Cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn trong phòng chiếu lên một khung cảnh đầy bất ngờ. Alaric Thorne đứng tại ngưỡng cửa, mắt hắn dán chặt vào căn phòng trước mắt, khẽ nhíu mày như thể không tin vào những gì mình đang thấy.
Căn phòng của Vương Cường không phải là một nơi xa hoa, hoàn toàn trái ngược với những gì Thorne đã tưởng tượng. Xung quanh là các giá sách, hàng loạt sách chất đầy từ nghiên cứu, bản thảo, đến vô số tập giấy báo cáo số liệu xếp ngăn nắp.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự hưởng thụ cá nhân—không có tranh vẽ, không có những món đồ trang trí cầu kỳ, chỉ có những thứ cần thiết cho công việc.
"Cái quái gì đây," Thorne bật ra tiếng, giọng hắn pha lẫn sự ngạc nhiên và có chút thất vọng.
"Đồ đệ, ngươi thật sự đang sống ở một nơi thế này sao? Chỉ toàn là sách và số liệu…"
Vương Cường đứng bên cạnh, mỉm cười, đôi mắt hắn ánh lên sự bất đắc dĩ nhưng cũng có chút tự hào.
"Đúng vậy, sư phụ," hắn đáp, giọng bình thản. "Vì tính chất công việc nên nơi này mới có dáng vẻ như thế. Mong người thông cảm."
Thực tế, Vương Cường không cảm thấy bất tiện với cuộc sống hiện tại của mình.
Những quyển sách và bản báo cáo là công cụ quan trọng giúp hắn điều hành căn cứ, chúng giúp hắn kiểm soát tình hình và ra quyết định một cách chính xác.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, hắn thừa nhận rằng mình đôi khi cũng ước có một chiếc máy tính để xử lý đống giấy tờ này nhanh hơn. Công việc ngày càng nhiều, và việc quản lý mọi thứ bằng giấy tờ đôi khi là một thách thức không nhỏ.
Thorne chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong ánh mắt hắn hiện rõ sự ấn tượng. Hắn không ngờ rằng đứa đồ đệ của mình lại nghiêm túc và tận tụy đến vậy. Gặp hắn là hắn đã xách dép xủi rồi.
Trong đầu Thorne, hình ảnh của một chàng trai với bộ dạng non nớt vô nghĩ giờ đã được thay thế bằng một người đàn ông trưởng thành, đầy trách nhiệm và sâu sắc.
Ngay lúc đó, Vương Cường bước ra ngoài phòng, nơi Aurelia vẫn đang chờ ở gần đó.
Hắn không muốn để cô lo lắng quá nhiều về cuộc gặp gỡ này, vì vậy quyết định nói rõ mọi chuyện.
"Đừng lo lắng." Vương Cường nói với Aurelia, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy sự thuyết phục.
"Em cứ về nghỉ ngơi trước đi. Anh và sư phụ đã ký kết khế ước sư đồ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Aurelia nhìn Vương Cường một lúc, ánh mắt cô vẫn chưa hết lo lắng. Dường như trong lòng cô có điều gì đó không yên, nhưng cuối cùng cô cũng đành gật đầu đồng ý.
"Được, nhưng đừng làm việc quá sức." Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc.
Vương Cường mỉm cười, cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của Aurelia.
"Không đâu. Em giúp anh nhắn nhà bếp chuẩn bị cho anh một phần đồ ăn khuya nhé. Cảm ơn."
Aurelia gật đầu, rồi rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Vương Cường và Thorne.
Khi cô đã khuất sau cánh cửa, Vương Cường quay lại phòng, thấy Thorne vẫn đang quan sát đống sách và giấy tờ xung quanh, ánh mắt hắn dường như đang cân nhắc, đánh giá mọi thứ.
Thorne ngồi xuống chiếc ghế sofa, một trong những nơi hiếm hoi trong phòng không bị bao phủ bởi sách và tài liệu.
Ánh mắt hắn bình thản, nhưng trong lòng đang suy tính nhiều điều.
Vương Cường, với sự hiếu khách của một người học trò, đi đến bên cạnh chiếc tủ lạnh ma cụ,một phẩm vật độc đáo do phòng thí nghiệm của căn cứ chế tạo và tặng hắn.
"Sư phụ muốn dùng gì không?" Vương Cường hỏi với nụ cười trên môi.
"Trà, rượu, hay bia?"
Thorne không do dự, giọng hắn vang lên mạnh mẽ, dứt khoát, như thể đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu.
"Bia, dĩ nhiên!"
Vương Cường bật cười theo, rồi rút ra từ tủ lạnh hai chai bia ướp lạnh. Hắn cẩn thận đặt chúng lên bàn, cùng với hai chiếc ly thủy tinh lớn.
Mùi bia vàng, cũng chút mùi cỏ tỏa ra nhẹ nhàng khi Vương Cường mở nắp, lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
Thorne nhìn hai chai bia, mắt hắn ánh lên sự thích thú, còn miệng thì không ngừng chảy nước dãi.
Dường như bia là thứ gì đó đặc biệt với hắn—một trong những thú vui đơn giản nhưng không thể thiếu trong cuộc sống.
"Chà." Thorne tấm tắc khen ngợi khi cầm ly bia trong tay.
"Ta đã đi qua nhiều nơi, nhưng bia ở đây vẫn có thứ gì đó rất khác biệt. Thơm mát, đầy hương vị, và đặc biệt là không có vị đắng!"
Vương Cường chỉ mỉm cười khi rót bia vào ly. Hắn bắt đầu hiểu rõ sự yêu thích của Thorne với bia, và biết rằng mình đã chọn đúng thức uống để làm vui lòng sư phụ.
Sau khi rót đầy ly, hắn lấy thêm một đĩa thịt khô để ăn kèm, đẩy đến trước mặt Thorne.
"Bia dưới thị trấn mới chỉ là hàng thử nghiệm thôi." Vương Cường nói, giọng bình thản nhưng có chút tự hào.
"Sư phụ, ngài nên thử dùng ly này đi. Đây là hàng tinh phẩm, chuẩn bị ra mắt sớm."
Thorne nâng ly lên, nhấp một ngụm lớn. Ánh mắt hắn hiện rõ sự hài lòng, không chỉ vì hương vị tuyệt vời của bia mà còn vì đồ đệ tên đồ đệ rất hiểu chuyện nữa.
Hắn chỉ vô tình thu một tên đồ đệ theo lời lão bạn, nhưng ai ngờ tên mà hắn thu lại là một kẻ có vị thế cao trong q·uân đ·ội, cùng rất lễ phép hiểu chuyện chứ.
Thorne không thể không cảm thấy thỏa mãn với những gì hắn đang chứng kiến.
Một cảm giác như vừa đạt được điều gì đó, nhưng cũng vừa mất mát điều gì đó khác, một vì ký ức không mấy vui vẻ.
Vương Cường ngồi xuống đối diện Thorne, tay hắn cũng cầm lấy ly bia của mình, nhấp một ngụm nhỏ trước khi hướng ánh mắt về phía sư phụ.
"Thầy dạo này thế nào?" Vương Cường hỏi, giọng hắn pha chút tò mò và quan tâm.
"Cuộc sống có gì thú vị không?"
Thorne đặt ly bia xuống bàn, ánh mắt hắn trở nên trầm ngâm hơn.
Hắn đã sống qua nhiều năm tháng đầy biến động, từng trải qua vô số cuộc chiến và âm mưu, nhưng khi ngồi trước mặt đồ đệ của mình, hắn nhận ra rằng thời gian không phải là thứ có thể dễ dàng bỏ qua.
"Cuộc sống vẫn như thế thôi." Thorne đáp, giọng hắn trầm lặng.
"Chạy đông, chạy tây, phiêu lưu nhiều chỗ. Ta đã đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người, và chứng kiến nhiều sự thay đổi. Nhưng cuối cùng, cuộc sống vẫn là cuộc sống. Chúng ta chỉ là những kẻ lang thang trong dòng chảy của thời gian, cố gắng tìm một nơi nào đó để gọi là nhà."
Vương Cường lặng lẽ lắng nghe, hiểu rằng những lời của sư phụ không chỉ là câu trả lời thông thường.
Đó là sự chiêm nghiệm của một người đã sống qua nhiều biến cố, đã trải qua những thăng trầm mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
"Còn ngươi?" Thorne bất ngờ hỏi lại, ánh mắt hắn sắc bén như dao.
"Ta đã thấy con đã thay đổi rất nhiều từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối. Ta không thể không tự hỏi, điều gì đã khiến con trở nên như vậy?"
Vương Cường ngừng lại, suy nghĩ trong giây lát. Hắn biết câu hỏi này sẽ đến, nhưng vẫn không khỏi bối rối trước sự quan tâm của Thorne.
Hắn uống thêm một ngụm bia, như để lấy lại bình tĩnh trước khi trả lời.
"Sư phụ." Vương Cường bắt đầu, giọng hắn chậm rãi.
"Như người cũng biết cuộc sống ở đây không dễ dàng, và con đã phải học cách thích nghi. Những điều con làm chỉ là để tồn tại và xây dựng một chỗ đứng tại nơi này. Không thích nghi tức là tự giam mình trong quá khứ, và quá khứ cũng chỉ là quá khứ."
Thorne nhìn chằm chằm vào Vương Cường, như thể muốn soi thấu tâm can của hắn.
Nhưng rồi, hắn chỉ khẽ gật đầu, như chấp nhận sự thay đổi này.
"Đúng vậy, con nói đúng." Thorne nói, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ dòng chảy của cuộc trò chuyện giữa Vương Cường và Alaric Thorne.
Vương Cường nhướn mày nhìn về phía cửa, trong khi Thorne ngồi lại trên ghế, mắt hơi liếc qua như đang chờ đợi điều gì thú vị sắp diễn ra.
Cánh cửa mở ra, và Mors bước vào, dẫn theo vài nhân viên nhà bếp. Họ mang theo những khay thức ăn thơm lừng, mùi hương quyện lại trong không gian ấm áp của căn phòng.
Bánh nướng nhân thịt nóng hổi, đĩa trái cây tươi đủ màu sắc, và một chiếc pizza phô mai vàng rực, phảng phất hơi khói bốc lên.
Mors nở nụ cười tươi rói, đặt các món ăn lên bàn. "Đồ ăn đã sẵn sàng, thưa ngài."
Mors cúi đầu lịch sự, giọng nói đầy cung kính.
Vương Cường nhìn Mors, cảm giác ấm áp lan tỏa khi nhìn thấy sự nhiệt tình từ những người xung quanh mình.
"Cảm ơn ngươi, Mors. Đã khuya thế này mà còn giúp chuẩn bị đồ ăn." Vương Cường khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự biết ơn chân thành.
Mors vẫy tay, giọng đầy khí thế.
"Không thành vấn đề, thưa sư phụ. Dù ở đâu, chỉ cần ngài yêu cầu, tôi sẽ đến phục vụ ngay lập tức." Mors vẫn giữ dáng vẻ cung kính nhưng không giấu nổi sự tự hào.
Alaric Thorne nhướng mày, ánh mắt sắc bén của hắn bỗng nhiên hướng về phía Vương Cường, như muốn hiểu thêm điều gì đó.
Thorne hỏi bằng giọng pha chút hóm hỉnh.
“Sư phụ? Ngươi chưa tốt nghiệp mà đã thu đồ đệ rồi à?”
Vương Cường cười ngượng ngùng, vội vàng xua tay.
"Không, đệ tử đã từ chối rồi. Nhưng Mors vẫn cứ khăng khăng gọi con là sư phụ, nên con đành để vậy thôi." Hắn nhìn Mors, mắt ánh lên chút bối rối.
Mors, vẫn đứng thẳng, ngẩng cao đầu, giọng nói quả quyết.
“Dù ngài không chính thức nhận tôi làm đệ tử, nhưng trong lòng tôi, ngài vẫn là sư phụ. Ngài là đỉnh cao của nghề bếp, một bậc thầy của hương vị…!”
Vương Cường đỏ mặt, ngại ngùng trước sự tôn sùng quá đà của Mors. Hắn vội vàng giục.
"Thôi, ngươi đi nghỉ đi. Đã khuya rồi, cảm ơn vì đã giúp."
Mors cúi đầu, tươi cười rời khỏi phòng, để lại Alaric Thorne ngồi cười khẽ.
“Xem ra ngươi không chỉ là cố vấn tại nơi đây, mà còn là bậc thầy về ẩm thực nữa.”
Rồi hắn chỉ tay vào mấy món ăn trên bàn, ánh mắt tràn ngập sự tò mò. "Đây là mấy món gì?" hắn hỏi.
Vương Cường chỉ biết cười trừ, giới thiệu với sư phụ từng món ăn một cách chi tiết, từ chiếc bánh nướng nhân thịt đến dĩa trái cây tươi và chiếc pizza phô mai đầy hương vị.
Sau khi Thorne đã được thỏa mãn sự tò mò, cả hai cùng nâng ly bia lên, cụng ly với nhau trong sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau.
Tiếng cụng ly vang lên trong căn phòng nhỏ, hòa lẫn với hương thơm của thức ăn và không khí ấm áp của buổi đêm.
Cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện đầy thú vị, chia sẻ những kỷ niệm xưa cũ và những bài học đã trải qua trong cuộc đời, giữa những tập sách và tài liệu nghiên cứu, họ cảm nhận được sự gắn kết đặc biệt giữa sư phụ và đồ đệ.
…
Sr mọi người, nay ngủ lố giờ kkk. Qua làm mệt quá nên ngủ có hơi sâu.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.