Gia đình Gromm đứng trong hàng dài người tị nạn đang chờ đợi làm thủ tục gia nhập thị trấn Sao Rơi.
Xung quanh họ, những người tị nạn khác cũng đang thấp thỏm trao đổi về tình hình và tương lai của mình. Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi, hòa cùng tiếng gọi tên và hướng dẫn từ các nhân viên, quan chức thị trấn.
"Em có lo lắng không?" hắn hỏi, giọng trầm nhưng vẫn mang nét cương nghị.
Elira mỉm cười nhạt, tay vẫn nắm chặt lấy tay con trai Jax.
"Một chút. Chúng ta đã đi xa đến đây rồi. Em chỉ mong lần này có thể ở lại yên ổn. Em nghe hàng xóm cũ chúng ta gửi thư về, nói rằng nơi này rất ổn, hy vọng anh sẽ tìm được việc làm ở đây."
Rorik, học trò của Gromm, xen vào cuộc trò chuyện.
"Thầy, em nghe nói ở đây có nhiều việc làm cho thợ rèn như chúng ta. Có thật vậy không thầy?"
Gromm gật đầu, nhìn về phía trước nơi hàng người vẫn đang di chuyển chậm chạp.
"Ừ, thung lũng này đang phát triển, và nhu cầu về dụng cụ, v·ũ k·hí lúc nào cũng cao. Chúng ta chỉ cần chứng minh được tay nghề của mình."
Jax, con trai của Gromm, ngước lên nhìn cha, đôi mắt trong sáng pha lẫn chút lo âu.
"Cha ơi, ở đây có an toàn không? Con không muốn chúng ta phải chạy trốn nữa."
Gromm cúi xuống xoa đầu Jax, giọng nói của hắn dịu dàng hơn hẳn.
"Con đừng lo, Jax. Thung lũng Sao Rơi có vẻ là nơi cuối cùng mà chúng ta cần đến. Cha hứa sẽ bảo vệ con và mẹ, không để ai phải chịu khổ nữa."
Trong lúc đó, một nhóm người tị nạn khác đứng gần đó cũng đang bàn tán rôm rả về tương lai của họ tại thung lũng này.
“Nghe nói ở đây an ninh tốt lắm, không có chuyện c·ướp b·óc hay b·ạo l·ực.”
Một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp nói, giọng đầy hy vọng.
“Mà cũng phải thôi, nghe đồn người đứng đầu thị trấn này rất nghiêm khắc. Kẻ nào gây rối là bị xử lý ngay lập tức.”
Một người phụ nữ đứng bên cạnh thêm vào, tay ôm chặt lấy con nhỏ đang ngủ gục trên vai.
Một người khác chen vào, giọng lo lắng hơn.
“Nhưng còn việc làm thì sao? Có ai chắc chắn là sẽ có việc cho tất cả chúng ta không? Tôi nghe nói dân tị nạn đổ về đây ngày càng đông.”
Người đàn ông trung niên lắc đầu, nhưng giọng nói vẫn đầy lạc quan.
“Không ai nói trước được điều gì, nhưng chúng ta đã không còn nơi nào khác để đi. Thà đến đây tìm cơ hội còn hơn là ở lại quê nhà đã trở thành đ·ống đ·ổ n·át.”
Gromm lắng nghe cuộc trò chuyện xung quanh, lòng nặng trĩu suy tư. Hắn biết họ không phải là những người duy nhất đặt tất cả hy vọng vào nơi này.
Hắn nhìn Elira và Rorik, rồi quay sang Jax.
"Chúng ta phải làm việc chăm chỉ và chứng minh rằng gia đình mình xứng đáng được ở lại đây là được."
Elira gật đầu đồng ý.
"Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu khó khăn rồi, Gromm. Chỉ cần đoàn kết, em tin rằng gia đình mình sẽ có thể vượt qua tất cả."
Rorik, mồ côi từ nhỏ được gia đình Gromm thu nhận, tuy trẻ tuổi nhưng hắn cũng đã cảm nhận được áp lực của cuộc sống mới. Hắn nhìn thầy mình với ánh mắt quyết tâm.
"Em sẽ không phụ lòng thầy. Chúng ta sẽ làm tất cả để gây dựng lại cuộc sống từ đầu."
"Chúng ta là một gia đình, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Sao Rơi sẽ là nơi chúng ta bắt đầu lại, từ đôi tay của chính mình."
Hàng người phía trước bắt đầu di chuyển nhanh hơn khi thủ tục nhập cư được tiến hành nhanh chóng. Gia đình Gromm tiến dần bàn làm việc của các nhân viên toà thị chính, ánh mắt họ không còn mang nỗi lo âu, mà thay vào đó là sự quyết tâm và hy vọng vào tương lai tại thung lũng Sao Rơi này.
Không khí trong phòng tiếp nhận dân tị nạn của thị trấn Sao Rơi đang trở nên ngày càng căng thẳng khi dòng người xếp hàng chờ được kiểm tra thân phận.
Các nhân viên thị chính và cảnh sát phối hợp chặt chẽ để đảm bảo rằng chỉ những người thật sự đáng tin cậy mới được cho phép ở lại.
Học viên từ Học viện Sao Rơi cũng đang hỗ trợ nhiệt tình, ghi chép và thẩm tra thông tin, nhằm tích lũy điểm rèn luyện và kinh nghiệm thực tế.
Trong một gian phòng riêng biệt, ngồi một nhân viên tòa thị chính và một con quỷ trung niên.
Trên bàn làm việc, con quỷ trung niên với dáng vẻ chắc nịch, gương mặt điềm tĩnh và tự tin bước lên. Gã tự nhận là thợ rèn và bắt đầu trả lời các câu hỏi của nhân viên thị chính một cách lưu loát và chi tiết.
"Ngươi thường làm việc với loại vật liệu nào?" Nhân viên thị chính hỏi, giọng điệu không mấy nghi ngờ.
"Sắt và thép chủ yếu. Thỉnh thoảng có làm với đồng hoặc vàng khi có đơn hàng đặc biệt."
Tên quỷ trả lời không chút do dự.
Nhân viên thị chính tiếp tục.
"Làm thế nào để nung chảy kim loại?"
"Phải dùng lò nung ở nhiệt độ cao, than phải đạt đến màu hồng đậm cho sắt. Lò phải được thông gió tốt để duy trì ngọn lửa mạnh và ổn định." Tên này trả lời một cách chính xác.
"Ngươi thường sử dụng công cụ nào trong công việc?" nhân viên thị chính hỏi câu cuối cùng.
"Gồm búa, kìm, đục, và tất nhiên, một cái đe để định hình kim loại." Giọng điệu hắn vẫn tự tin như cũ.
Nhân viên thị chính trẻ tuổi gật đầu, hài lòng với câu trả lời. Dường như không có gì đáng nghi ngờ ở người này.
Nhưng trước khi hắn ta có thể đóng dấu chấp thuận, một nhân viên thị chính già dặn hơn đi vào kiểm tra tình hình, với đôi mắt sắc bén và kinh nghiệm lâu năm, bất chợt bước tới quan sát kỹ hơn.
Vị nhân viên già dặn nhìn chăm chú vào đôi tay của người đàn ông. Những ngón tay của hắn không có vẻ gì là chai sạn ở những vị trí thường gặp trên tay một thợ rèn.
Thay vào đó, các đệm thịt dọc theo các ngón tay và lòng bàn tay lại chai sạm như của một kiếm sĩ.
Nhận thấy điều bất thường, vị nhân viên già dặn nhanh chóng ra hiệu cho một cảnh sát gần đó.
Người đàn ông nhận ra tình hình không ổn. Hắn ngay lập tức vùng ra khỏi bàn kiểm tra, lao đi hòng thoát thân.
Nhưng cảnh sát đã nhanh chóng vào cuộc. Một trong số họ, với kỹ năng thuần thục, ném ra một quả cầu chứa dung dịch màu xanh, nhắm thẳng vào người đàn ông.
Quả cầu vỡ ra, dung dịch được giải phóng lập tức bám dính và kết keo, hạn chế đáng kể sự di chuyển của hắn. Tên nạn dân cố gắng vùng vẫy, nhưng dung dịch đã bắt đầu đông cứng, giữ chặt tay chân hắn lại.
Biết rằng không thể thoát được, hắn quyết định cắn thuốc độc giấu trong răng hàm, ngay lập tức ngã gục xuống mặt đất, bọt trắng trào ra từ khóe miệng.
Một không khí ngột ngạt bao trùm khu vực tiếp nhận. Cảnh sát nhanh chóng đưa xác người đàn ông ra ngoài, để lại đám người tị nạn và nhân viên thị chính vẫn đang bàng hoàng trước tình huống vừa diễn ra.
Vị nhân viên già dặn thở dài, ánh mắt đầy sự thận trọng và lo lắng quay sang trách tên nhân viên trẻ.
"Không thể đánh giá bất cứ ai chỉ dựa vào các câu hỏi hay những lời họ nói, những thứ đó chỉ nên dùng để tham khảo. Đây có thể là một gián điệp hoặc một kẻ đào tẩu nguy hiểm."
Giọng ông nói, như để nhắc nhở cả những nhân viên khác.
Các nhân viên thị chính gật đầu ghi nhớ rồi họ bắt đầu làm việc trở lại, với một tinh thần cẩn trọng hơn.
Họ nhận ra rằng, trong dòng người tị nạn, không chỉ có những người thực sự cần được giúp đỡ, mà còn có thể có cả những kẻ mang ý đồ xấu xa, sẵn sàng gây nguy hiểm cho sự an toàn của thị trấn Sao Rơi.
Nhưng không khí tại khu vực tiếp nhận dân tị nạn của thị trấn Sao Rơi, bỗng trở nên hỗn loạn khi trong đám đông bắt đầu xuất hiện một số kẻ kích động mọi người xung quanh.
Tiếng la hét, cãi vã vang lên, làm cho những người tị nạn vốn đã mệt mỏi và lo lắng càng thêm bối rối và sợ hãi. Các cảnh sát và nhân viên thị chính cố gắng kiểm soát tình hình, nhưng sự hỗn loạn dường như vượt quá tầm kiểm soát của họ.
Trong đám đông, một số kẻ lạ mặt liên tục gieo rắc những lời đồn đại và kích động, khiến tình trạng càng trở nên tồi tệ.
Họ nói về việc chính quyền thị trấn không đáng tin cậy, rằng quá trình kiểm tra là bất công và mục đích chính là để bắt giữ và trục xuất người tị nạn.
Những lời nói này nhanh chóng lan truyền, làm gia tăng sự hoảng loạn và bất mãn trong đám đông.
Các cảnh sát cố gắng trấn an mọi người, nhưng tiếng nói của họ bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào và hỗn loạn. Một vài người tị nạn bắt đầu xô đẩy, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn nguy hiểm.
Tình hình dần trở nên mất kiểm soát, đe dọa đến an ninh của khu vực tiếp nhận.
Đúng lúc đó, một tiếng hô vang đầy uy lực xé toạc không gian.
"ĐỨNG LẠI, ĐỨNG!"
Tiếng nói mạnh mẽ và đầy quyền uy vang lên, kèm theo tiếng dừng chân đồng đều của q·uân đ·ội khiến toàn bộ đám đông như bị đông cứng trong giây lát. Mọi ánh mắt đều hướng về phía âm thanh phát ra.
Từ phía sau, một đội binh lính tiến vào khu vực, bước chân đồng đều và mạnh mẽ, tạo nên âm thanh dồn dập đầy khí thế.
Dẫn đầu đội hình là một con quỷ cao lớn, vạm vỡ.
Hắn khoác trên mình bộ trang phục mới của q·uân đ·ội. Mang phong cách cổ điển với áo khoác dài màu xanh q·uân đ·ội, đi kèm với những chi tiết nổi bật.
Áo có đường viền màu đỏ chạy dọc phần cổ áo và dọc tay áo, tạo điểm nhấn mạnh mẽ. Phần vai áo có thêm phù hiệu vai, làm tăng thêm vẻ sang trọng và quyền uy.
Trên ngực áo có một dây trang trí vàng chạy chéo, tạo nên sự tinh tế và tượng trưng cho cấp bậc cao trong q·uân đ·ội.
Chiếc thắt lưng to bản với mặt khóa vàng nổi bật, được gắn ở giữa, kết hợp hoàn hảo với các chi tiết khác của bộ trang phục.
Quần cũng có đường viền đỏ chạy dọc từ hông xuống gấu, đồng nhất với áo, và ống quần được nhét vào đôi ủng cao màu đen, mang lại cảm giác mạnh mẽ và uy nghiêm.
Nhìn tổng thể, bộ trang phục này tôn lên phong thái của một sĩ quan q·uân đ·ội có quyền lực và tầm ảnh hưởng lớn.
Gương mặt hắn cương nghị, đôi mắt sắc bén quét qua toàn bộ đám đông, tạo nên một áp lực vô hình khiến mọi người không dám nhúc nhích.
Hắn đứng thẳng, giọng nói vang vọng.
"Ta là Brutus, đội trưởng Phân đội 3 thuộc Đội Chiến đấu của căn cứ Sao Rơi."
Hắn dừng lại một chút, để lời giới thiệu của mình ngấm sâu vào tâm trí mọi người, rồi tiếp tục với giọng điệu nghiêm nghị và mạnh mẽ.
"Trong số các ngươi có những kẻ là gián điệp thuộc thế lực thù địch với chúng ta. Bọn chúng muốn giả dạng làm nạn dân như các ngươi để lẩn vào đây, gây rối và p·há h·oại sự an toàn của thị trấn này."
Brutus bước vài bước về phía trước, ánh mắt không rời khỏi đám đông đang im lặng lắng nghe.
Giọng hắn càng trở nên sắc bén.
"Chúng ta không sợ gián điệp, nhưng chính các ngươi sẽ là những người chịu thiệt thòi khi chúng ta buộc phải áp dụng các biện pháp nghiêm ngặt, và thậm chí là ngừng tiếp nhận nạn dân vì mục đích an toàn. Đừng để bản thân trở thành con cờ cho bọn quý tộc đó. Hãy nhớ, ai là kẻ đã bỏ rơi các ngươi, và ai là người đưa tay cứu vớt các ngươi lúc gian khó."
Những lời nói của Brutus như đánh thẳng vào tâm can của những người tị nạn. Họ bắt đầu nhìn nhau, nhận ra sự thật trong lời nói của hắn. Nhiều người cúi đầu, vẻ mặt trầm tư và hối lỗi.
Brutus tiếp tục, giọng nói chứa đựng sự khích lệ.
"Nếu ai có thể chỉ ra gián điệp hoặc kẻ gây náo loạn, ngoài việc được thưởng, con em hoặc chính bản thân các ngươi sẽ có cơ hội làm việc ở những nơi có lương cao hơn, có cuộc sống tốt đẹp hơn."
Lời đề nghị hấp dẫn cùng với sự quyết đoán trong giọng nói của Brutus khiến đám đông nhanh chóng bình tĩnh lại. Không những thế, họ bắt đầu nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác, tìm kiếm những kẻ khả nghi vừa gây ra sự hỗn loạn.
Đột nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi trong đám đông giơ tay lên và hô lớn.
"Thưa ngài, tôi biết ai vừa mới kích động mọi người! Hắn ở đằng kia, mặc áo choàng xám, đứng gần cột đèn!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía mà người đàn ông chỉ. Quả nhiên, một kẻ với dáng vẻ lấm lét đang cố gắng lẩn tránh ánh nhìn của mọi người.
Brutus gật đầu, ra hiệu cho các cảnh sát và binh lính xung quanh. Họ nhanh chóng tiến tới, bao vây và khống chế kẻ khả nghi một cách thuần thục và chuyên nghiệp. Kẻ đó cố gắng chống cự, nhưng trước sự phối hợp nhịp nhàng và kỹ năng điêu luyện của lực lượng an ninh, hắn nhanh chóng bị trói gọn và dẫn đi.
Những người tị nạn chứng kiến toàn bộ sự việc với sự ngạc nhiên và thán phục. Họ không ngờ rằng lực lượng an ninh của thị trấn lại có thể hành động hiệu quả và nhanh chóng đến như vậy.
Sự tin tưởng và biết ơn đối với chính quyền thị trấn cũng từ đó mà tăng lên.
Trong đám đông, cậu bé Jax của gia đình thợ rèn Gromm mắt sáng lên, đầy vẻ hâm mộ. Cậu kéo áo cha mình, hớn hở nói.
"Cha cha, con muốn trở thành một đội trưởng oai phong như ngài Brutus! Ngài ấy thật mạnh mẽ và dũng cảm!"
Gromm mỉm cười, xoa đầu con trai.
"Nếu con chăm chỉ và quyết tâm, ta tin rằng một ngày nào đó con sẽ còn giỏi hơn cả ngài Brutus nữa."
Elira đứng bên cạnh, cũng không giấu được nụ cười tự hào khi thấy con trai mình có ước mơ cao đẹp.
Rorik, học trò của Gromm, nhìn theo Brutus với ánh mắt ngưỡng mộ, lòng đầy cảm hứng từ sự dũng cảm và quyết đoán của vị đội trưởng.
Sau khi tình hình đã được kiểm soát, đội trưởng đội cảnh sát tiến lên phía trước, đến gần Brutus.
Hắn ta là một con quỷ trung niên với gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thân thiện, mặc bộ đồng phục cảnh sát màu đen chỉnh tề.
Hắn ta đứng thẳng, chào theo kiểu nhà binh một cách trang trọng.
"Cảm ơn ngài Brutus vì đã hỗ trợ. Sự can thiệp kịp thời của ngài đã giúp chúng tôi kiểm soát tình hình một cách nhanh chóng."
Brutus đáp lại bằng một cái gật đầu, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần uy nghi.
"Không có gì. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Với lại Đạ…"
Hắn ngừng lại một chút, như định nói điều gì đó, rồi chỉnh lại lời nói của mình.
"..Ngài Cố vấn đã phần nào đoán được tình trạng này nên đã sai ta tới. Trong thời gian sắp tới, mong ngài đội trưởng đây chiếu cố và phối hợp chặt chẽ với tôi hơn."
Đội trưởng cảnh sát mỉm cười, đưa tay ra bắt.
"Tất nhiên rồi. Sự hợp tác của chúng ta sẽ giúp đảm bảo an ninh và trật tự cho thị trấn tốt hơn."
Brutus nắm lấy tay hắn ta, cái bắt tay chắc nịch thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Sau đó, cả hai nhanh chóng quay trở lại công việc, chỉ đạo lực lượng của mình tiếp tục quá trình kiểm tra và đảm bảo an ninh.
Không khí tại khu vực tiếp nhận đã trở nên ổn định hơn nhiều. Những con quỷ tị nạn tiếp tục xếp hàng một cách trật tự, quá trình xác minh và kiểm tra diễn ra suôn sẻ hơn trước.
Sự hiện diện của Brutus và lực lượng an ninh mạnh mẽ đã mang lại cảm giác an toàn và tin tưởng cho mọi người.
Gia đình Gromm tiến lên phía trước trong hàng, lòng đầy hy vọng về một khởi đầu mới tại thị trấn Sao Rơi. Jax vẫn không ngừng nhìn theo Brutus, trong đầu mơ ước về một ngày mình cũng có thể đứng lên bảo vệ mọi người như vậy.
Bầu trời trên thị trấn Sao Rơi dần sáng rõ hơn, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, như báo hiệu một ngày mới tốt đẹp đang bắt đầu.
…
Cảm ơn bạn RENEE TUẤN đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.
Ngày 5 tui đi làm tiếp nha mọi người, tối nay tui sẽ tranh thủ viết mai up lúc nhiều chương luôn kkk.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.