Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 123: Tình Hình Chung.



Chương 123: Tình Hình Chung.

Ngày 29/8/232 theo lịch Vương Quốc Nioder.

Trong phòng làm việc của Aurelia và Vương Cường.

Căn phòng làm việc của Vương Cường và Aurelia mang một không khí yên bình, dù vẫn thoang thoảng cảm giác căng thẳng của những nhiệm vụ còn dang dở.

Tiếng lật trang của các bản báo cáo vang lên đều đặn, như một điệp khúc nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh.

Aurelia ngồi tại bàn, lật qua những trang báo cáo mà Phòng Văn Thư mới đưa lên.

Ngày trước, những công việc giấy tờ này luôn là gánh nặng đối với cô, nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ sự hỗ trợ của bộ phận phân loại tài liệu.

Những tài liệu mật giờ đây được phân chia theo mức độ quan trọng và được bảo quản kỹ lưỡng.

Aurelia cảm thấy biết ơn đội ngũ Phòng Văn Thư vì họ đã giải phóng cô khỏi những công việc hành chính phức tạp này, giúp cô tập trung hơn vào việc quản lý căn cứ.

Cô nhẹ nhàng đặt bản báo cáo xuống, đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi đối diện - Vương Cường, cố vấn của cô, và cũng là người mà cô dành trọn niềm tin và tình yêu.

Vương Cường đang chăm chú đọc một bản báo cáo khác, vẻ mặt trầm tư nhưng vẫn toát lên sự chắc chắn và tự tin vốn có. Sau một lúc yên lặng, Aurelia quyết định phá vỡ không khí.

"Anh thật sự định giao cho cậu của em, làm tổng chỉ huy của ba đội sao?" Giọng cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quan ngại.

Vương Cường ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nở trên môi khi nghe câu hỏi của Aurelia.

Hắn đặt bản báo cáo xuống, ánh mắt chắc chắn đáp lại cô.

"Đúng vậy. Ngài Caelan là một con quỷ có ánh nhìn rất sắc bén. Trong những tình huống nguy cấp, ngài ấy luôn đưa ra quyết định rất chính xác. Vị trí tổng chỉ huy không chỉ đòi hỏi thực lực mà còn cần đến danh vọng. Hiện tại, không ai phù hợp hơn ông ấy."

Aurelia im lặng một lúc, nhớ lại hình ảnh cậu mình đang làm việc với vẻ ngoài đầy uy nghiêm nhưng có phần lúng túng trước đống giấy tờ. Đôi lông mày cô nhíu lại, ánh mắt phản chiếu một chút ngờ vực.

Cô nói với sự lo lắng.

"Cậu của em... ngài ấy không giỏi về giấy tờ."

Vương Cường vẫn giữ thái độ bình thản, đôi mắt ánh lên sự kiên định.

Hắn đáp, giọng nói chắc nịch.

"Không sao đâu. Grey, trợ lý của anh, sẽ hỗ trợ cho ngài Caelan trong việc xử lý giấy tờ. Hơn nữa, Leon - một binh sĩ thân cận của ngài ấy - cũng đang học cách quản lý giấy tờ. Chẳng bao lâu nữa, Leon sẽ tốt nghiệp và có thể đảm nhận một phần công việc này."



Aurelia khẽ gật đầu, cảm nhận được sự an toàn trong lời nói của Vương Cường. Dù vậy đôi mắt cô vẫn hiện rõ sự đăm chiêu.

Cô muốn tin tưởng vào quyết định của Vương Cường, nhưng sự lo lắng về cậu mình khiến lòng cô nặng trĩu.

"Em tin vào quyết định của anh, nhưng... không thể phủ nhận rằng em vẫn không hoàn toàn tin tưởng cậu mình."

Vương Cường chỉ mỉm cười đáp lại, không hề tỏ ra bất ngờ trước sự thẳng thắn của Aurelia.

Hắn hiểu rõ mối quan hệ phức tạp giữa cô và ngài Caelan, và hắn cũng biết rằng những quyết định trong căn cứ cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau một thoáng suy nghĩ, Vương Cường chuyển chủ đề.

Hiện tại dù Vương Cường vẫn là cố vấn cho Aurelia, nhưng hắn lại chỉ xử lý các vấn đề tại thị trấn và phòng thí nghiệm, còn căn cứ thì là do Arrelia quản lý.

Hắn hỏi thăm về tình hình chung của căn cứ.

"Tình hình căn cứ sao rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Aurelia hơi nghiêng người về phía trước, biểu cảm trên gương mặt nàng trở nên nghiêm túc hơn.

"Các bộ phận vẫn đang hoạt động tốt. Nhưng sắp tới có thể sẽ không như vậy, nhất là sau khi anh cho sư phụ mình, ngài Thorne, lên làm hiệu trưởng. Gia tộc Ravengar sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

Giọng nói của nàng chùng xuống, như một nốt nhạc trầm trong bản hòa tấu đầy lo âu.

Vương Cường gật gù, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chờ nghe thêm.

"Việc gia tộc Ravengar sẽ phản ứng là điều tất yếu." Aurelia tiếp tục, giọng cô trở nên nghiêm trọng hơn.

"Bộ Tham Mưu đã dự đoán rằng việc này có thể ảnh hưởng đến việc nhập lương thực từ vùng phía nam, cũng như một số loại khoáng sản cần thiết cho động cơ hơi nước. Nếu xảy ra, điều đó có thể đẩy cuộc chiến đến gần hơn so với dự kiến."

Cô dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Vương Cường.

"Bộ Tham Mưu cũng đang than phiền về việc anh không thông báo trước với họ để có thể tính toán và chuẩn bị cho các tình huống phát sinh. Họ mong rằng lần sau anh sẽ thảo luận với họ trước khi đưa ra quyết định quan trọng như vậy."

Vương Cường lắng nghe một cách chăm chú, và ánh mắt hắn dần sáng lên với niềm tự hào.

"Anh rất hài lòng khi thấy Bộ Tham Mưu giờ đây đã biết tự suy nghĩ và đưa ra những quyết định chính xác. Có vẻ như công sức anh bỏ ra để đào tạo họ đã không uổng phí."



Aurelia khẽ cười, cảm thấy an tâm hơn khi thấy Vương Cường tự tin như vậy.

"Đúng vậy, họ đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng dù sao, em vẫn muốn anh nhớ rằng chúng ta cần hợp tác chặt chẽ với nhau trong mọi quyết định quan trọng. Đó là cách duy nhất để bảo đảm sự ổn định cho căn cứ."

Vương Cường gật đầu đồng ý, rồi anh lấy ra một phong thư từ trong tủ ra và đưa cho Aurelia.

"Đây là thư từ gia tộc Veylan. Em xem thử đi."

Aurelia mở thư, đôi mắt cô dần sáng lên khi đọc nội dung bên trong.

Gia tộc Veylan đã mở được con đường mậu dịch với Vương quốc Xander qua eo biển Tĩnh Lặng.

Đội thuyền của gia tộc Veylan chạy bằng động cơ hơi nước đã vòng qua vùng biển của Berimas và đến được Xander.

Vua Thomas Ironhelm của Xander rất hứng thú với các phát minh của Nioder và ngỏ ý muốn hợp tác sâu rộng hơn nữa. Muối tinh và trà tinh hoa đêm của họ đang bán rất chạy tại Xander, tạo ra một nguồn thu nhập ổn định và dồi dào.

Vương Quốc Xander là một quốc gia trung lập tập trung chủ yếu vào giao thương và buôn bán các vật phẩm ma pháp từ pháp quốc hay các nguyên vật liệu từ vương quốc Blancheva.

Bên cạnh đó vương quốc Xander cũng mở cửa giao thương với các chủng tộc á nhân và các chủng tộc khác chỉ cần có tiền đều sẽ là đối tác của vương quốc Xander.

Có thể nói vương quốc Xander là một vương quốc tiến bộ với nhiều ma pháp tập trung vào việc cải thiện cuộc sống.

Aurelia cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đọc đến đoạn cuối của bức thư. Cô nhìn lên Vương Cường, nụ cười đã trở lại trên môi.

"Vậy là chúng ta có thể giao thương với Vương quốc Xander về vấn đề lương thực?"

Vương Cường cười đáp lại, cảm thấy niềm vui lan tỏa trong lòng khi nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong mắt Aurelia.

"Đúng vậy. Với cả đến tháng 10, sau khi thu hoạch khoai từ nông trường, sản lượng khoai tây sẽ đủ để chúng ta qua mùa đông. Không những thế, sự hợp tác với Xander sẽ mở ra nhiều cơ hội mới cho chúng ta."

Aurelia ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự hờn dỗi. Cô ngả người vào ghế, cất tiếng hỏi với giọng trầm nhẹ, nhưng không giấu được sự trách móc.

"Sao anh không nói với em việc này sớm?"

Vương Cường nhìn Aurelia, ánh mắt hắn dịu dàng và chứa đầy sự dỗ dành.

Hắn cười nhẹ, giọng nói trầm ấm.

"Anh chỉ muốn xem thử Bộ Tham Mưu và các bộ phận khác sẽ phản ứng ra sao thôi. Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa, xin lỗi em."

Aurelia vẫn còn chút bực tức, nhưng nụ cười thoáng hiện trên môi cho thấy cô đã tha thứ.



Sự căng thẳng giữa hai người dần tan biến, thay vào đó là sự gần gũi. Sau một thoáng im lặng, cô chuyển hướng cuộc trò chuyện, hỏi về tình hình thị trấn.

"Công việc dưới thị trấn của anh sao rồi?"

Vương Cường đặt tờ báo cáo xuống bàn, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, đắn đo. Hắn không giấu giếm, kể lại tình hình.

"Dân tị nạn đang tăng nhanh, đặc biệt là khi mùa đông sắp đến. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ đạt đến giới hạn. Lương thực và việc làm không đủ để cung cấp cho tất cả mọi người. Với số lượng lớn nạn dân tới, tệ nạn xã hội cũng bắt đầu xuất hiện."

Nghe đến đây, Aurelia trầm ngâm suy nghĩ. Cô hiểu rõ những tình hình hiện tại mà căn cứ đang phải đối mặt. Sau một lúc im lặng, cô đề xuất.

"Chúng ta cần phân loại dân tị nạn. Những người có kỹ năng hữu ích có thể được giữ lại để phân công vào các công việc cần thiết. Nhóm còn lại có lẽ nên bị trục xuất."

Vương Cường lắng nghe, nhưng khi nghe đến việc trục xuất, hắn lắc đầu nhẹ.

"Anh nghĩ là chúng ta không cần thiết phải trục xuất họ. Chúng ta đã làm từ thiện đủ lâu rồi, giờ là lúc lấy lại chút lợi ích."

Một nụ cười nham hiểm thoáng hiện lên trên khuôn mặt hắn.

Vương Cường tiếp tục, ánh mắt sáng lên vẻ ranh mãnh.

"Em hãy giúp anh viết một lá thư gửi đến các quý tộc ở vùng lân cận. Đe họa bọn họ sẽ phải hỗ trợ chúng ta bằng tiền bạc, lương thực hoặc vật liệu, nếu không, chúng ta sẽ gửi 2 ng.. à không 3 ngàn dân tị nạn này đến chỗ họ."

Aurelia bật cười trước ý tưởng táo bạo của Vương Cường. Cô lắc đầu, nhưng không giấu được sự thích thú đối với sự nhanh trí của hắn.

"Anh thật xấu xa." Cô nói, nhưng giọng nói lại pha chút vui vẻ và đồng ý.

Không khí trong phòng làm việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Hai người tiếp tục thảo luận về các vấn đề của căn cứ.

Họ hiểu rằng căn cứ Sao Rơi không chỉ là một nơi trú ẩn, mà còn là một pháo đài vững chắc giữa những nguy hiểm của thế giới bên ngoài.



Cảm ơn bạn DeathTNB, RENEE TUẤN, muso7 và bạn Nhân Thiện đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.

Tui thấy có lỗi thật sự khi không ra chương đều, haizz tối qua làm mệt quá tới tận một giờ sáng mới về, ngủ phát mở mắt ra thấy 10h sợ thật.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯