Trong đêm tĩnh mịch ngoài doanh trại, bầu trời hoang mạc rực rỡ với vô vàn vì sao lấp lánh. Ánh trăng xanh nhợt phủ lên cồn cát vàng, tạo nên cảnh tượng huyền bí.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo âm thanh của sa mạc, hòa cùng ánh sáng vàng cam le lói trong doanh trại, nơi những người lính đang ngồi quanh bếp lửa, trò chuyện và cười đùa.
Ánh lửa hắt lên gương mặt họ, tạo nên những bóng đổ dài trên nền cát, khiến cảnh vật trở nên sống động và ấm áp giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Lúc bấy giờ, dưới ánh nến lập lòe trong căn phòng tối. Gelgaan cầm trên tay quyển sách ma thuật, đôi mắt tập trung vào những dòng chữ phát sáng trên trang giấy úa vàng. Khi ông bắt đầu lẩm nhẩm những câu thần chú bí ẩn, quyển sách tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.
Từ bàn tay của ông, những luồng sáng xanh biếc toả ra, cuốn quanh quyển sách và hoà quyện vào không trung, tạo nên những hình thù phức tạp đầy sinh động. Ánh sáng ấy như đang múa lượn, biến đổi thành những biểu tượng ma thuật rực rỡ, hình như đó là biểu tượng của gia tộc Alaric.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía quyển sách.
“Gelgaan có chuyện gì mà ngươi tìm ta vào giờ này vậy?”
Lão nhìn Vương Cường như có vẻ lưỡng lự nhưng rồi lại kiên định hướng ánh mắt vào quyển sách nghiêm túc trả lời:
“Ta đã tìm được một tên học trò phù hợp với yêu cầu của ngươi.”
Trái với vẻ nghiêm túc của lão Gelgaan, âm thanh từ quyển sách lúc này lại trở nên gấp gáp.
“C·hết tiệt lại bị phát hiện! Gelgaan cho ta gặp tên học trò đó nhanh, ta không có nhiều thời gian”
Nghe vậy thì lão cũng chỉ biết thở dài lắc đầu rồi hướng quyển sách sang cho Vương Cường.
“Ừ, vào thẳng việc chính luôn” “Muốn làm học trò của ta điều đầu tiên là ngươi phải giàu, không những giàu mà phải còn là siêu cấp giàu, ngươi đáp ứng được không.”
Điều kiện như vậy khiến Vương Cường không khỏi lưỡng lự:
“Chuyện này..”
Lão Gelgaan thấy biểu hiện của hắn thì cũng xen ngang vào nói thay.
“Brian là một đứa trẻ rất có tiềm năng, chỉ trong một ngày đầu tiên hắn đã có thể kiếm được 1 vàng và 5 bạc từ bàn tay trắng tuy không giàu nhưng hắn biết cách kiếm rất nhiều tiền.”
“.…” quyển sách ngừng một hồi lâu trông như người bên kia đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau âm thanh lại phát ra nhưng lần này thì có hơi cưỡng ép.
“Cũng được thôi, điều thứ hai là không được thắc mắc hay hoài nghi sư phụ của mình.”
Đến đây thì Vương Cường ngửi thấy sặc mùi l·ừa đ·ảo nhưng hắn không dám ý kiến, hắn mạnh dạng đồng ý.
“Được! không vấn đề gì thưa ngài.”
“Gọi ta là sư phụ!”
“Vâng thưa sư phụ!”
“Tốt giờ thì để tay lên hòn đá giữa quyển sách, chúng ta sẽ lập khế ước, cứ đọc những chữ hiện lên là được.”
Vương Cường nhất tay lên, đôi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt đá. Từng dòng chữ trên trang giấy phát sáng, phun ra những luồng năng lượng xanh biếc, chảy từ quyển sách vào hòn đá.
Ánh sáng xanh vây quanh Vương Cường như một vòng tròn bảo vệ, biểu thị sự kết nối giữa hắn và nơi phát sức mạnh thần bí ấy.
Từng dòng chữ bắt đầu hiện lên trên không trung. Vương Cường hướng ánh mắt tò mò của mình bắt đầu đọc:
“Nguyện xin sức mạnh của Astradus, Thần của Sự Hòa Hợp và Nguyện Ước ta và người, lập khế ước vĩnh cửu, trao đổi tri thức và hành trang, vững bền và đồng hành trên con đường của trí tuệ.”
Sau khi vừa đọc xong câu thần chú, Vương Cường như cảm thấy trong cơ thể như thêm một thứ gì đấy. Trong thoáng chốc tâm trí của hắn bị kéo đi về nơi khác.
Mở mắt ra hắn thấy một lão già gân với cơ thể cường tráng đang không ngừng bay nhảy qua khắp các nóc nhà.
Lão già sảng khoái nhìn vào hư không cười to rồi cất tiếng chào hỏi:
“Hahaha, xin chào đồ đệ yêu quý của ta, hiện tại ta đang có chút không rảnh lúc khác chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc Vương Cường bị kéo trở về thực tại. Hắn ngỡ ngàng ngơ ngác, hình tượng bậc thầy ma thuật sư cũng vô tình bị sụp đổ.
Lão Gelgaan thấy vậy cũng chỉ biết thở dài rồi lấy làm hoài nghi không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai.
Lão đỡ Vương Cường dậy.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” - Lão Gelgaan nhẹ nhàng hỏi, giọng nói chứa đựng sự ấm áp và sự quan tâm.
Vương Cường trán toát cả mồ hôi còn tâm trí hắn thì vẫn đang có chút mơ hồ sau trải nghiệm vừa qua.
“Cảm ơn lão.” Vương Cường cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp. “Tôi… tôi vẫn ổn.”
Lão Gelgaan gật đầu một cách đồng cảm, vỗ nhẹ vai Vương Cường. “Đừng lo lắng quá, trải nghiệm ma thuật thường có những hiện tượng choáng váng. Còn bây giờ, hãy nghỉ ngơi, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp vào ngày mai.”
Nói xong lão đặt quyển sách lại vào trong hộp rồi đưa cho Vương Cường, dặn dò:
“Từ nay ngươi hãy giữ lấy quyển sách này, trong đó có một số kiến thức cùng câu thần chú cơ bản ngươi có thể học, hướng dẫn sử dụng cũng nằm trong đó nốt.”
Nghe lão nói như vậy Vương Cường cũng cảm thấy an lòng .
Bước ra ngoài, đi bộ dưới ánh trăng xanh nhạt của đêm tối, hắn không ngừng suy nghĩ về mục đích cuối cùng của con đường mà Brian đang đi cũng như sự hiện diện của Vương Cường tại nơi này mang ý nghĩa gì.
…
Sáng sớm, khi vừa mở cửa, Vương Cường đã thấy Dorig đứng đợi sẵn bên ngoài. Sương mờ lượn lờ xung quanh, và cái lạnh buốt của buổi sáng làm Vương Cường khẽ rùng mình.
“Buổi sáng tốt lành, thưa đại ca!” Dorig nói, ánh mắt sáng ngời nhưng có chút lo lắng ẩn hiện.
Vương Cường đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy: “Ừ, buổi sáng tốt lành. Dorig, ngươi có biết tình hình nguyên liệu trong kho hiện tại ra sao không?”
Dorig giật mình, không ngờ Vương Cường lại hỏi đột ngột như vậy. Hắn vội vàng lật giở tờ báo cáo thống kê nguyên liệu, ánh mắt cẩn trọng dò từng dòng. Không khí căng thẳng bao trùm khiến hắn cảm thấy Vương Cường hôm nay có điều gì đó khác lạ.
“Dạ, thưa đại ca, đợi em một chút.” Dorig nói, giọng có phần hồi hộp. “Theo số liệu ngày hôm qua, chúng ta còn khoảng 3 bao vụn bánh mì, 100 con bọ khô cằn, và 2 thùng ulomine…”
Vương Cường nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng con chữ trên báo cáo. “Ngươi có chắc là số liệu này không sai chứ?”
“Dạ, chắc chắn không sai đâu, thưa đại ca. Sáng nay em đã kiểm tra lại một lần nữa rồi.” Dorig đáp, giọng khẩn trương hơn. “Nếu anh cần, em sẽ đi kiểm tra lại lần nữa.”
Vương Cường mỉm cười, giọng nói dịu lại nhưng vẫn giữ sự nghiêm túc. “Không cần đâu, vậy là ổn rồi. Làm tốt lắm, Dorig. Lát nữa chúng ta sẽ đi thu thêm một số nguyên liệu.”
Dorig thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hắn sáng lên với niềm tự tin. “Vâng, thưa đại ca!”
“Lát nữa hãy tăng giá thu mua lên 10% riêng bọ khô cằn thì tăng lên 15%. Bắt buộc trong sáng nay phải thu đủ nguyên liệu để làm ba ngàn chiếc bánh.”
“Ba... ba ngàn? Đại ca đừng đùa em chứ! À mà, phần trăm là sao vậy, đại ca?” Dorig ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Vương Cường chợt nhớ rằng đây là một thế giới khác, nơi mà khái niệm phần trăm chưa phổ biến. Hắn kiên nhẫn dành thời gian để giải thích cho Dorig về khái niệm này. Bất ngờ thay, Dorig tiếp thu rất nhanh, thậm chí còn áp dụng vào tính toán số liệu trong quản lý kho một cách thuần thục.
Điều này khiến Vương Cường vô tình thay đổi cách nhìn về cậu em trai này. “Tốt lắm, cứ phát huy. Có vấn đề gì thì báo cho anh biết. Giờ anh phải đi giải quyết một số việc.”
Sau khi xong việc với Dorig, Vương Cường nhanh chóng đi tìm một vài người quen. Mục tiêu của hắn lần này là tìm kiếm và đào tạo thêm nhân viên để mở rộng quy mô hoạt động, tăng thêm thu nhập.
Đã từng có một câu nói rất hay “Đừng bao giờ thỏa mãn với hiện tại, vì khi bạn ngừng cố gắng, chính là lúc bạn bắt đầu thụt lùi,” và đó cũng là phương châm sống của hắn.
Không tốn quá nhiều thời gian cho việc đàm phán, Vương Cường đã chính thức tuyển thêm được năm nô lệ của tư bản cho mình giờ thì hắn bắt đầu qua thăm lò rèn của Tragen.
Tất nhiên hắn không qua tay không. Trước đó Vương Cường đã quay trở về cửa hàng cùng với năm nhân viên mới.
Bàn giao lại một số công việc cho Erzin đồng thời chuẩn bị vài phần bánh đem đi.
Vương Cường đi từng bước chậm rãi đến góc lò rèn, ánh lửa từ lò rèn chiếu sáng lên chiếc dao lớn treo trên tường, vàng óng trong ánh sáng của lửa. Cảnh sắc quen thuộc nhưng luôn mang đến một cảm giác mạnh mẽ và uy nghiêm.
Tragen ngồi bên cạnh lò lửa, bàn tay vẫn cầm chặt tuýp rèn, sẵn sàng để chuyển giao những sản phẩm mà ông ta đã dành nhiều công sức và tâm huyết để tạo ra.
Để không làm phiền đến công việc của Tragen, Vương Cường chỉ đứng đợi ở đó chờ đến lúc Tragen xong việc rồi tiến vào.
"Ngươi đến đây có việc gì?" một tên thợ rèn trẻ lên tiếng, giọng nói vang lên vượt qua tiếng ồn của lò rèn.
Vương Cường nhìn thẳng vào mắt đứa trẻ này và bày tỏ ý định của mình: "Tôi đến để lấy một số món đồ đã đặt trước." Hắn nói với giọng nói dứt khoát, không bộc lộ bất cứ sự bối rối nào.
Nghe thấy âm thanh bên ngoài Tragen quay đầu lại từ chiếc lò rèn, mặt vẫn mang vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng rỡ khi nhận ra người quen. "Brian," hắn dừng tay lại bước đến chào hỏi, "Ngươi sao không kêu ta?"
“Tôi thấy ngài vẫn đang làm nên không muốn làm phiền.” Vương Cường nói với giọng điệu thấp nhẹ đầy lễ phép.
Điều đó khiến Tragen cười to, hắn vỗ tay vào lưng Vương Cường rồi dẫn cậu đi chào hỏi mọi người.
Mọi thợ rèn ở đây làm việc rất nghiêm túc, hầu như chỉ khi Tragen bước tới và lên tiếng thì họ mới dừng công việc. Ánh lửa từ lò rèn chiếu lên khuôn mặt của mọi con quỷ, tạo nên những bóng hình huyền ảo trên tường, khiến cho không gian càng thêm phần huyền bí.
“Đây là tác phẩm mới của ta, ngươi xem thử xem,” Tragen vừa nói vừa dẫn Vương Cường đến một góc xưởng nơi những sản phẩm mới ra lò được trưng bày. Tragen nhẹ nhàng nâng lên một chiếc kiếm có thiết kế tinh xảo, lưỡi kiếm sáng bóng như gương.
“Thật tuyệt vời,” Vương Cường không khỏi thốt lên, mắt không thể rời khỏi những đường nét chạm khắc tinh tế trên lưỡi kiếm. Hắn cẩn thận cầm lấy thanh kiếm, cảm nhận sự nặng nhẹ và sự cân đối đến hoàn hảo. “Tôi không thể tin được là ngài đã làm ra nó.”
Tragen nở một nụ cười hài lòng, đôi mắt tràn ngập niềm tự hào. “Mỗi tác phẩm đều là một phần của ta, nó không chỉ đơn thuần là một món v·ũ k·hí, mà còn là tâm hồn của người thợ rèn. Ta luôn muốn tạo ra những thứ hoàn hảo nhất.”
Vương Cường gật đầu, sự tôn trọng dành cho Tragen ngày càng lớn.
Trong khi đó, những người thợ khác vẫn miệt mài với công việc của mình, tiếng búa gõ vang lên liên tục, hoà cùng tiếng than cháy rực đỏ trong lò. Một bầu không khí tràn đầy nhiệt huyết và đam mê bao trùm lấy xưởng rèn, khiến cho bất cứ ai bước vào cũng cảm nhận được sự sống động và hứng khởi.