. Một vài lính canh chào hỏi và nhanh chóng cho phép họ vào.

“Thưa ngài cố vấn,” một binh lính báo cáo ngay khi thấy Vương Cường.

“Chúng tôi đã dập tắt được ngọn lửa nhưng thiệt hại vẫn chưa thể đánh giá hết. Một số vật liệu đã bị hư hỏng và một vài nhân viên đã b·ị t·hương, trong đó có một số học viên b·ị t·hương”

Bước vào phòng thí nghiệm, Vương Cường và Aurelia đối diện với khung cảnh hỗn loạn.

Các dụng cụ thí nghiệm bị hư hỏng, nằm rải rác khắp nơi, còn một vài nhân viên cùng trợ lý đang cố gắng xử lý tình huống, sơ cứu cho những người b·ị t·hương.

Khói vẫn còn bay nhẹ trong không khí, và ánh sáng từ những đèn treo trên trần tạo ra những bóng mờ kỳ dị trên các bức tường bị ám khói đen.

Vương Cường nhanh chóng tiến đến một trợ lý đang đứng gần đó, người có vẻ như đang cố gắng điều phối tình hình.

“Có ai b·ị t·hương nặng không?” Vương Cường hỏi, giọng hắn đầy sự quan tâm nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh cần thiết trong tình huống khẩn cấp.

Một nữ quỷ làm trợ lý tại phòng thí nghiệm với đôi mắt lo lắng, nhìn lên và trả lời.

“Tất cả đều ổn, thưa ngài, nhưng Phó phòng Korin và học viên Zarael b·ị t·hương khá nặng. Họ đang được đưa đi sơ cứu. Hiện chúng tôi đang cố gắng kiểm tra xem có gì bị thất thoát hay không.”

Aurelia nhìn quanh, ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn. Khung cảnh trước mắt cô không chỉ là một vụ t·ai n·ạn đơn thuần. Có điều gì đó khiến cô cảm thấy bất an.

“Đây có thể là t·ai n·ạn,” cô nói, đôi mắt không rời khỏi các dụng cụ thí nghiệm bị phá hủy.



“Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng có sự cố ý.”

Aurelia lo lắng cũng là điều hiển nhiên, khi nơi này có sự phòng thủ và bảo mật được cho là mạnh nhất toàn vương quốc. Đến cả cậu cua cô là Caelan cũng khó lòng phá được thì giờ đây nơi này lại bị nổ mất một góc.

Cô đang khó lòng hình dung được thứ gì có thể gây ra thiệt hại lớn đến như vậy.

Vương Cường trầm ngâm, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn vào những vết cháy xém trên tường và sàn nhà.

Hắn nhận ra rằng v·ụ n·ổ này có thể liên quan đến một vấn đề sâu xa hơn, và nếu không điều tra kỹ lưỡng, có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn.

“Chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng,” Vương Cường quyết định, giọng hắn đầy kiên quyết.

“Tất cả công việc tại đây phải được đình chỉ cho đến khi tìm ra nguyên nhân. Mọi hoạt động thí nghiệm phải dừng lại ngay lập tức.”

Hắn quay sang một nhóm binh lính đứng gần đó, ra lệnh.

“Lập tức phong tỏa khu vực này, không cho bất cứ ai ra vào trừ những người có nhiệm vụ điều tra. Chúng ta không thể để vụ việc này tiếp diễn mà không tìm ra nguyên nhân rõ ràng.”

Vương Cường cũng ra chỉ thị cho một cuộc điều tra nội bộ, yêu cầu tất cả nhân viên và học viên liên quan đến các dự án thí nghiệm phải báo cáo chi tiết về công việc của họ trong những ngày gần đây.

Hắn biết rằng để đảm bảo an toàn cho toàn bộ căn cứ, không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào, kể cả việc có sự p·há h·oại từ bên trong.

Aurelia nhìn Vương Cường, nhận thấy sự quyết tâm trong ánh mắt hắn. Cô biết rằng tình hình này không thể xem nhẹ, và cả hai đều sẽ phải làm việc hết mình để bảo đảm không có thêm bất kỳ sự cố nào xảy ra.

“Chúng ta sẽ tìm ra nguyên nhân,” Aurelia nói, giọng cô chắc chắn.

“Và đảm bảo rằng điều này không bao giờ xảy ra lần nữa.”

Vương Cường gật đầu, trong lòng hắn cũng có những nỗi lo và suy nghĩ như Aurelia.

Bước đầu tiên của họ là phải ổn định tình hình, sau đó sẽ tiến hành điều tra một cách tỉ mỉ.

Dù là t·ai n·ạn hay sự cố ý, họ đều phải đối mặt và giải quyết một cách nghiêm túc, vì tương lai của Thung Lũng Sao Rơi đang phụ thuộc vào những quyết định của họ lúc này.



(≧ ◡ ≦) Cảm ơn bạn Death TNB đã tiếp tục đề cử và ủng hộ mình ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯