Trong ánh nắng mờ nhạt của buổi sáng, Vương Cường dẫn đầu một nhóm khảo sát đi qua khu vực công nghiệp mới của căn cứ Sao Rơi.
Nơi đây đang từng bước hoàn thiện, với các tòa nhà xưởng mọc lên nhanh chóng.
Tiếng búa đập, tiếng động cơ hơi nước làm việc không ngừng nghỉ, tạo nên một không khí lao động khẩn trương và đầy nhiệt quyết.
Dọc hai bên lối đi, những công nhân mặc đồng phục bảo hộ bận rộn với công việc của mình, tạo nên bức tranh sống động của một công trình đang dần thành hình.
Đi bên cạnh Vương Cường là Dorig, Trưởng phòng sản xuất của căn cứ.
Dorig, nay đã trưởng thành, bộ dáng hắn đã có phần chững chạc và nghiêm túc hơn.
Khoác lên mình bộ đồng phục của quân nhân với hai cầu vai và phù hiệu đại diện cho chức vụ khiến hắn trông càng thêm uy nghiêm.
Dorig cẩn thận theo sát Vương Cường, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh, ghi chép lại những điểm cần lưu ý.
"Về quy tắc an toàn trong các xưởng, tôi đã thảo luận với đội ngũ kỹ sư. Chúng ta sẽ cần nhiều biển cảnh báo hơn, đặc biệt là trong các khu vực sử dụng hóa c·hất đ·ộc hại. Cần phải chắc chắn rằng không một ai bước vào mà không có trang bị bảo hộ."
Vương Cường gật đầu, ánh mắt sắc sảo nhìn qua các công trình xây dựng.
"Ừ, dù có làm gì thì ngươi nên ưu tiên yếu tố an toàn lên hàng đầu. Chúng ta không thể để bất cứ t·ai n·ạn nào xảy ra ở đây, nhất là khi chúng ta chuẩn bị xây dựng nhà máy hóa học."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục với giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết.
"Dorig, các quy tắc mà ta soạn thảo không phải lúc nào cũng đầy đủ và đúng, ngươi nên tự mình xem qua rồi chỉnh lại. Với cả ta muốn nhà máy này được trang bị hệ thống lọc khí tốt nhất. Ngươi có thể yêu cầu phòng thí nghiệm tạo ra một số vật phẩm lọc khí, và các quy trình xử lý hóa chất cũng phải được giá·m s·át chặt chẽ."
"Tôi hiểu rồi, thưa ngài. Chúng tôi sẽ xây dựng nhà máy theo tiêu chuẩn an toàn cao nhất, không chỉ cho công nhân mà còn cho toàn bộ căn cứ."
Phía sau hai người, Caelan, cậu của Aurelia, đi theo với vẻ mặt chán nản rõ rệt.
Caelan đi sau đoàn, không hiểu tại sao Vương Cường lại dẫn hắn đi theo trong chuyến khảo sát này. Hắn không ngừng ngáp, bước chân lơ đãng, vừa đi vừa nghĩ.
"Không hiểu thằng cháu này nghĩ gì mà kéo ta đi khảo sát khu công nghiệp. Chuyện này đâu phải lĩnh vực của ta..."
Mặc dù đây là chuyến khảo sát quan trọng, nhưng Caelan không ngừng nhìn quanh với ánh mắt lơ đễnh, cảm thấy mình như bị buộc phải tham gia vào một việc hoàn toàn không liên quan đến mình.
Trong suốt quá trình khảo sát, Caelan không khỏi thắc mắc về lý do mình có mặt ở đây.
Hắn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều tập trung vào công việc của mình, còn hắn thì lạc lõng và không mấy hứng thú.
Sau một lúc lâu, khi Vương Cường đã hoàn thành việc kiểm tra công trình, Caelan mới tiến lại gần, giọng nói pha lẫn sự bất mãn và tò mò.
"Này, Brian. Ta không hiểu tại sao ngươi dẫn ta đến đây."
Hắn nói thẳng thắn, không hề che giấu sự khó chịu.
"Đừng bảo ngươi muốn ta tham gia vào việc xây dựng khu xưởng. Đánh đấm thì ta làm được chứ bắt ta làm việc giấy tờ thì ta thà rằng về gia tộc còn hơn."
Vương Cường nhìn Caelan với vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười nhẹ thoáng qua môi, đôi mắt lóe lên một tia bí ẩn.
"Không phải đâu thưa ngài Caelan."
Hắn đáp, giọng nói bình thản nhưng không kém phần sắc bén.
"Tôi dẫn ngài đến đây vì lát nữa có một món đồ từ phòng thí nghiệm, tôi nghĩ ngài sẽ có hứng thú."
Nghe đến đây, sự chán nản trên gương mặt Caelan lập tức biến mất, thay vào đó là sự tò mò và hứng thú.
Hắn vốn không hứng thú gì với các công việc hành chính hay xây dựng, nhưng lại cực kỳ quan tâm đến những phát minh mới từ phòng thí nghiệm của căn cứ.
Đôi mắt hắn sáng lên, gần như không kiềm chế được sự phấn khích.
"Ồ, là đồ từ phòng thí nghiệm sao?" Caelan hỏi với vẻ háo hức.
"Nói vậy thì ta thực sự mong chờ đấy. Ở cái doanh trại này, ngoại trừ thức ăn ngon ra, thứ làm ta hứng thú nhất chính là những món đồ mới và các phát minh từ phòng thí nghiệm của ngươi."
Vương Cường cười khẽ, cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của Caelan. Hắn biết rõ sự đam mê của Caelan đối với những sáng kiến và phát minh mới mẻ.
Điều này không chỉ giúp Caelan giữ được tinh thần sảng khoái mà còn có thể khiến hắn quan tâm nhiều hơn đến công việc tại căn cứ. Hắn gật đầu, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước, nơi những công trình đang dần hoàn thiện.
"Phải, ta tin rằng ngài sẽ thích món đồ này. Nó không chỉ là một phát minh mới, mà còn là một bước tiến quan trọng trong cuộc chiến này."
Caelan mỉm cười, cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng hơn. "Vậy thì tốt, nghe ngươi nói làm ta càng ngày càng cảm thấy tò mò."
Hai người tiếp tục bước đi, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi. Nếu như trước đây, Caelan chỉ xem chuyến khảo sát này như một việc làm mất thời gian, thì bây giờ hắn đã có sự quan tâm thực sự.
Hắn không ngừng tự hỏi món đồ mới từ phòng thí nghiệm sẽ như thế nào, và liệu nó có thực sự đặc biệt như Vương Cường nói hay không.
Sau khi dạo quanh khu công nghiệp, Vương Cường dẫn Caelan đến một khu vực khác, vừa được xây dựng gần căn cứ chính.
Nơi này được bao quanh bởi những bức tường cao ngút ngàn, với các lính canh đi tuần tra liên tục. An ninh ở đây chặt chẽ đến mức khiến Caelan không khỏi nghi hoặc.
Hắn quay sang hỏi Vương Cường.
“Ngươi định xây dựng phòng thí nghiệm thứ hai ở đây à? An ninh chặt chẽ thế này, chẳng khác nào những nơi cất giữ kho báu của loài rồng.”
Vương Cường chỉ cười nhẹ, không trả lời trực tiếp, ánh mắt vẫn hướng về phía trước. “Ngài sẽ sớm biết thôi, Caelan.”
Khi hai người tiến đến cổng chính của khu vực mới này, một quản lý cao cấp cùng nhóm nhân viên của khu xưởng bước ra chào đón.
Tất cả đều cúi đầu trước Vương Cường và Caelan, thể hiện sự kính trọng. Vương Cường giơ tay ra hiệu cho họ đứng dậy, rồi giới thiệu Caelan.
“Đây là ngài Caelan, một người mà ta hoàn toàn tin tưởng. Ngài ấy sẽ có quyền giá·m s·át và quyết định trong nhiều dự án sắp tới tại đây.”
Nhân viên quản lý của khu vực vội cúi đầu chào Caelan, sự kính nể lộ rõ trong ánh mắt. Vương Cường quay sang quản lý.
“Mang những vật mẫu mà các ngươi đã sản xuất ra cho ngài Caelan thử nghiệm. Ta muốn ngài ấy đánh giá xem chúng có đạt yêu cầu hay không.”
Quản lý lập tức vâng lời và dẫn đường Caelan vào bên trong khu vực. Trước khi bước vào, Caelan quay sang nhìn Vương Cường, ánh mắt pha chút hoài nghi nhưng cũng đầy hứng thú.
“Ngươi đúng là biết cách tạo sự tò mò cho ta đấy.”
Vương Cường chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy sự tính toán. Hắn biết rằng Caelan, dù có vẻ lơ đễnh và thờ ơ, nhưng thực ra là một người có đầu óc sắc bén và rất có tiềm năng để trở thành một phần quan trọng trong kế hoạch lớn của hắn.
Vương Cường dẫn Caelan bước vào sâu hơn trong khu vực bí mật, nơi được dùng để thử nghiệm v·ũ k·hí.
Cả hai đi qua những khu vực với các lính canh nghiêm ngặt, trước khi đến một khu vực rộng lớn, nơi một quản lý cấp cao cùng các nhân viên của khu xưởng đã chờ sẵn.
Trên bàn trước mặt họ, hai v·ũ k·hí đặc biệt được đặt trang trọng: một cây súng trường M-14 và một cây súng lục ổ xoay.
Caelan nhìn lướt qua vẻ ngoài của hai v·ũ k·hí, sự tò mò trỗi dậy trong lòng nhưng cũng có chút lo lắng lạ lùng.
Vương Cường tiến tới, nhẹ nhàng cầm lấy cây súng trường M-14. Hắn quay sang Caelan, mỉm cười với ánh mắt đầy tự tin.
“Ngài Caelan, đây là một trong những phát minh mới nhất từ phòng thí nghiệm của ta. Hãy nhìn kỹ, đây chính là tương lai của q·uân đ·ội chúng ta.”
Vừa nói, Vương Cường vừa tháo băng đạn ra, lắp lại vào súng một cách điệu nghệ.
Hắn nhắm về phía một con bù nhìn có mặc giáp thép cách đó 200 mét. Một âm thanh cách vang lên khi hắn kéo nòng súng, chuẩn bị cho phát bắn.
Vương Cường nhẹ nhàng bóp cò. Tiếng nổ vang rền, và viên đạn lao đi với tốc độ kinh hoàng, xuyên thẳng qua lớp giáp bảo vệ của con bù nhìn, để lại một lỗ thủng sâu hoắm.
Caelan đứng yên, mắt mở to kinh ngạc trước uy lực và tốc độ của v·ũ k·hí này. Dù hắn đã kích hoạt năng lực đặc biệt để theo dõi đường đạn, nhưng vẫn không thể thấy rõ được nó.
“Thứ này thực sự mạnh đến vậy sao?” Caelan lẩm bẩm, không giấu nổi sự ngỡ ngàng.
Hắn quay sang nhìn Vương Cường, sự kinh ngạc pha lẫn cảm xúc lẫn lộn.
“Nếu ngươi phổ cập v·ũ k·hí này cho toàn q·uân đ·ội, thì đó sẽ là đội quân mạnh nhất mà ta từng biết, chỉ cần kẻ địch không có những thứ như anh hùng hay rồng… Hơn nữa, với thứ này, chúng ta có thể thay đổi hoàn toàn cán cân quyền lực trên chiến trường.”
Vương Cường gật đầu, nụ cười vẫn đầy tự tin và tự hào. “Đúng vậy.”
Caelan nhíu mày, tỏ ra suy tư.
“Vậy sản lượng hiện tại thế nào? Chắc hẳn rất khó khăn để chế tạo được số lượng lớn như vậy.”
Thay vì trả lời ngay, Vương Cường ra hiệu cho quản lý khu xưởng báo cáo tình hình sản xuất. Người quản lý cung kính bước lên, giọng nói rõ ràng.
“Thưa ngài, hiện tại mỗi ngày chúng tôi có thể sản xuất khoảng 100 cây súng và hơn 2000 viên đạn. Tuy nhiên, nếu có thêm công nhân và động cơ hơi nước, sản lượng có thể tăng lên đáng kể.”
Caelan nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi quay sang nhìn Vương Cường với ánh mắt ngạc nhiên.
“Cái quái, thứ này dễ chế tạo như vậy sao!?”
Vương Cường giải thích một cách thận trọng.
“Không, phải là ngược lại, nó rất khó sản xuất nếu không có đủ điều kiện cơ sở vật chất. Chúng ta may mắn có đội ngũ tài năng và cơ sở vững chắc.”
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục.
“Nhưng để đảm bảo tính bảo mật, tôi không thể tuyển quá nhiều công nhân cùng lúc. Việc này cần thời gian và sự kiểm soát chặt chẽ. Đồng thời, Aurelia và tôi sẽ rất bận rộn trong thời gian tới với nhiều công việc khác. Vì vậy, tôi muốn nhờ ngài đảm nhiệm việc giá·m s·át quá trình phổ biến và huấn luyện binh lính với v·ũ k·hí này.”
Caelan ngạc nhiên.
“Ngươi muốn ta đảm nhận việc này? Nhưng… đây là một nhiệm vụ rất quan trọng.”
Vương Cường cười nhẹ.
“Đúng vậy. Chính vì vậy tôi mới giao nó cho ngài, một người mà tôi hoàn toàn tin tưởng. Ngài sẽ có toàn quyền giá·m s·át quá trình phổ biến, đồng thời tôi sẽ đưa ra kế hoạch chi tiết về cách thức huấn luyện binh lính để sử dụng v·ũ k·hí này. Ngài có sẵn sàng giúp tôi không?”
Caelan đứng im một lúc, suy nghĩ. Hắn biết rằng việc Vương Cường giao cho hắn nhiệm vụ này không chỉ thể hiện sự tin tưởng mà còn là lời khẳng định vị thế của hắn trong doanh trại.
Dù trong lòng có chút do dự, hắn cũng hiểu rằng đây là cơ hội để chứng tỏ năng lực của mình, nhất là sau những lời chỉ trích từ Aurelia. Cuối cùng, Caelan gật đầu, nở nụ cười nhẹ.
“Được rồi. Ta sẽ đảm nhận công việc này. Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ làm hết sức mình.”
Vương Cường hài lòng nói.
“Cảm ơn ngài, Caelan. Với sự giúp đỡ của ngài, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm thay đổi cả cục diện chiến trường.”
Hắn đưa cây súng cho Caelan nói tiếp.
“Ngài có muốn dùng thử không?”
“Tất nhiên.” Caelan hào hứng nói ra.
…
Cảm ơn bạn DeathTNB và muso7 đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.