Trong ánh nắng chói chang của hoang mạc khắc nghiệt, chiếc xe ngựa lăn bánh trên con đường đầy cát bụi, từng nhịp điệu đều đặn nhưng gắt gao của vó ngựa vang vọng trong không gian rộng lớn.
Tổ trưởng ngồi trong xe, mặc bộ quần áo quý tộc lộng lẫy nhưng đã bị phủ một lớp bụi cát.
Filthbelch Bogmar là một gã quý tộc đã quen sống trong nhung lụa, xa hoa nên những ngày tháng phải chịu đựng cảnh hoang sơ, khắc nghiệt ở hoang mạc này khiến hắn không khỏi bực tức.
Tổ trưởng ngồi dựa vào đệm xe, đôi mắt tràn đầy sự chán ghét hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia nắng chói chang khiến hắn ta càng thêm khó chịu, đôi mắt hắn nheo lại, biểu lộ sự mệt mỏi và bất mãn.
Bogmar lên giọng với sự tức giận và khinh thường "C·hết tiệt, cái nơi khỉ ho cò gáy này! Một quý tộc như ta tại sao cứ phải đến nơi này? Đúng là chó c·hết mà!"
Những đợt xốc nảy không ngừng làm cho Bogmar cảm thấy bản thân như đang bị h·ành h·ạ.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào người đánh xe, đôi mắt ấy cháy lên sự tức giận và đầy khinh miệt còn lông mày thì nhíu chặt lại.
Trong một khoảnh khắc, khi xe xóc nảy mạnh hơn, hắn ta không kìm được sự bực tức, quay sang người đánh xe ngựa và hét lên với giọng gắt gỏng:
"Ngươi không thể lái xe cẩn thận hơn sao? Đồ vô dụng!"
Con quỷ đang ngồi đánh xe ở bên ngoài chỉ là một nông dân già nua được thuê với cái giá rất rẻ mạc.
Hắn nói giọng run run sợ hãi và bất lực: "Thưa ngài, con đường này rất gồ ghề, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều khiển ngựa êm ái hơn."
Tổ trưởng nghe vậy với sự bực bội hiện có hắn lên tiếng chế nhạo:
"Cố gắng? Ta không cần cố gắng, ta cần kết quả! Nếu ngươi không thể làm được việc này, tốt hơn hết là ngươi nên đi chăn bò thay vì lái xe ngựa."
Tên đánh xe chỉ biết cúi đầu lặng lẽ nhận trách nhiệm, hắn hiểu rõ sự khác biệt giữa quý tộc và dân thường là như thế nào.
Tay cố nắm chặt dây cương, cố điều khiển con ngựa sao cho êm ái nhất có thể.
Trong khi bản thân phải chịu một cái nóng khủng kh·iếp đến mức làn da trông như bị thiêu đốt, từng hơi thở một đều cảm nhận rõ sự bỏng rát xuyên thấu tận vào từng lỗ chân lông.
Nhưng cho dù là vậy thì những lời chửi rủa từ miệng tổ trưởng vẫn không ngừng vang lên khắp không gian tĩnh lặng của hoang mạc.
Hắn ta ngồi lầm bầm một mình, đôi mắt đầy căm giận và đầy oán trách, tay hắn nắm chặt lại, rung lên vì giận dữ.
"Cha ta thật sự là một lão già bất công. Lẽ ra anh cả mới là người phải đến đây, không phải ta. Ta có làm gì sai chứ? Chỉ vì ta không phải con trưởng mà phải chịu đựng mọi thứ thế này sao?"
Chiếc xe ngựa lại xóc nảy mạnh, khiến tổ trưởng suýt ngã ra khỏi ghế. Hắn quát tháo càng thêm gắt gỏng, khuôn mặt ông đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt lộ rõ sự khó chịu và tức tối.
"Lại nữa! Ngươi có mắt để nhìn đường không? Hay là ngươi muốn ta bị văng ra khỏi xe này?"
Hoang mạc rộng lớn vẫn tiếp tục trải dài, tiếng vó ngựa vẫn đều đều vang vọng trong không gian tĩnh lặng và những tiếng cằn nhằn vẫn không ngừng.
…
Góc doanh trại nơi Vương Cường và nhân viên của hắn đang bày bán bánh cua. Dù là dưới cái nắng như đổ lửa, hàng dài binh lính, đầu đội mũ cứng thân mặc đồng phục chỉnh tề, vẫn kiên nhẫn đứng đợi đến lượt mình.
Mồ hôi lấm tấm trên trán và lưng áo ướt đẫm, nhưng ai nấy đều giữ vững vị trí của mình trong hàng, ánh mắt họ đổ dồn về phía bàn bán hàng, đầy sự mong chờ và háo hức.
Vương Cường nhận thấy binh lính xếp hàng dài dưới nắng không chỉ bất tiện mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe của họ. Hắn quyết định tìm cách cải thiện tình hình này.
Vương Cường rời khỏi quầy bán hàng, nhanh chóng tiến đến nơi đóng quân của phó đội trưởng để tìm sự giúp đỡ.
Phó đội trưởng tuy đang bận rộn với công việc giấy tờ nhưng vẫn niềm nở tiếp đón.
Vương Cường chào hỏi rồi đưa cho phó đội trưởng một ít bánh, hắn thẳng người dõng dạc nói với giọng nói đầy quyết tâm.
"Thưa ngài, tôi nhận thấy binh lính phải xếp hàng dài dưới nắng nóng để mua bánh cua là một chuyện không tốt. Điều này không chỉ gây bất tiện mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe của họ. Tôi muốn mượn bạc vải từ kho để làm chỗ che nắng cho các binh lính. Hy vọng ngài có thể giúp đỡ."
"Được, không vấn đề gì.” Phó đội trưởng nhìn Vương cường với ánh mắt thưởng thức rồi hướng ra phía ngoài nói.
“Valzak, ngươi dẫn Brian đến kho lấy một vài tấm vải bạc đi.”
“Vâng thưa ngài” Valzak dõng dạc đáp rồi quay qua cười với Vương Cường “Đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đến kho để lấy.”
“Vâng, làm phiền ngài.”
…
Trong khi Vương Cường và nhân viên đang tất bật chuẩn bị thì hàng dài binh lính vẫn kiên nhẫn đứng chờ, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ai nấy đều giữ vững vị trí.
Binh lính 1 đứng ở giữa hàng, giọng nói phấn khởi: "Này, cậu có ngửi thấy mùi gì không? Mùi bánh thơm quá!"
Binh lính 2 đứng phía trước, quay lại cười tươi: "Tất nhiên rồi! Đợi mãi mới đến phiên mình. Nghe nói bánh cua ở đây có thể khiến người ta phải khóc khi vì ăn quá ngon!"
Binh lính 3 ở cuối hàng, kiên nhẫn xếp hàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào quầy bánh "Hy vọng mình còn mua kịp, không thì lại phải chờ đến ngày mai thôi."
Binh lính 4 với vẻ mặt hóm hỉnh, nói đùa "Nếu mấy tên quỷ ở đây có thể làm bánh nhanh như chúng ta tập chạy bộ, thì chúng ta đã được ăn bánh từ lâu rồi!"
Binh lính 5 "Thôi nào,đừng có vội. Chờ đợi là hạnh phúc. Bánh ở đây ngon lắm nên mới có tiếng như thế này chứ!"
Một lát sau Vương Cường cùng với Valzak nhanh chóng kéo bạc vải từ kho về khu vực quầy bán hàng.
Hắn nhanh chóng hướng dẫn nhân viên căng tấm vải ra:
"Nào, kéo tấm bạc này lên cao một chút nữa, cố định nó thật chắc chắn vào cột. Neth, kiểm tra lại các góc, đảm bảo không có lỗ hổng nào để nắng lọt vào."
"Rõ!" Neth trả lời dứt khoát vẻ mặt hắn đầy sự tập trung.
Valzak đứng bên cạnh nở nụ cười hài lòng
"Làm tốt lắm, Brian” Mặc dù hắn chỉ thốt ra một câu ngắn gọn nhưng trong thâm tâm hắn rất cảm kích Vương Cường vì những điều này.
Sau khi tạo được chỗ che nắng, Vương Cường quyết định thay đổi cách phục vụ để tránh binh lính phải đứng đợi dưới nắng quá lâu. Hắn nhanh chóng lập danh sách các binh lính muốn mua bánh cua và phân chia họ thành từng nhóm nhỏ để gọi tên từng cá nhân theo thứ tự.
Vương Cường đứng trước quầy, tay cầm danh sách, giọng rõ ràng và quyết đoán:
"Mọi người, từ bây giờ, chúng ta sẽ gọi tên theo danh sách để tránh việc phải xếp hàng dài dưới nắng. Khi nghe tên mình, hãy tiến đến lấy bánh cua còn không thì hãy ngồi chờ ở đây!"
Tất cả binh lính nghe vậy đều trở nên cuồng nhiệt và hân hoang: "Bánh Dungeness tuyệt vời, bánh Dungeness là nhất,…”
Trong khi đó Erzin đứng sau quầy, đôi tay nhanh nhẹn chia phần bánh cho khách hàng, khuôn mặt cô nàng thể hiện rõ sự bận rộn nhưng cũng không giấu được niềm vui khi thấy mọi người hài lòng.
Với mỗi chiếc bánh cua bán ra, Erzin lại nở một nụ cười thân thiện, dù mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo và nhỏ giọt xuống trán.
Erzin "Của cậu đây! Một phần bánh nóng hổi, mới ra lò, đảm bảo ngon lành!"
Binh lính "Cảm ơn cô, bánh ở đây lúc nào cũng là số một!"
Những nhân viên của khác cũng không kém phần bận rộn.
Gelgaan "Nhanh tay lên, mọi người! Lò nướng số một đã hết bánh, ai đó mang thêm nguyên liệu tới nhanh nào! Cậu Molran, kiểm tra lại số lượng đảm bảo đủ cho tới chiều!"
Molran một tên quỷ khá trẻ, tay vẫn đang không ngừng xoay tròn trộn nhân bánh: "Rõ! Tôi sẽ kiểm tra ngay!"
“Irun nhớ chia bánh thật đều, đừng làm rơi rớt ra ngoài, khách hàng chờ đợi rất lâu rồi!"
"Vâng! Tôi sẽ cẩn thận hơn!"
Một nhân viên khác, Alroch, hớt hải chạy tới từ lò nướng với một khay bánh mới nướng xong, mồ hôi rịn trên trán nhưng mặt vẫn vui vẻ.
"Ngài Gelgaan, lò nướng số hai đã sẵn sàng. Tôi có nên nướng thêm bánh không?"
Lão hướng nhìn ra phía ngoài xem xét tình hình rồi quay lại ánh mắt chắc chắn nói:
"Nướng thêm đi! Hàng dài binh lính thế này, chắc chắn sẽ cần thêm nhiều bánh nữa. Mọi người, chúng ta phải làm nhanh nhưng phải đảm bảo chất lượng!"
Họ liên tục nướng bánh, cắt bánh và chuẩn bị các nguyên liệu một cách nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Người thì quay tay, người thì nướng bánh, ai nấy đều chạy đôn chạy đáo để kịp phục vụ lượng khách đông đảo.
…
Trở về tới doanh trại, ngồi trong căn phòng sang trọng Bogman mơ hồ cảm giác rằng có thứ gì đó đã thay đổi ở đây trong lúc hắn về nhà. Nhìn ra cửa sổ, Bogmar quan sát một vòng quanh doanh trại, mắt nheo lại để nhìn kỹ hơn.
“Quái lạ! Tại sao mấy tên binh lính này nhìn trông có vẻ vui vẻ hơn vậy?” Bogmar lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt lại.
Tên lính hầu cận, đứng bên cạnh với khuôn mặt tươi cười như muốn lấy lòng, vội vàng giải thích:
“Thưa ngài Bogmar, chuyện là gần đây ở khu vực nhà ăn có một binh lính tên Brian đã bán món bánh Dungeness Crab rất ngon. Món bánh này giúp cho nhiều binh sĩ trở nên phấn chấn và vui vẻ hơn sau khi ăn.”
“Chỉ vì một món bánh sao?” Bogmar nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi mắt hắn chợt lóe lên khi nhận ra điểm mấu chốt trong câu nói. “Tên đó dám bán thức ăn ở khu vực nhà ăn mà không có sự cho phép của ta? Ai cho phép hắn làm điều đó?”
Tên lính hầu cận cúi đầu kính cẩn đáp.
“Tôi nghe nói hình như là phó đội trưởng Trilvin đã cấp lệnh cho phép hắn buôn bán ở đó.”
“Trilvin làm điều đó?” Bogmar lặp lại, ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng vậy, thưa ngài.”
Bogmar im lặng trong giây lát, để tay lên cằm xoa xoa suy nghĩ. Hắn đang cân nhắc xem hành động này của Trilvin có ý nghĩa gì và liệu có ảnh hưởng đến quyền lực của bản thân ở doanh trại hay không. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định:
“Dẫn ta đến chỗ bán món bánh này. Ta muốn xem tên chủ cửa hàng đó là kẻ như thế nào.”