Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 118: Đã Lâu Không Gặp



Chương 118: Đã Lâu Không Gặp

Trong căn hộ nhỏ nằm ở một góc khuất của chung cư, Mia, một cô bé khoảng 10 tuổi, đang ngồi bên bàn học nhỏ.

Cô nhóc với khuôn mặt tươi tắn chăm chú làm bài tập, đôi mắt sáng lên sự tập trung và kiên nhẫn.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn tạo ra một không gian ấm áp trong khi bên ngoài, trời đã bắt đầu ngả màu chiều tối.

Tiếng gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ khiến căn phòng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như cả thế giới bên ngoài không tồn tại trong khoảnh khắc này.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, khiến Mia giật mình. Mia ngừng viết, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Sự cẩn trọng hiện rõ trong đôi mắt khi cô bé chậm rãi đứng dậy và đi đến cửa.

Dòm qua khe cửa, Mia thấy một gương mặt quen thuộc hiện ra, và ngay lập tức, sự lo lắng trong cô biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng ngập tràn.

“Là chị Lyra!” Mia vui mừng reo lên.

Cô bé nhanh chóng mở cửa và nhảy lên ôm lấy Lyra, người chị hơn cô nhiều tuổi và hiện là người duy nhất chăm lo cho cô từ khi ba mẹ mất.

Lyra đang mặc bộ đồ làm việc đơn giản từ khách sạn, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười khi thấy Mia.

“Chị về rồi đây, nhóc con. Hôm nay em học thế nào?” Lyra nhẹ nhàng ôm lấy Mia, giọng nói mang theo sự ấm áp và quan tâm.

Mia vui vẻ đáp.

“Em làm hết bài tập rồi! Hôm nay ở học viện còn có ngài cố vấn đến giảng dạy nữa!”

Lyra cởi giày và bước vào nhà, ánh mắt cô nhìn quanh phòng như để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn.

“Thật à? Em học được gì mới không?” cô hỏi, cố gắng che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.

Mia kể lại những gì đã học với niềm hứng khởi không giấu diếm. Cô bé kể về việc học được những kiến thức mới mẻ, đặc biệt là bài giảng về khoa học và sự kỳ diệu của nó.

Trong khi nghe em gái kể chuyện, Lyra cất đồ đạc và bắt đầu chuẩn bị đồ dùng để dẫn Mia đi tắm ở phòng tắm công cộng. Cô mang theo bộ đồ sạch cho cả hai và một chiếc túi đựng đồ dùng cá nhân.

“Nào, chuẩn bị xong rồi. Đi thôi, đến phòng tắm công cộng nào.” Lyra nói rồi lấy túi đồ và cầm tay Mia dẫn ra khỏi căn hộ.

Mia nhảy lên vui vẻ, nắm chặt tay chị mình. Hai chị em cùng nhau bước ra ngoài, băng qua khu phố nhỏ.

Trời tối dần nhưng đường phố vẫn đông đúc với những người đi làm về và trẻ em chơi đùa.

Ánh đèn từ các cửa hàng bắt đầu bật lên, chiếu sáng những con đường nhỏ hẹp, tạo nên một khung cảnh ấm áp giữa cái lạnh của buổi tối.

Trên đường đi, Mia không ngừng nói về ngày học tại học viện, đôi mắt cô bé lấp lánh niềm vui và hào hứng. Cô kể về ngài cố vấn và bài giảng thú vị về cầu vồng, ánh sáng và những màu sắc mà nó tạo ra.

“Chị biết không? Hôm nay ngài cố vấn đích thân đến giảng dạy! Ngài ấy giới thiệu về khoa học nữa! Em còn được học về cầu vồng sau cơn mưa. Chị có biết tại sao lại có cầu vồng không?” Mia hỏi, giọng đầy hào hứng.

Lyra mỉm cười, nhìn em gái mình với ánh mắt dịu dàng.

“Chị không rõ lắm. Em giải thích cho chị nghe đi.” cô đáp, khuyến khích em gái tiếp tục.

Mia háo hức kể.

“Cầu vồng xuất hiện khi ánh sáng mặt trời chiếu qua những giọt nước mưa, ánh sáng bị bẻ cong và tách ra thành nhiều màu sắc khác nhau! Thế nên chúng ta mới thấy bảy sắc cầu vồng sau cơn mưa đó!”



Lyra không giấu được nụ cười tự hào, đưa đôi tay có phần chai sạm vuốt nhẹ lên mái tóc của Mia.

“Em giỏi thật đấy, Mia.” cô nói, trong lòng cảm thấy mọi mệt mỏi như tan biến.

Cảnh Mia vui vẻ như thế này là điều hiếm khi thấy kể từ khi ba mẹ q·ua đ·ời vì c·hiến t·ranh.

Lyra đã phải gánh vác tất cả, từ công việc cho đến chăm sóc Mia, và cô luôn tự nhủ rằng mọi cố gắng của mình đều xứng đáng khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt em gái.

Trong lòng Lyra dấy lên một nỗi niềm khó tả, một sự biết ơn thầm lặng đối với cuộc sống này, dù đầy khó khăn và thử thách.

Nhưng Mia là nguồn động lực duy nhất giúp cô vượt qua mọi gian khó. Lyra biết rằng tương lai của em gái phụ thuộc vào những gì cô làm ngày hôm nay, và điều đó càng khiến cô quyết tâm hơn.

Hai chị em tiếp tục bước đi giữa những ánh đèn nhấp nháy và dòng người đông đúc.

Trong khi Mia kể chuyện không ngừng, Lyra lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng khẽ gật đầu hoặc mỉm cười đáp lại. Dù cuộc sống không dễ dàng, nhưng với Lyra, nhìn thấy Mia hạnh phúc và khỏe mạnh đã là niềm an ủi lớn nhất.

Cuối cùng, họ cũng đến phòng tắm công cộng, một nơi quen thuộc đối với cả hai chị em.

Trong những buổi tối lạnh giá như thế này, việc ngâm mình trong bồn nước nóng là một sự xa xỉ mà họ luôn trân trọng. Lyra giúp Mia cởi quần áo và kiểm tra xem cô bé có mang theo đủ đồ dùng cá nhân không.

Trong làn nước ấm áp, Mia không ngừng kể chuyện, từ những điều nhỏ nhặt trong ngày cho đến những mơ ước về tương lai.

Cô bé mơ ước trở thành một nhà khoa học, người có thể phát minh ra những điều kỳ diệu giúp ích cho cuộc sống.

Lyra lắng nghe với ánh mắt tràn đầy hy vọng, lòng tự hứa sẽ làm mọi thứ có thể để giúp em gái đạt được ước mơ đó.

Khi hai chị em ra khỏi phòng tắm, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn.

Trời tối, nhưng ánh sáng từ các ngọn đèn đường và cửa hàng vẫn tạo nên một không gian an toàn và ấm áp.

Mia nắm chặt tay Lyra, bước đi trong sự yên bình và cảm giác được bảo vệ.

Trở về nhà, Mia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong khi Lyra ngồi bên cạnh, ngắm nhìn em gái mình.

Trong lòng cô là một quyết tâm mạnh mẽ: dù có phải trải qua bao nhiêu khó khăn, cô sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc Mia, để cô bé có thể trưởng thành trong một môi trường an toàn và đầy yêu thương.

Lyra tin rằng, với sự nỗ lực không ngừng, cô và Mia sẽ vượt qua mọi thử thách, và tương lai tươi sáng sẽ mở ra trước mắt hai chị em.

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn bàn vẫn chiếu sáng, tạo ra một khung cảnh ấm áp, yên bình.

Dù bên ngoài là thế giới đầy biến động, nhưng bên trong căn phòng này, hai chị em Lyra và Mia đã tạo nên một chốn bình yên, nơi mà tình yêu và sự hy sinh là tất cả những gì họ cần để tiếp tục bước đi trên con đường đời.

Ở một góc khác của thị trấn…

Tại quán bar Sao Rơi. Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn lồng phản chiếu lên những bức tường được dát gỗ, tạo nên một không gian ấm áp và thoải mái.

Những người khách trong quán ngồi thành từng nhóm nhỏ, rì rầm bàn tán, tiếng nói của họ chìm trong tiếng ly cốc v·a c·hạm và tiếng gió lùa qua những khe hở của cửa sổ cũ.

Ở góc khuất nhất của quán, một người đàn ông vạm vỡ khoác áo choàng đen ngồi lặng lẽ, đôi mắt sắc bén quan sát mọi người xung quanh.

Trước mặt hắn là một ly rượu màu hổ phách và một dĩa thức ăn còn nguyên vẹn. Dù có vẻ thờ ơ, nhưng không một lời nói hay động thái nào của những người xung quanh lọt qua khỏi đôi tai tinh tường của hắn.

Trong khi đó, ở bàn gần đó, một nhóm đàn ông đang trò chuyện sôi nổi. Một người đàn ông trung niên, có vẻ là người có địa vị, nói to.

"Nghe nói ở Học viện Sao Rơi bây giờ có một trường phái mới tên là khoa học thì phải. Con trai ta đang học ở đó, và nó bảo rằng trong phòng thí nghiệm có một loại dụng cụ tên là bóng đèn, không cần ma lực hay lửa mà vẫn phát ra ánh sáng mạnh mẽ."



Một người đàn ông khác ngồi gần đó tiếp lời, giọng đầy phấn khích.

"Đúng vậy! Không chỉ thế, giảng viên nơi đó còn là kỹ sư đã chế tạo ra động cơ hơi nước trong xưởng nữa! Nếu những phát minh tương tự như vậy được tạo ra thêm, học viện của chúng ta sẽ là khởi nguồn của những thay đổi không chỉ trong thị trấn mà có thể là cả thế giới."

Người đàn ông áo choàng đen nghe vậy, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh. Hắn đặt ly rượu xuống, trong đầu lóe lên những suy nghĩ phức tạp.

“Không cần ma lực mà vẫn phát ra ánh sáng? Học viện này thật có gì đặc biệt đến vậy sao? Phải ghé qua xem mới được.” hắn thầm nghĩ.

Không chần chừ, hắn đứng dậy, bỏ lại vài đồng xu trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi quán bar. Mục tiêu của hắn đã rõ ràng: đột nhập vào Học viện Sao Rơi để tìm hiểu sự thật.

Trên những mái nhà của thị trấn, bóng dáng người đàn ông áo choàng đen di chuyển nhanh nhẹn như một bóng ma, từng bước nhảy nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

Dưới ánh trăng lưỡi liềm, hắn gần như hòa mình vào bóng tối, chỉ có đôi mắt sắc bén là phát sáng như đôi mắt của một con thú săn mồi.

Hắn dừng lại ở một vị trí cao, nhìn xuống tòa nhà Học viện Sao Rơi – một kiến trúc đồ sộ với những tòa tháp canh cao ngất và cánh cổng sắt khổng lồ.

Học viện này không chỉ là nơi học tập mà còn được bảo vệ bởi các ma trận phòng ngự vô cùng phức tạp.

Dù vậy, người đàn ông áo choàng đen không hề nao núng, hắn bắt đầu tiến vào như một người đã quen thuộc với mọi góc của học viện.

Hắn dùng các kỹ năng và ma thuật tinh vi của mình để vượt qua từng lớp bảo vệ.

Những trận pháp tưởng chừng không thể phá vỡ lại bị hắn vô hiệu hóa một cách dễ dàng, như thể chúng chỉ là những trò đùa trẻ con.

Sau mỗi bước tiến, hắn càng tiến gần hơn đến trung tâm của Học viện, nơi chứa đựng những bí mật mà hắn khao khát khám phá.

“Chỉ là một học viện, có cần nhiều ma trận như vậy không? Đúng là lũ quỷ nghiêm trọng hóa mọi thứ.”

Hắn bực bội lẩm bẩm khi vượt qua lớp bảo vệ cuối cùng.

Cuối cùng, hắn cũng đứng trước cửa phòng thí nghiệm trung tâm – nơi mà theo lời đồn, đang diễn ra những nghiên cứu mang tính cách mạng.

Cánh cửa phòng thí nghiệm nặng nề mở ra, bên trong là ánh sáng yếu ớt từ những thiết bị nghiên cứu. Bước vào trong, người đàn ông áo choàng đen không khỏi ngỡ ngàng trước những gì hiện ra trước mắt.

Những dụng cụ mới lạ, những bản vẽ chi tiết, và trên tất cả, là một quả cầu thủy tinh với lõi là một sợi dây gì đó.

“Đây rồi…” hắn lẩm bẩm, bước lại gần hơn để xem xét kỹ hơn.

Ngay khi người đàn ông áo choàng đen đang chăm chú quan sát những dụng cụ kỳ lạ trong phòng thí nghiệm, bất ngờ, cả căn phòng bừng sáng dưới ánh đèn chói lòa.

Hắn giật mình, quay phắt lại, nhận ra mình đã bị phát hiện.

“Cái gì…?” hắn kinh ngạc thốt lên.

Cửa phòng thí nghiệm bật mở mạnh mẽ, và một luồng ma lực cực kỳ mạnh mẽ tràn vào như một cơn bão.

Người đàn ông áo choàng đen lập tức quay lại, đối diện với nguồn sức mạnh đáng sợ đó.

Một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt ngọc lục bảo sắc lạnh bước vào phòng, ma lực bao quanh hắn như một c·ơn l·ốc x·oáy.

Đó là Caelan, cậu của Aurelia. Hắn lạnh lùng nhìn kẻ đột nhập.



"Ngươi là ai? Dám đột nhập vào đây?"

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhíu mày, không nghĩ rằng sẽ gặp một kẻ mạnh như vậy ở đây.

Hắn bất ngờ hỏi ngược lại.

"Ngươi là ai! Sao ngươi lại có mặt ở đây?"

Caelan hơi nhíu mày, không nghĩ kẻ đột nhập dám hỏi ngược lại mình.

Nhưng không có thời gian để đôi co, hắn dứt khoát tiến lên, tung ra ma thuật nhằm bắt giữ kẻ xâm nhập.

Một luồng sức mạnh khủng kh·iếp bùng nổ từ hắn, khiến không gian xung quanh rung chuyển.

Mộ nhát kiếm bổ thăng từ trên xuống, nhắm thẳng vào người áo choàng đen, với áp lực cùng sức gió cực mạnh, không cho đối phương cơ hội nào để trốn thoát.

"Không cần biết ngươi là ai, kẻ nào dám làm loạn ở đây đều phải b·ị b·ắt."

Caelan lạnh lùng nói, giọng nói của hắn mang theo sức nặng của sự quyết tâm và quyền lực.

Hai luồng ma lực mạnh mẽ v·a c·hạm nhau, tạo nên một v·ụ n·ổ dữ dội trong căn phòng thí nghiệm.

Kẻ xâm nhập không ngờ đối thủ của mình lại mạnh mẽ đến vậy, nhưng hắn cũng không phải là một kẻ dễ b·ị đ·ánh bại.

Dù không có vẻ là khó khăn, nhưng hắn vẫn cố gắng né tránh và không phản công, nhưng cũng không để đối thủ có cơ hội tóm gọn mình.

“Khoan đã, dừng lại! Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

Ngươi đàn ông mặc áo choàng đen vừa né đòn vừa nói, nhưng không có vẻ gì là Caelan sẽ dừng lại.

Tình thế ngày càng trở nên căng thẳng hơn khi tiếng bước chân của một đội quân đang tiến gần.

Trong phòng thí nghiệm, cuộc chiến giữa hai người đàn ông tiếp tục diễn ra với sự ác liệt và tập trung cao độ.

Ngay khi cuộc chiến giữa hai người đang đến hồi căng thẳng, cửa phòng thí nghiệm bất ngờ bật mở, và một nhóm binh lính từ căn cứ ập vào.

Dẫn đầu là Aurelia và Vương Cường, cả hai nhanh chóng đánh giá tình hình và ra lệnh bao vây căn phòng, chuẩn bị hỗ trợ Caelan.

Aurelia, với sự quyết đoán của mình, ra hiệu cho binh lính giữ khoảng cách an toàn, trong khi Vương Cường tiến vào trong phòng, đôi mắt quét qua kẻ xâm nhập.

Nhưng khi ánh sáng chiếu sáng lên gương mặt của người đàn ông áo choàng đen, Vương Cường bất ngờ khựng lại. Khuôn mặt hắn hiện rõ sự kinh ngạc, rồi hắn thốt lên với giọng đầy ngạc nhiên.

"Sư phụ!"

Lời nói của Vương Cường khiến tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Aurelia nhìn Vương Cường với ánh mắt khó hiểu, trong khi người đàn ông mặc áo choàng đen quay lại, nhếch môi cười đầy thích thú.

"Đã lâu không gặp, đồ đệ.”



Tui up luôn mai tui khỏi up, nếu mai làm về sớm thì tác sẽ up thêm một chương nữa.

Cảm ơn bạn DV007 đã ủng hộ và đề cử ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯