Trong căn phòng bệnh ngập tràn ánh sáng mờ ảo, sự tĩnh lặng chỉ bị khuấy động bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng của Vương Cường.
Hắn chậm rãi tiến lại gần giường bệnh của Korin và Zarael, đôi mắt quan sát cẩn thận từng biểu hiện trên gương mặt họ. Dù ánh mắt hai người mệt mỏi, nhưng lại chẳng có chút dấu hiệu nào của sự chán nản hay thất vọng.
Vết thương trên cơ thể là minh chứng rõ ràng cho hậu quả v·ụ n·ổ, nhưng ánh lửa đam mê trong mắt họ vẫn cháy rực.
Zarael, với đôi mắt sâu thẳm và đong đầy suy tư, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Hắn nhìn thẳng vào Vương Cường, giọng nói trầm tĩnh nhưng không thể giấu được sự nhiệt huyết.
“Thưa ngài, v·ụ n·ổ xảy ra khi dung dịch xanh tiếp xúc với hai loại axit sulfuric và axit nitric từ túi dịch của con Vulkara. Chúng tôi đã giữ nó ở nhiệt độ cực thấp để ngăn chặn phản ứng mạnh, nhưng không ngờ...”
Korin, với ánh mắt sắc bén đầy lý trí, ngay lập tức tiếp lời, giọng nói pha chút căng thẳng.
“Đúng vậy, ngài cố vấn. Chúng tôi không lường trước được nhiệt độ lại là yếu tố kích hoạt. Trong môi trường bình thường, phản ứng hóa học diễn ra quá nhanh, dẫn đến v·ụ n·ổ ngay tức khắc.”
Vương Cường lặng im lắng nghe, đôi mày khẽ nhíu lại, nhưng chẳng có dấu hiệu của sự tức giận.
Hắn hiểu rõ những khó khăn và rủi ro mà các nhà nghiên cứu phải đối mặt hàng ngày. Sau khi nghe xong, hắn gật đầu, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt toát lên sự thông cảm.
“Các ngươi đã làm rất tốt. Đặc biệt là Zarael, việc ngươi nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và không ngừng tìm kiếm lối đi mới là điều rất đáng khen.”
Lời khen ngợi bất ngờ từ Vương Cường khiến cả Korin và Zarael thoáng ngạc nhiên. Họ đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc khiển trách nặng nề, nhưng thay vào đó là sự công nhận.
Trước khi họ kịp phản ứng, Vương Cường tiếp tục, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm túc.
“Nhưng ta cũng phải chịu trách nhiệm. Cơ sở của phòng thí nghiệm chưa đáp ứng đầy đủ điều kiện để thực hiện những thí nghiệm nguy hiểm như vậy. Đây cũng là lỗi của ta.”
Korin và Zarael vội vã lắc đầu, giọng nói chân thành hiện rõ.
“Không phải lỗi của ngài cố vấn, thưa ngài. Chúng tôi cũng có phần trách nhiệm khi lựa chọn thí nghiệm một chất có khả năng p·hát n·ổ trong không gian hạn chế như vậy.”
Zarael đồng tình, thêm vào.
“Chúng tôi sẽ cẩn trọng hơn trong những thí nghiệm sau. Đây là bài học quý giá cho cả hai chúng tôi.”
“Rất tốt. Ta sẽ cho xây dựng thêm một phân khu tại phòng thí nghiệm để phù hợp với những nghiên cứu tương tự. Còn về việc chế tạo thuốc súng, liệu các ngươi đã xác định được phương pháp sản xuất chưa?”
Korin đáp lời, giọng nói chắc chắn và nghiêm túc.
“Chúng tôi đã xác định được 9 phần 10 quy trình, thưa ngài. Phần còn lại là việc sản xuất hai loại axit kia hàng loạt để chế tạo thuốc súng với quy mô lớn.”
Nghe vậy, Vương Cường khẽ nở nụ cười hài lòng.
“Ừ tốt. Các ngươi hãy nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục sức khỏe. Sau đó, ta sẽ cử Dorig đến để thảo luận chi tiết công việc tiếp theo.”
Hắn quay người bước ra khỏi phòng, để lại Korin và Zarael trong sự trầm tư.
Trong căn phòng làm việc nhỏ gọn và ngăn nắp, Aurelia ngồi sau chiếc bàn lớn, đầy ắp giấy tờ và báo cáo từ các đơn vị trong căn cứ Sao Rơi.
Bóng đèn tỏa ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên khuôn mặt của cô, làm nổi bật lên những đường nét kiên nghị và sự tập trung cao độ.
Cô chăm chú lướt qua từng trang văn bản, kiểm tra từng chi tiết nhỏ và đưa ra những quyết định một cách nhanh chóng, không chút do dự.
Ánh mắt cô sắc sảo, đôi khi dừng lại trên một số dòng quan trọng, sau đó lại tiếp tục di chuyển, tay cầm bút ký tên vào từng tài liệu.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần chuyển sang màu đen tuyền của đêm khuya. Những ngôi sao mờ nhạt hiện lên trên bầu trời tĩnh lặng, tạo nên một bức tranh thanh bình đối lập với không khí căng thẳng trong căn phòng.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc này, Aurelia cảm thấy mình được hòa mình vào công việc, trách nhiệm nặng nề đặt lên vai cô, nhưng đồng thời cũng là niềm vinh dự lớn lao.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Vương Cường bước vào với dáng điềm tĩnh, trên tay là một ấm trà tinh hoa đêm tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, cùng với đó là một dĩa đồ ăn nhẹ gồm vài miếng bánh và một ít trái cây tươi.
Nhìn thấy Aurelia vẫn đang chăm chú vào công việc, đôi mắt hắn ánh lên một nét cười dịu dàng.
Aurelia ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động khẽ, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dịu xuống thành một nụ cười nhẹ nhàng khi thấy Vương Cường.
Hắn đặt ấm trà và dĩa đồ ăn xuống bàn, đôi tay nhẹ nhàng cẩn thận, như thể không muốn làm gián đoạn sự tập trung của cô.
"Thấy em vẫn còn làm việc chăm chỉ như vậy, anh nghĩ em sẽ cần chút gì đó để thư giãn."
Aurelia đặt bút xuống, nụ cười nở trên môi khi nhìn vào ấm trà. Cô không thể phủ nhận rằng mình đã quá tập trung vào công việc mà quên mất cả thời gian.
Mùi hương thơm dịu của tinh hoa đêm lan tỏa trong không khí, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn giữa những giấy tờ khô khan.
"Cảm ơn anh, em thực sự cần một thứ như thế này," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự biết ơn và niềm hạnh phúc.
Cả hai ngồi xuống, không khí trong phòng trở nên thư thái hơn khi Vương Cường cũng rót cho mình một tách trà.
Tiếng nước trà chảy vào tách, hòa cùng mùi hương tinh tế, tạo nên một cảm giác bình yên hiếm hoi trong bối cảnh căng thẳng của những ngày gần đây.
Sau vài phút im lặng, Vương Cường nhìn vào Aurelia, ánh mắt nghiêm túc khi hắn chuyển sang chủ đề chính.
"Anh vừa trở về sau khi xong việc với học viện."
Vương Cường bắt đầu, giọng điềm đạm nhưng không kém phần quan trọng.
"Còn về v·ụ n·ổ ở phòng thí nghiệm… Anh cũng đã điều tra xong và xác định được nguyên nhân."
Aurelia nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Cô biết rằng v·ụ n·ổ này không chỉ đơn thuần là một t·ai n·ạn, mà còn có thể là dấu hiệu của những vấn đề nghiêm trọng hơn.
"Nguyên nhân là từ phòng thí nghiệm của Korin," Vương Cường tiếp tục, giọng điệu có phần điềm tĩnh.
"Hắn và Zarael đã thử nghiệm một loạt chất hóa học từ cơ thể con Vulkara, một loài quái vật lửa, để tìm ra công thức cho thuốc súng. Nhưng kết quả là có chút sai sót dẫn đến nổ."
Aurelia cau mày, đôi mắt cô sắc bén khi nghe đến chi tiết về v·ụ n·ổ.
Cô không thể không cảm thấy lo lắng cho những người trong phòng thí nghiệm, nhưng đồng thời cũng không thể bỏ qua trách nhiệm của mình trong việc giá·m s·át và đảm bảo an toàn.
"Lẽ ra họ phải cẩn thận hơn. May mắn là không có thiệt hại quá lớn về nhân sự."
Aurelia nói, giọng điệu pha chút nghiêm khắc nhưng vẫn đầy sự quan tâm.
Vương Cường gật đầu, nhấp một ngụm trà trước khi tiếp tục.
"Đúng là họ đã hơi bất cẩn. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Phòng nghiên cứu thuốc súng của Korin đã có một đột phá lớn. Chúng ta đã tiến gần hơn đến việc tạo ra loại v·ũ k·hí có thể sản xuất hàng loạt và phổ cập vào q·uân đ·ội."
Ánh mắt Aurelia sáng lên một chút trước tin tức này. Cô đặt tách trà xuống bàn, hơi ngả người về phía trước, đôi mắt ánh lên sự tò mò và hào hứng.
"Vậy điều đó có nghĩa là… sắp tới chúng ta sẽ có lợi thế lớn về mặt v·ũ k·hí?"
Vương Cường gật đầu, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt hắn.
"Đúng vậy. Đột phá này có thể thay đổi cục diện c·hiến t·ranh. Khi chúng ta có thể sản xuất thuốc súng với số lượng lớn và chế tạo những loại v·ũ k·hí hiện đại, q·uân đ·ội của chúng ta sẽ mạnh hơn rất nhiều."
Aurelia khẽ gật đầu, mắt cô ánh lên sự hài lòng và thận trọng. Cô biết rằng dù tiến bộ này là quan trọng, nhưng cũng đồng nghĩa với việc đối thủ của họ sẽ không ngồi yên.
"Chúng ta phải giữ kín việc này cho đến khi sẵn sàng. Nếu kẻ địch biết, họ sẽ tìm cách phá hủy mọi nỗ lực của chúng ta."
Vương Cường đồng ý.
"Đúng vậy, anh đã dặn các nhân viên giữ bí mật tuyệt đối về điều này, nói cho bọn họ rằng v·ụ n·ổ này là do một ma trận bị mất kiểm soát. Đợi đến khi mọi thứ hoàn thiện, chúng ta sẽ có một lực lượng vượt trội."
Aurelia cảm nhận được sự cương nghị trong lời nói của Vương Cường, và cô biết rằng hắn đã có kế hoạch chu đáo.
Dù biết rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng cô cảm thấy yên tâm khi biết rằng mình luôn có một người đồng hành đáng tin cậy như Vương Cường bên cạnh.
Cả hai người ngồi trong giây lát, thưởng thức không khí yên bình hiếm hoi sau một ngày đầy căng thẳng.
Ánh mắt của Vương Cường và Aurelia trao đổi ngầm sự hiểu biết và tin tưởng.
Những giây phút ngắn ngủi này giúp họ tạm gác lại những lo lắng và áp lực, để nhớ rằng họ không chỉ là những chiến binh hay nhà lãnh đạo, mà còn là những người bạn đồng hành trên con đường gian khó này.
Aurelia nhìn vào Vương Cường, nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh sự cảm kích và tin tưởng.
"Cảm ơn anh đã luôn hỗ trợ em. Hãy nghỉ ngơi, em nghĩ chúng ta đều cần điều đó."
Vương Cường cũng mỉm cười đáp lại, nhưng trong ánh mắt của hắn, vẫn còn đó sự quyết tâm và trách nhiệm chưa thể rũ bỏ.
"Ừ, nhưng trước đó… thêm một tách trà chứ?"
Cả hai cười nhẹ, tiếp tục thưởng thức sự yên tĩnh trước khi những trách nhiệm khác lại kéo họ vào cơn bão của công việc và c·hiến t·ranh.
Trong căn phòng nhỏ bé này, giữa ánh sáng dịu nhẹ của đèn dầu và mùi hương thơm ngát của trà, họ tìm thấy một chút an ủi, một chút động lực để tiếp tục đối mặt với những thử thách phía trước.
Aurelia nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đêm đang dần bao phủ lấy thị trấn Sao Rơi.
Cô biết rằng đêm nay sẽ còn dài, và những công việc cô đang làm sẽ ảnh hưởng đến hàng trăm, hàng ngàn người. Nhưng với Vương Cường bên cạnh, cô tin rằng họ sẽ vượt qua mọi khó khăn, dù đó là gì đi nữa.
…
Nay được nghỉ một ngày nên ngủ hơi sâu, sr mọi người.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.