Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 117: Lý Tưởng Và Sự Thật



Chương 117: Lý Tưởng Và Sự Thật

Trong một căn phòng rộng lớn của lâu đài Ravengard, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng vàng nhạt chiếu qua những tấm màn dày, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng cũng đầy bí ẩn.

Những bức tranh cổ và đồ nội thất sang trọng làm nổi bật quyền lực của gia tộc Ravengard, một trong những gia tộc quý tộc lâu đời và mạnh mẽ nhất trong vùng phía nam Vương quốc Nioder.

Bên trong phòng, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, ngắt quãng sự tĩnh lặng.

Lothar von Ravengard, gia chủ của gia tộc, ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành sang trọng, nét mặt lạnh lùng, toát lên vẻ quyền lực và đầy toan tính.

Hắn là một con quỷ trung niên, với ánh mắt sắc bén và đôi môi mỏng mím chặt, biểu thị một con người không dễ bị lay chuyển.

Trước mặt hắn là Elena von Stormvei, người phụ nữ đứng đầu gia tộc Stormvei.

Với vẻ đẹp quyến rũ nhưng không kém phần nguy hiểm, Elena là một người phụ nữ có ảnh hưởng mạnh mẽ, biết cách sử dụng sắc đẹp và trí tuệ của mình để đạt được những gì mình muốn.

Cô ta chậm rãi vén lọn tóc đen mềm mại ra sau tai, nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng ánh mắt lại toát lên sự sắc bén và đầy tính toán.

Cô ta không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, mà còn là một chiến binh trên chiến trường, luôn sẵn sàng đối đầu với bất kỳ ai cản đường mình.

Giọng nói của Elena vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, như tiếng gió thì thầm trong bóng đêm.

“Chúng ta cần phải nói chuyện. Một số quý tộc trong phe liên minh của chúng ta đã bắt đầu tỏ ra khó chịu. Động cơ hơi nước... nó đang khiến họ bị đè bẹp về mặt kinh tế.”

Cô ả nói tiếp.

“Những gia tộc đứng về phe đối lập sở hữu động cơ này đã khiến các xưởng sản xuất của ta rơi vào thế khó. Họ đang ngày càng lấn lướt, và điều đó không thể tiếp tục được nữa."

Lothar ngả lưng ra sau, khoanh tay trước ngực, cười khẽ. Hắn không ngạc nhiên trước những lo lắng của Elena, nhưng cũng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mình bị ảnh hưởng.

“Đừng lo lắng quá, Elena. Những bất bình này sẽ không kéo dài lâu đâu. Ta đã có phương án rồi.”

Elena nhíu mày, đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn hắn.

“Phương án gì? Những quý tộc trong liên minh của chúng ta cần một kế hoạch rõ ràng, không phải chỉ là những lời hứa.”

Lothar đứng dậy, bước tới cửa sổ lớn của căn phòng. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống vùng đất rộng lớn của gia tộc Ravengard, làm nổi bật sự hùng vĩ và giàu có của vùng đất này.

Hắn nhìn xa xăm, như thể đã thấy trước tương lai đầy vinh quang mà mình sẽ đạt được.

"Cuộc chiến ở Thung Lũng Sao Rơi sẽ sớm bùng nổ trở lại, và đó sẽ là cơ hội của chúng ta. Gia tộc Velkerys của Vương quốc Berimars đã đồng ý hợp tác. Lực lượng của họ sẽ tham gia vào cuộc chiến lần này. Khi xung đột xảy ra, tất cả sự chú ý sẽ dồn vào chiến trường. Đó là thời điểm ta có thể hành động."

Elena nghe xong, ánh mắt bừng lên sự bất ngờ. Cô ta không ngờ rằng Lothar đã đi xa đến vậy trong kế hoạch của mình.

“Gia tộc Velkerys sẽ tham gia sao? Ta nhớ rằng bọn hắn đang phải giằng co với gia tộc Agares kia mà.”

Lothar quay lại, đôi mắt sáng rực đầy toan tính. Hắn bước chậm rãi về phía Elena, mỗi bước chân của hắn dường như đều được tính toán kỹ lưỡng.

“Không gì là không thể nếu ta cho họ thứ họ cần! Lần này, họ đã nhận ra tiềm năng của cuộc chiến này. Và với sự hỗ trợ từ phía Berimars, chúng ta sẽ không chỉ lấy được Thung Lũng Sao Rơi mà còn chiếm được những thành quả từ nghiên cứu ở đó.”

Với vẻ mặt đắc ý, hắn nói tiếp.

“Động cơ hơi nước sẽ trở thành một phần của chúng ta nếu chúng ta nắm được quyền kiểm soát nơi đó.”



Elena gật đầu, đôi mắt cô ta lóe lên sự hài lòng. Kế hoạch của Lothar thật sự đã giải tỏa phần nào lo lắng trong lòng cô ta, nhưng vẫn còn một điều khiến cô bận tâm.

“Tuy nhiên, có một vấn đề... tên Cedric dường như đang có những động thái không hợp tác với kế hoạch lần này. Hắn không hề tỏ ý tham gia, và càng ngày càng xa cách. Hắn có vẻ như đang tự lo cho gia tộc của mình và không còn quan tâm đến liên minh.”

Lothar lắng nghe lời nói của Elena, đôi mắt hắn trở nên trầm ngâm.

Cedric von Draekar, gia chủ của gia tộc Draekar, là một trong những đồng minh quan trọng của hắn.

Tuy nhiên, gần đây, Cedric dường như đang gặp rắc rối với việc kinh doanh muối của gia tộc mình.

Một nguồn cung cấp muối tinh bí ẩn đã xuất hiện và nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, làm suy yếu vị thế của gia tộc Draekar.

Điều này đã khiến Cedric bị phân tâm, không còn quan tâm nhiều đến các kế hoạch chung của liên minh.

"Cedric... Hắn có vẻ đang gặp khó khăn với tình trạng kinh doanh của gia tộc Draekar. Nguồn muối tinh bí ẩn đó đã khiến hắn mất đi thị phần đáng kể. Có thể hắn đang bận rộn giải quyết vấn đề riêng."

Elena mỉm cười mỉa mai, vẻ đẹp quyến rũ của cô ta càng thêm sắc bén khi ánh sáng từ ngọn đèn lồng phản chiếu lên gương mặt.

“Dù sao, chúng ta không thể chờ đợi hắn mãi. Nếu Cedric không muốn tham gia, thì chúng ta sẽ hành động mà không có hắn. Nhưng cần cẩn trọng, hắn là người có thể gây bất ngờ nếu cảm thấy bị đe dọa.”

Lothar bước đến gần bàn, đặt hai tay lên và nhìn thẳng vào Elena. Sự tự tin của hắn khiến bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.

“Không cần lo về Cedric. Nếu hắn không muốn tham gia, chúng ta sẽ tìm cách khống chế hắn sau khi kế hoạch thành công. Mục tiêu chính bây giờ là Thung Lũng Sao Rơi và tất cả tài nguyên quý giá ở đó. Khi cuộc chiến nổ ra, chúng ta sẽ có cơ hội lớn.”

Elena nhấp một ngụm trà, ánh mắt cô ta sắc bén nhìn Lothar như muốn dò xét từng lời nói của hắn. Nhưng cô ta cũng hiểu rõ rằng, trong tình thế hiện tại, không có nhiều lựa chọn.

Kế hoạch của Lothar là cơ hội tốt nhất để cô ta và gia tộc Stormvei có thể thoát khỏi áp lực kinh tế đang đè nặng lên họ.

"Được, ta sẽ làm theo kế hoạch của ngươi. Nhưng hãy nhớ, Lothar, nếu chúng ta thất bại, cái giá phải trả sẽ rất lớn."

Lothar mỉm cười, nụ cười đầy tự tin và nham hiểm. Hắn biết rõ ràng rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng cũng không quên cảnh báo của Elena.

“Chúng ta sẽ không thất bại đâu, Elena. Lần này, cả Thung Lũng Sao Rơi và công nghệ mới sẽ nằm trong tay chúng ta.”

Elena đứng dậy, cô ta không nói thêm lời nào nữa. Quay lưng lại và bước ra khỏi phòng, cô ta biết rằng thời gian sắp tới sẽ vô cùng căng thẳng.

Còn Lothar chỉ đứng yên lặng, nhìn theo bóng dáng Elena rời khỏi phòng. Nụ cười nham hiểm vẫn hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

Hắn biết rằng cuộc chiến ở Thung Lũng Sao Rơi chỉ là bước khởi đầu cho những tham vọng lớn hơn đang chờ đợi.

Những âm mưu ngấm ngầm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, và khi thời điểm thích hợp đến, Lothar sẽ tung hết sức mạnh của mình để chiếm lấy tất cả.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại, mang theo sự lạnh lẽo và u tối. Bên ngoài, ánh trăng vẫn chiếu sáng vùng lãnh thổ của Ravengard, nhưng bên trong, bầu không khí dường như đã trở nên nặng nề hơn.

Ở một nơi khác …

Tại dinh thự của gia tộc Velkerys.

Trong căn phòng rộng lớn của Dorian von Velkerys, ánh sáng mờ ảo từ những đèn chứa tinh thể phát sáng chiếu lên những kệ đầy sách và vật phẩm quý giá.



Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lửa nổ lách tách từ lò sưởi góc phòng. Chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng chứa đầy tài liệu và các bản đồ chiến lược, mỗi bản đồ đều được tô vẽ cẩn thận, chỉ rõ các vị trí chiến lược mà ông đã dày công nghiên cứu.

Dorian, người đàn ông trung niên uy nghiêm, với đôi mắt xanh thẳm chứa đầy sự thâm trầm, đứng im lặng bên cạnh bàn, ánh nhìn chằm chằm vào một bản đồ chiến trường.

Trên vai ông, chiếc áo choàng nhung đen với viền vàng phản chiếu ánh lửa mờ nhạt, tôn lên vẻ quyền uy và sự lạnh lùng của một nhà lãnh đạo không khoan nhượng.

Cánh cửa gỗ lớn khẽ kêu lên một tiếng khi Valeria, con gái tài giỏi của Dorian, bước vào phòng.

Cô mặc bộ áo giáp nhẹ, mái tóc đen buộc gọn sau gáy, tỏa ra khí chất mạnh mẽ nhưng cũng không che giấu được nét lo lắng trên gương mặt thanh tú.

Dorian có tổng bốn đứa con, nhưng ba tên kia chỉ làm ông càng thêm mệt mỏi, vì chúng nó chỉ là những tên đần nếu đem so sánh với cô con gái của ông.

Valeria tiến đến gần cha, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào ông, mong muốn được biết lý do đằng sau quyết định mới nhất.

“Thưa cha.” Valeria mở lời, giọng băn khoăn.

“Con vừa nghe tin về việc chúng ta sẽ tạm hoãn chiến dịch với gia tộc Agares để chuẩn bị binh lực t·ấn c·ông Thung Lũng Sao Rơi. Con muốn biết tại sao? Cuộc chiến ở đó là của gia tộc Hohenzollern, không phải của chúng ta. Việc t·ấn c·ông vào đó không khác gì đánh vào lòng tự trọng của họ.”

Dorian quay đầu, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua Valeria trong giây lát.

Ông khẽ thở dài, ánh nhìn của ông đượm vẻ trầm tư trước khi ông bước về phía bàn, nơi có một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Sự điềm tĩnh và quyền uy trong từng cử chỉ của Dorian khiến Valeria cảm nhận rõ sự khác biệt trong suy nghĩ giữa hai người, giữa một người đàn ông đã trải qua bao cuộc chiến và một cô gái trẻ đầy lý tưởng.

“Valeria... Con có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta lại tham gia vào những cuộc chiến này không?”

Dorian hỏi, giọng ông trầm ngâm, như muốn khơi gợi một sự tự vấn sâu xa trong con gái.

Ông mở chiếc hộp gỗ, bên trong là một loạt vật phẩm trông quen thuộc nhưng được sắp xếp gọn gàng: xà phòng, bút máy, kem đánh răng, và những món hàng hóa thông dụng khác.

Ông cầm lên một chiếc bút máy, xoay nhẹ trong tay trước khi đặt nó trước mặt Valeria.

Sự tỉ mỉ và cẩn trọng của Dorian khiến Valeria không khỏi bối rối, cô nhìn vào những vật phẩm trên bàn, nhíu mày suy nghĩ. Cô cẩn thận nhặt từng món lên, rồi đặt chúng lại, đôi mắt sắc sảo nhận ra điểm chung.

“Những món đồ này đến từ nhà Hohenzollern. Họ nổi tiếng với những sáng chế độc đáo... như xà phòng, bút máy, kem đánh răng... Những thứ này rất hữu ích, giúp ích cho rất nhiều người.”

Valeria chậm rãi nói, giọng tự tin nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý định của cha.

Dorian im lặng trong một lúc, ánh mắt ông chăm chú quan sát phản ứng của Valeria.

Cuối cùng, ông thở dài, bước lại gần bàn và ngồi xuống. Đôi tay cứng rắn của ông đặt lên bản đồ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí Thung Lũng Sao Rơi, một điểm nóng đang gây tranh cãi.

“Valeria, con thông minh, nhưng con vẫn quá lý tưởng. Cuộc chiến lần này không phải vì chính nghĩa hay đẩy lùi cái ác như bệ hạ nói. Đây là cuộc chiến để tranh giành lợi ích... và tài nguyên.”

Giọng Dorian trầm, lạnh lùng nhưng có chút buồn bã.

Ông biết rằng những lời này sẽ làm tổn thương sự lý tưởng hóa của con gái mình, nhưng ông không thể để cô sống trong ảo tưởng về một thế giới mà ông biết rằng nó tàn nhẫn hơn nhiều.

Valeria nhìn cha, đôi mắt xám bạc lóe lên sự ngạc nhiên pha lẫn thất vọng. Cô bước tới gần bàn hơn, đôi tay siết chặt lại, nhưng ánh mắt cô vẫn giữ được sự kiên định.

“Lợi ích? Nhưng cha, chẳng phải chúng ta đang chiến đấu vì hòa bình sao? Để bảo vệ lãnh thổ và đẩy lùi mối đe dọa từ Nioder?”

Valeria hỏi, giọng cô trở nên kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.



Dorian nhếch môi cười, nụ cười không mấy vui vẻ, mang theo chút chế giễu. Ông đứng dậy, nhìn thẳng vào Valeria, đôi mắt sắc bén hơn bao giờ hết.

“Không có thứ gọi là chính nghĩa hay hòa bình vĩnh cửu trên chiến trường. Vương quốc Nioder, đặc biệt là Thung Lũng Sao Rơi, đang nắm giữ những thứ có thể thay đổi cả nền kinh tế của chúng ta. Động cơ hơi nước, những công nghệ vượt trội, và nguồn tài nguyên quý giá…”

“Đó mới là lý do thực sự. Những thứ này có thể định đoạt tương lai của gia tộc Velkerys, của cả liên minh chúng ta. Nếu chúng ta không ra tay trước, kẻ khác sẽ làm điều đó.”

Dorian kiên quyết nói, không còn vòng vo nữa. Ông biết rằng sự thật đôi khi rất cay đắng, nhưng Valeria cần phải hiểu rõ bản chất của c·hiến t·ranh và quyền lực.

Valeria đứng im, đôi mắt cô nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng của cha mình, không còn sự bối rối nữa. Cô chợt nhận ra sự thật cay đắng mà cô chưa từng nghĩ đến. Cô cúi đầu, giọng nói trở nên trầm tĩnh hơn.

“Vậy đó là tất cả... Một cuộc chiến vì lợi ích, vì những thứ vật chất mà chúng ta có thể c·ướp đoạt. Nhưng cha à, liệu chúng ta có thể sống sót qua cuộc chiến này, khi mục đích của nó chẳng có gì ngoài lòng tham?”

Valeria thận trọng hỏi, nhưng giọng cô vẫn giữ được sự kiên quyết. Cô biết rằng đây là một câu hỏi khó, và câu trả lời sẽ quyết định cách cô nhìn nhận và hành động trong tương lai.

Dorian nhíu mày, nhưng ông không giận dữ.

Thay vào đó, ông chỉ nhìn con gái mình với ánh mắt của một người cha hiểu rõ sự lý tưởng hóa của cô, nhưng cũng biết rằng thế giới này không đơn giản như cô nghĩ.

“Chiến tranh luôn là vậy, Valeria. Kẻ mạnh sẽ sống sót, kẻ yếu sẽ bị nghiền nát. Gia tộc Velkerys đã tồn tại qua biết bao thế hệ nhờ vào sự lạnh lùng và quyết đoán. Nếu con muốn bảo vệ gia tộc này, bảo vệ những gì chúng ta có, con phải học cách chấp nhận thực tế. Chỉ có sức mạnh mới đảm bảo được tương lai.”

Dorian nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén. Ông biết rằng những lời này có thể làm Valeria đau lòng, nhưng cũng hy vọng rằng nó sẽ giúp cô trưởng thành hơn.

Valeria im lặng, cô nhìn xuống bàn, những vật phẩm trước mặt giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Cô hiểu rằng sự thông minh và lý tưởng của mình có thể là sức mạnh, nhưng cũng có thể là điểm yếu. Dorian đã mở ra trước mắt cô một thế giới mà cô chưa từng muốn thấy.

Sau một khoảnh khắc dài im lặng, Valeria ngẩng đầu lên, đôi mắt xám bạc giờ đây không còn sự bối rối. Cô nhìn thẳng vào cha mình, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn hơn trước.

“Nếu đó là con đường mà cha đã chọn, thì con sẽ theo. Nhưng con vẫn sẽ chiến đấu theo cách của mình, để không biến thành một con quỷ chỉ biết giành giật mọi thứ. Gia tộc Velkerys sẽ tồn tại, nhưng không phải bằng mọi giá.”

Valeria chắc nịch nói, giọng cô đầy quyết tâm. Cô biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, nhưng cũng biết rằng cô sẽ không để mình bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham và sự tàn ác.

Dorian nhìn con gái mình, và lần đầu tiên, một nụ cười đầy tự hào hiện lên trên khuôn mặt cứng rắn của ông.

Ông biết rằng Valeria đã trưởng thành, đã hiểu rõ bản chất của thế giới này, nhưng vẫn giữ được cái tâm trong sáng của mình.

“Ta không mong gì hơn thế, Valeria. Gia tộc Velkerys cần những người như con để dẫn dắt trong tương lai.”

Dorian nói, giọng ông dịu lại, mang theo một sự tự hào không giấu giếm. Ông bước đến, đặt tay lên vai con gái, như muốn khẳng định sự tin tưởng của mình vào cô.

Valeria cúi đầu cảm ơn, ánh mắt cô dịu lại nhưng vẫn chứa đầy quyết tâm và niềm tin của riêng mình.



Hình như truyện tui viết không được tốt hay sao á mà lượt xem chỉ lẹt đẹt tầm 8-9 người.

( ̄ ▽  ̄ *) ゞ thêm tui nữa là 10 người kkkk

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯