Khi tin tức về v·ụ n·ổ ở phòng thí nghiệm truyền đến, không khí xung quanh căn cứ bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Aurelia và Vương Cường trao đổi ánh nhìn, chỉ trong chốc lát cả hai đã nắm rõ kế hoạch hành động. Không cần lời nói, họ đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình.
Aurelia nhanh chóng lên tiếng, giọng cô sắc bén nhưng vẫn bình tĩnh.
“Chuẩn bị đội phòng vệ! Phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh phòng thí nghiệm. Đảm bảo không ai lại gần khu vực nguy hiểm. Các đội y tế, lập tức sẵn sàng xử lý và sơ cứu những người b·ị t·hương còn sót lại!”
Lực lượng binh lính nhanh chóng tuân theo mệnh lệnh, họ tản ra theo các hướng được chỉ định.
Ánh mắt của Aurelia quét qua từng nhóm lính, đảm bảo mọi việc được tiến hành theo đúng kế hoạch.
Khói bụi từ v·ụ n·ổ vẫn lơ lửng trong không khí, khiến không gian xung quanh trở nên âm u, nhưng sự quyết tâm và kỷ luật của binh lính đã biến nơi đây thành một pháo đài không thể x·âm p·hạm.
Một người lính trẻ, ánh mắt căng thẳng nhưng kiên quyết, chạy đến gần Aurelia, báo cáo tình hình.
“Thưa chỉ huy, khu vực đã được phong tỏa. Đội y tế đang xử lý những người b·ị t·hương. Không ai được phép tiến vào bên trong mà không có sự cho phép của ngài.”
Aurelia gật đầu, hài lòng với hiệu quả của công việc. Cô dừng lại một chút, thở sâu và hướng ánh mắt về phía phòng thí nghiệm, nơi Vương Cường đang tiến vào.
Trong khi Aurelia chỉ huy bên ngoài, Vương Cường bước vào phòng thí nghiệm với sự cẩn trọng.
Tiếng chân hắn vang lên trong hành lang tĩnh mịch, không gian như trở nên ngột ngạt hơn bởi khói bụi và mùi cháy khét từ v·ụ n·ổ.
Khi mở cánh cửa nặng nề dẫn vào phòng thí nghiệm, hắn đối diện với cảnh tượng hỗn loạn: các thiết bị bị hư hỏng, tường tróc lở, những mảnh vụn rơi vãi khắp nơi.
Vương Cường cúi xuống, nhặt một mảnh vụn, tay anh nheo lại khi nhận ra đây là một phần của một thiết bị quan trọng. Các nhân viên thí nghiệm, mặc dù vẫn còn bàng hoàng, đã cố gắng tổ chức lại và tìm kiếm manh mối về nguyên nhân v·ụ n·ổ.
Một trong những nhân viên, ánh mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi, tiến đến gần Vương Cường, giọng có chút lo lắng.
“Thưa ngài, v·ụ n·ổ… xuất phát từ phòng thí nghiệm của Korin. Chúng tôi không hiểu vì sao… mọi thứ xảy ra quá nhanh.”
Vương Cường nhíu mày, cảm nhận được sự bất thường. Korin là một nhà giả kim xuất sắc, nổi tiếng với tính cẩn thận. Việc xảy ra một v·ụ n·ổ lớn như vậy dưới sự giá·m s·át của hắn ta, thật khó tin.
“Phòng của Korin? Chuyện này thật kỳ lạ… hắn luôn tuân thủ các quy tắc an toàn một cách nghiêm ngặt. Tại sao lại có thể để xảy ra một sự cố như vậy?”
Không chần chừ thêm, Vương Cường quyết định phải trực tiếp gặp Korin. hắn bước nhanh về phía phòng c·ấp c·ứu, nơi mà câu trả lời có lẽ đang chờ đợi.
Khi bước vào phòng c·ấp c·ứu, Vương Cường ngay lập tức cảm nhận được không khí căng thẳng và nặng nề.
Các nhân viên y tế đang làm việc với tốc độ chóng mặt, những gương mặt đẫm mồ hôi nhưng vẫn tỏ ra kiên định. Những tiếng rên rỉ của những nhân viên b·ị t·hương hòa lẫn với tiếng bước chân vội vã, tạo nên một cảnh tượng đầy lo âu.
Vương Cường tiến lại gần một nhóm nhân viên y tế đang bận rộn băng bó cho một bệnh nhân b·ị t·hương nặng.
Vương Cường giọng điềm tĩnh, bắt đầu động viên.
“Mọi người đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục giữ vững tinh thần. Ta sẽ điều tra nguyên nhân và đảm bảo rằng chuyện này không lặp lại.”
Những lời nói của Vương Cường mang theo sự quyết tâm và uy nghiêm, làm dịu đi phần nào nỗi lo lắng của các nhân viên y tế.
Sau khi động viên họ, hắn tiến về phía cuối phòng, nơi Korin và Zarael đang được chăm sóc.
Khi Vương Cường bước vào phòng bệnh, không gian căng thẳng như bị cô đặc lại bởi những gì vừa xảy ra. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua căn phòng, dừng lại ở hai hình dáng mệt mỏi đang ngồi trên giường bệnh: Korin và Zarael.
Mặc dù thân thể bị băng bó kỹ lưỡng, cả hai vẫn tiếp tục thảo luận với nhau, bỏ qua cơn đau từ những v·ết t·hương còn rỉ máu.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng yếu ớt, vết bỏng lớn hiện rõ trên da họ, một bằng chứng rõ ràng cho sức mạnh khủng kh·iếp của v·ụ n·ổ.
Nhưng, điều đặc biệt là trong ánh mắt của Korin và Zarael, không hề có dấu vết của sự hoảng sợ hay đau đớn, chỉ có ngọn lửa đam mê cháy rực đối với khoa học.
Zarael trầm tư, ánh mắt hướng về v·ết t·hương trên tay mình, hắn nhớ lại toàn bộ quá trình phẫu thuật và thí nghiệm, rồi nói ra.
“Chắc chắn v·ụ n·ổ đã xảy ra khi dung dịch xanh nhạt tiếp xúc với axit sulfuric và axit nitric từ túi dịch của con Vulkara. Nhưng em vẫn chưa thể hiểu tại sao lại có một phản ứng dữ dội như thế.”
Korin đáp lại nhanh chóng, giọng nói đầy nghi ngờ.
“Cơ thể của con Vulkara vốn đã chứa hai loại axit đó. Trong nhiều thí nghiệm trước đây, dung dịch xanh chưa từng p·hát n·ổ khi tiếp xúc với chúng. Không thể nào có chuyện đó xảy ra chỉ vì lần này được trộn lẫn.”
Họ tiếp tục tranh luận, không hề nhận ra sự hiện diện của Vương Cường. Cả hai dường như bị cuốn vào cuộc đối thoại khoa học, để mặc mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Cóc Lửa Vulkara là loài quái vật có kích thước to lớn với làn da đỏ rực, bóng loáng như dung nham.
Chúng sinh sống ở các vùng núi lửa, nơi có nhiệt độ cao và môi trường khắc nghiệt. Mỗi khi bị t·ấn c·ông và tiêu diệt, cơ thể chúng sẽ p·hát n·ổ mạnh mẽ, tạo ra một v·ụ n·ổ l·ửa l·an r·ộng, có thể t·hiêu r·ụi mọi thứ xung quanh.
Sức mạnh của v·ụ n·ổ tỷ lệ thuận với kích thước của con cóc, và những con già hơn có khả năng gây ra những v·ụ n·ổ vô cùng tàn khốc.
Trước đó, các cuộc thí nghiệm thuốc súng đang dần trở nên bế tắc.
Zarael một học viên được nhận vào thực tập sớm trong phòng thí nghiệm đã nảy ra sáng kiến, phẫu thuật một loài quái vật có khả năng p·hát n·ổ để tìm hiểu nguyên lý cũng như hướng đi mới.
Kết quả là nhiều con Vulkara được chuyển đến phòng thí nghiệm, và việc chế tác thuốc súng cũng bắt đầu có tiến triển. Đấy là cho đến khi sự việc này xảy ra.
Tranh luận giữa Korin và Zarael trở nên căng thẳng hơn, cả hai không ngừng đẩy đưa lý lẽ, đào sâu vào bản chất của con Vulkara. Zarael, đôi mắt ánh lên vẻ quyết đoán, tiếp tục phân tích.
“Khi con Vulkara bị tiêu diệt, nó sẽ thường p·hát n·ổ với một v·ụ n·ổ lửa. Trước đó em đã tự mình giải phẫu và phát hiện ra cơ thể nó chứa một hợp chất hữu cơ Glycerin cùng với axit sulfuric và axit nitric. Nhưng nguyên nhân chính gây ra v·ụ n·ổ này vẫn chưa được xác định rõ ràng.”
Korin nhìn Zarael một cách nghiêm túc, đầu hơi nghiêng như đang cân nhắc điều gì.
“Có thể là do nhiệt độ. Ban đầu để tiện vận chuyển, chúng ta đã gây mê và bảo quản nó ở nhiệt độ cực thấp để ngăn chặn nó tự p·hát n·ổ. Nhưng khi dung dịch xanh tiếp xúc với hai axit kia trong điều kiện nhiệt độ bình thường, có lẽ phản ứng hóa học đã xảy ra một cách đột ngột và dữ dội.”
Zarael ánh mắt bừng sáng như tìm ra điều gì đó.
“Là nó! Nhiệt độ! Em đã thấy nhiệt độ tăng cao đáng kể khi thứ dung dịch xanh ấy chảy ra. Điều này có thể đã kích hoạt phản ứng hóa học mạnh mẽ, dẫn đến v·ụ n·ổ kinh hoàng.”
Không khí trong phòng bệnh trở nên ngột ngạt, căng thẳng hơn bao giờ hết. Cả hai nhà khoa học, giờ đây đã bị cuốn sâu vào cuộc điều tra, không nhận ra sự hiện diện của Vương Cường.
Vương Cường quyết định ngắt lời bằng một tiếng ho nhẹ, báo hiệu sự hiện diện của mình.
Cả Korin và Zarael giật mình quay lại, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt khi thấy hắn đứng đó từ lúc nào. Vương Cường bước tới gần, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Vương Cường ánh mắt sắc bén, giọng nói rõ ràng.
“Vậy, hai người đã xác định được nguyên nhân rồi chứ? Nếu cả hai vẫn ổn, hãy cho ta biết cụ thể hơn về quá trình thử nghiệm để ta có thể hiểu rõ hơn về tình hình và quyết định các bước tiếp theo.”
Korin và Zarael gật đầu nhanh chóng, cả hai đều hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình huống này. Họ bắt đầu tường trình chi tiết về quá trình thí nghiệm, từ việc xử lý cơ thể của con Vulkara đến việc lý do của v·ụ n·ổ.
…
Chương này là chương ngắn nhất mình từng viết cho đến nay.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.