Trong ánh sáng mờ ảo của phòng thí nghiệm, không khí ngột ngạt và lạnh lẽo, như thể nơi này đã không đón nhận hơi thở của sự sống trong nhiều năm.
Những luồng khí lạnh lẽo và lơ lửng xung quanh phản chiếu ánh sáng nhạt từ các tinh thể kỳ lạ được đặt rải rác trên những bàn thí nghiệm dính đầy bụi sau cuộc chiến.
Mỗi bước đi của Vương Cường đều vang lên tiếng vọng trống rỗng, khiến căn phòng như càng sâu thêm vào bóng tối.
Ở giữa phòng, một bóng hình quen thuộc nhưng đầy uy nghiêm và bí ẩn hiện ra như từ trong màn sương dày đặc.
Mái tóc bạc của Thorne được buộc gọn sau gáy, những sợi tóc bạc như ánh trăng, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt.
Đôi mắt vàng sắc bén, lấp lánh như ngọc lưu ly, dõi theo mọi chuyển động nhỏ nhất.
Cặp sừng cong, dấu hiệu của những năm tháng chiến đấu không ngừng nghỉ, hằn lên như những vết tích của thời gian, khiến Thorne trông như một kẻ không thuộc về thế giới này, mà là từ một nơi nào đó xa xôi, cổ kính.
Vương Cường, không tin vào mắt mình, buộc phải lùi lại một bước. Sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt hắn khi nhận ra người đứng trước mặt không ai khác chính là sư phụ của mình. Trái tim hắn đập mạnh, như không thể kiểm soát nổi sự bất ngờ.
“Sư phụ, người đang làm gì ở nơi này?!” Vương Cường không kiềm chế được tiếng thốt lên. Giọng hắn vang lên, xé tan sự yên lặng đầy ngột ngạt của căn phòng.
Thorne từ từ quay đầu lại, đôi mắt vàng của hắn chạm vào ánh nhìn của Vương Cường.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, không khí xung quanh như đọng lại, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Caelan, cậu của Aurelia, một con quỷ lạnh lùng, đang đứng ở vị trí chuẩn bị t·ấn c·ông, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi gươm hướng thẳng về phía Thorne, chỉ chờ một dấu hiệu nhỏ nhất để hành động.
“Brian, đây là sư phụ của ngươi?” Caelan cất tiếng, giọng nói không chút cảm xúc nhưng đầy vẻ nghi ngờ.
Nhận thấy tình hình đang trở nên căng thẳng, Vương Cường nhanh chóng bước tới, đứng giữa sư phụ và Caelan, cố gắng xoa dịu bầu không khí đang ngột ngạt.
“Phải, ông ấy là Alaric Thorne, thầy dạy ma thuật của tôi. Ngài Caelan, xin ngài hãy yên tâm, không có gì nguy hiểm đâu.”
Giọng Vương Cường trầm ấm, cố gắng truyền đạt sự tin tưởng của mình vào sư phụ.
Sau đó, hắn hướng ánh mắt ra khắp các binh lính có mặt tại hiện trường, ánh nhìn kiên quyết không cho phép ai hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả hạ v·ũ k·hí xuống!” Vương Cường ra lệnh.
Các binh lính tuân lệnh ngay lập tức, nhưng không khí vẫn không hoàn toàn nhẹ nhõm.
Caelan vẫn giữ ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Thorne, dù đã thu hồi ma lực. Sự nghi ngờ vẫn lởn vởn trong ánh mắt xanh biếc của hắn ta, như lưỡi dao sắc bén đang lướt qua làn da Thorne.
Aurelia, người yêu và cũng là người bạn đồng hành thân thiết của Vương Cường, đứng cạnh bên, đôi mắt cô tràn đầy sự ngạc nhiên và không khỏi nghi ngờ.
“Alaric Thorne… gã đồ tể của gia tộc Alaric,” Aurelia thốt lên, giọng nói của cô vang lên trong không gian yên tĩnh, đầy sự kinh ngạc và không tin nổi.
Vương Cường quay sang nhìn Aurelia, ánh mắt không giấu được sự khó hiểu.
“Aurelia, tại sao em lại bất ngờ như vậy? Sư phụ của anh có vấn đề gì à?” Vương Cường hỏi, giọng nói chứa đựng sự lo lắng pha lẫn tò mò.
Aurelia nhìn sâu vào mắt Vương Cường, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó.
Rồi cô chậm rãi giải thích, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thorne, như thể mỗi lời cô nói đều đang vạch trần một bí mật kinh hoàng.
“Anh thật sự không biết gì về sư phụ của mình thật sao?” Aurelia hỏi, giọng nói nghiêm trọng và đầy sự lo lắng.
Cô bỗng xực nhớ ra sự thật là Vương Cường đến từ một thế giới khác, việc hắn không biết gì về quá khứ đầy bí ẩn của Thorne cũng là điều dễ hiểu.
Aurelia hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể, giọng nói của cô trầm xuống, như muốn giữ bí mật khỏi tai của những người không liên quan.
“Cách đây 10 năm, có một con quỷ đã một mình tiêu diệt cả một gia tộc thuộc phe của gia tộc Ravengard. Đó là một cuộc t·hảm s·át.”
“Không ai biết rõ lý do hắn làm vậy, nhưng cái tên Alaric Thorne từ đó đã trở thành nỗi ám ảnh của những kẻ đứng về phe Ravengard. Lothar của gia tộc Ravengard đã truy nã ông ta suốt bao năm, nhưng chưa một lần nào thành công. Thật không ngờ... người đó lại là sư phụ của anh."
Giọng Aurelia dần dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thorne.
Nghe vậy, Vương Cường không khỏi bối rối. Hắn nhìn Thorne với ánh mắt đan xen giữa sự ngạc nhiên và tôn kính. Dù biết sư phụ mình là một kẻ mạnh mẽ và bí ẩn, nhưng hắn không ngờ Thorne lại có một quá khứ đầy b·ạo l·ực và đẫm máu như vậy.
“Sư phụ... Những gì Aurelia nói là sự thật sao?” Vương Cường hỏi, giọng hắn chứa đựng sự mâu thuẫn giữa lòng kính trọng và nỗi sợ hãi vừa trỗi dậy.
Thorne im lặng trong giây lát, đôi mắt vàng sắc bén của hắn đối diện thẳng với Vương Cường. Sau đó, hắn khẽ nhếch môi, một nụ cười nửa miệng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
“Truyền thuyết thường bị bóp méo theo thời gian, và ta không có hứng đính chính những câu chuyện bị thổi phồng.”
Giọng nói của Thorne trầm ấm, pha chút bí ẩn và thoáng chút vui đùa.
“Ta có lý do của mình... Nhưng đó không phải điều chúng ta cần bàn luận ở đây.”
Thorne đáp, ánh mắt hắn lấp lánh sự tinh quái, như một con mèo đang chơi đùa với con chuột.
Caelan, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Thorne, bước lên một bước, đôi mắt lạnh lẽo không rời khỏi hắn. Cảm giác nguy hiểm trong người anh ta chưa bao giờ dịu đi.
“Thế thì lý do gì khiến ngươi đột nhập vào học viện này, Alaric Thorne? Chẳng phải ngươi đang tìm kiếm thứ gì đó sao?” Caelan hỏi, giọng nghiêm nghị, không che giấu sự nghi ngờ.
Thorne nhún vai, đôi mắt vàng của hắn lấp lánh sự tinh quái và chẳng có chút lo lắng nào.
“Ta chỉ muốn tìm hiểu những lý thuyết khoa học mới mà người ta đồn thổi... Đơn giản là trí tò mò thôi. Nhưng có vẻ ta đã bị phát hiện sớm hơn dự tính.”
Thorne trả lời, giọng nói đều đều như thể đây chỉ là một trò đùa.
Nhưng dù sao, Thorne vẫn là người đã dẫn dắt hắn trên con đường ma thuật.
Không thể nào ông lại là kẻ nguy hiểm như những gì Aurelia nói... phải không?
“Được rồi mọi người, tất cả chỉ là hiểu lầm, dù rằng sư phụ của tôi có vẻ không đáng tin nhưng ông ấy rất tốt,” Vương Cường nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị, như muốn bảo vệ cả hai bên.
Thorne cảm thấy có chút gì đó sai sai khi nghe lời nhận xét của đồ đệ mình.
Cả căn phòng rơi vào im lặng khi Thorne tiến tới gần Vương Cường, ánh mắt hắn đầy vẻ nghiêm trọng.
“Ngươi đã thay đổi nhiều kể từ lần cuối ta gặp ngươi, Brian. Ngươi đã mạnh mẽ hơn, cả về sức mạnh lẫn tinh thần. Nhưng ngươi cũng cần phải hiểu rằng... con đường ngươi đang đi sẽ không dễ dàng đâu.”
“Và ngươi... không nên tin tưởng ai hoàn toàn, kể cả chính bản thân mình.”
Thorne nhìn thẳng vào mắt Vương Cường, như muốn nhắc nhở về những gì hắn đã trải qua trước đây.
Vương Cường không nói gì, chỉ đứng đó, đối diện với sư phụ mình, ánh mắt vẫn tràn đầy sự tôn trọng và nghi ngờ.
Cuộc gặp gỡ này đã hé lộ nhiều điều mà hắn chưa từng biết về Thorne, và đồng thời cũng để lại nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
“Ta đã nói quá nhiều rồi... Hãy cho ta một lý do để tiếp tục cuộc trò chuyện này, nếu không ta sẽ rời đi.”
Thorne nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Vương Cường ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định mời sư phụ về căn cứ Sao Rơi, để có thêm thời gian trò chuyện với sư phụ và có lẽ sự xuất hiện cửa người cũng sẽ là một biện pháp mới cho kế hoạch lần này.
Caelan và Aurelia liếc nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như đang chia sẻ một suy nghĩ chung “Dù Vương Cường/Brian tin tưởng Thorne, nhưng họ vẫn cần phải cẩn trọng”.
Vương Cường nhìn thầy mình với ánh mắt chân thành, có phần lo lắng.
“Sư phụ, có lẽ nơi này không phải là chỗ thích hợp để nghỉ ngơi. Nếu người không phiền, người có thể đến căn cứ Sao Rơi nơi đệ tử đang làm việc. Chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn ở đó.”
Vương Cường đề nghị, giọng nói nhẹ nhàng đầy sự quan tâm.
Thorne im lặng trong giây lát, ánh mắt vàng sắc bén của hắn lướt qua Vương Cường, dường như đọc thấu mọi ý nghĩ của đồ đệ mình.
Hắn khẽ gật đầu, nét mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt lại đầy sự thấu hiểu.
“Được thôi, ta sẽ theo ngươi về căn cứ.” Thorne đáp, giọng nói trầm ấm.
Vương Cường nở một nụ cười nhẹ nhõm, rồi quay sang Aurelia và Caelan, nói một cách nghiêm túc.
“Ngài Caelan, tôi sẽ đưa sư phụ về trước. Phiền ngài dọn dẹp nơi này, ngày mai tôi sẽ hậu tạ cảm ơn sau. Aurelia, em có muốn về cùng không, chúng ta nên hoàn thành nốt bản kế hoạch.”
Vương Cường nói, giọng nói đầy trách nhiệm.
Aurelia khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn sự thận trọng, nhưng cũng không phản đối.
Cô biết rằng Vương Cường có lý khi mời Thorne về căn cứ, nhưng trong lòng cô vẫn không thể xóa bỏ sự lo lắng về quá khứ của con quỷ trước mặt này.
Trong căn cứ…
Dưới ánh trăng mờ nhạt, gió đêm khe khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh của núi rừng.
Bước chân của Vương Cường và Alaric Thorne nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Aurelia giữ khoảng cách, theo sau với ánh mắt thận trọng, như một cái bóng âm thầm bảo vệ.
Những binh sĩ tuần tra, mặc dù đang thực hiện nhiệm vụ, vẫn không quên cúi chào Vương Cường theo kiểu nhà binh khi họ đi qua.
Sự kính cẩn trong từng động tác của họ không qua khỏi ánh mắt sắc bén của Thorne.
Hắn khẽ nhếch môi, một nụ cười mỏng thoáng qua.
Alaric Thorne nhìn lướt qua các binh sĩ, giọng hơi chút thích thú nói.
"Brian, có vẻ con đã tiến xa hơn so với lần cuối ta gặp. Địa vị của con ở đây cũng không tồi."
Vương Cường nở một nụ cười khiêm tốn, quay sang nhìn thầy mình.
Vương Cường khiêm tốn cất lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút căng thẳng.
"Chỉ là chút công việc đệ tử hay làm thôi, thưa sư phụ. Vẫn chưa có gì đáng nói cả."
Thorne im lặng trong chốc lát, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn Vương Cường, như thể đang đánh giá cẩn thận từng biến đổi trong con người đồ đệ mình.
Hắn không nói thêm, nhưng trong đôi mắt ấy lấp lánh điều gì đó sâu xa, một sự suy ngẫm thầm lặng về sự trưởng thành của Vương Cường.
Hắn thấy rõ sự kính trọng mà binh sĩ xung quanh dành cho tên đồ đệ này, một dấu hiệu rõ ràng về vị thế hiện tại của Vương Cường tại căn cứ này.
Một khoảnh khắc sau, ánh mắt sắc bén của Thorne chuyển hướng sang Aurelia, người vẫn giữ một khoảng cách an toàn nhưng không thể che giấu sự quan tâm thầm kín dành cho Vương Cường.
Cô như một cái bóng âm thầm, dõi theo từng bước đi của hắn, nhưng sự lo lắng trong đôi mắt cô không thể qua được con mắt tinh tế của Thorne.
Alaric Thorne nở nụ cười nhếch mép, giọng nói trầm ngâm nhưng có phần trêu chọc.
"Và... cô nhóc đó. Ta thấy cô bé có vẻ đặc biệt với ngươi."
Vương Cường thoáng giật mình, không ngờ rằng sư phụ lại nhận ra nhanh như vậy.
Hắn liếc nhìn Aurelia ở đằng xa, hơi chần chừ trước khi quay lại đối diện với ánh mắt của Thorne, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chúng con chỉ... hợp tác tốt với nhau trong công việc thôi, sư phụ."
Vương Cường nói, giọng hơi lúng túng.
"Cô ấy là chỉ huy ở đây và đến từ gia tộc Marbas. Mọi chuyện không có gì đâu."
Thorne khẽ cười, nụ cười đầy mỉa mai nhưng không kém phần sắc bén.
"Không có gì? Con nghĩ ta mù sao? Con bé quan tâm đến con hơn là chỉ công việc. Và gia tộc Marbas... Hmm, một gia tộc có quyền thế. Một lựa chọn không tệ."
Vương Cường cảm thấy chút khó chịu nhưng cũng hiểu rằng, trước một người như Thorne, mọi sự che giấu đều vô ích.
Hắn cười gượng, cố gắng tỏ ra thoải mái.
"Đệ tử vẫn còn nhiều thứ phải học từ người, thưa sư phụ. Hiện tại con chỉ đang làm những gì có thể để sống sót và xây dựng một chỗ đứng tại nơi này."
Thorne nhìn sâu vào mắt Vương Cường, sự sắc sảo trong ánh mắt hắn như muốn nhìn thấu mọi điều. Sau một lúc im lặng, hắn mới chậm rãi gật đầu, đôi mắt vẫn tràn đầy suy tư.
"Xem ra con đã thực sự xây dựng được một cơ ngơi đáng nể."
Vương Cường gật đầu khiêm tốn.
"Không phải mình đệ tử, mà còn là sự hợp sức của rất nhiều người. Mọi người ở đây đều chung tay góp sức để đạt được những thành quả này."
Thorne khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu xa hơn về Vương Cường.
…
(≧ ◡ ≦) Cảm ơn bạn Death TNB đã tiếp tục đề cử và ủng hộ mình ạ.
Chương này mình viết hơi vội, nên có nhiều chỗ căn từ không được mượt mong mn thông cảm.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.