Không gian thị trấn Sao Rơi ngập tràn sắc màu của sự phồn vinh và sôi động. Những con đường lát đá mịn màng uốn lượn qua các khu phố, dẫn dắt ánh mắt người qua lại về phía những công trình kiến trúc vừa cổ điển, vừa hiện đại.
Mái vòm tráng lệ, cửa sổ với khung gỗ được chạm khắc tinh xảo, và những cửa hàng trưng bày đầy màu sắc—tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh hài hòa giữa quá khứ và hiện tại.
Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, tiếng chân bước đi hòa vào nhau, vang vọng khắp các ngõ ngách.
Đám quỷ dân, với ngoại hình và phong cách đa dạng, lấp đầy các con phố, tạo nên bầu không khí nhộn nhịp và hối hả của cuộc sống đô thị.
Trời đã sắp tối, nhưng ánh sáng từ những tinh thể ma thuật phát ra từ các ngọn đèn dọc hai bên đường khiến thị trấn không hề giảm đi vẻ lộng lẫy.
Những viên tinh thể ấy phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng đủ làm bừng lên mọi ngóc ngách, biến thị trấn thành một bức tranh lung linh về đêm.
Một nhóm thương nhân từ xa đến bước chậm rãi trên con đường chính, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên trước vẻ xa hoa của thị trấn.
Một trong số họ, một kẻ có vóc dáng nhỏ bé nhưng lanh lợi, không kìm được cảm xúc mà thốt lên.
"Nơi này thật xa xỉ! Tinh thể ma thuật được dùng để chiếu sáng suốt đêm sao? Thật không tưởng!"
Tên đồng bạn của hắn, một thương nhân lão luyện với khuôn mặt điềm tĩnh, chỉ cười nhẹ, ánh mắt như đã hiểu rõ mọi điều.
"Xa xỉ, đúng, nhưng lợi ích mà nó mang lại thì không thể chối cãi. Chiếu sáng suốt đêm không chỉ giảm tỉ lệ t·ội p·hạm, mà còn giúp thị trấn thu lợi nhiều hơn khi các cửa hàng có thể hoạt động vào buổi tối. Đúng như cái tên Sao Rơi, nơi này như thể được một ngôi sao rơi xuống mà thành vậy."
Tên thương nhân dẫn đầu nghe vậy liền gật gù, nhưng vẫn không quên bồi thêm.
"Nhưng phải nói lại, an ninh nơi này thật rườm rà. Khi vào thị trấn, ta phải khai báo đủ kiểu, rồi còn phải lấy giấy xác minh thân phận. Lâu lâu lại có cảnh sát hỏi thăm nữa chứ."
Tên thương nhân già có vẻ lão luyện chỉ cười khẽ, giọng điệu ôn hòa nhưng không kém phần thông thái.
"Kẻ điều hành nơi này là một người cẩn thận. Giữa thời loạn lạc, rườm rà một chút cũng là để đảm bảo an toàn cho chúng ta. Ngươi thấy đấy, ở đây có cần phải đút lót tiền cho cảnh binh hay quý tộc như những nơi khác không?"
Hắn ngừng lại, ánh mắt lấp lánh khi nghĩ về tương lai.
"Thôi, đừng phàn nàn nữa. Chúng ta nên nhanh chóng xong việc rồi trở về. Nếu nơi này qua được các cuộc chiến, ta sẽ mua một căn nhà ở đây. Chắc chắn đây sẽ là nơi an lành và thịnh vượng trong tương lai."
Cả nhóm thương nhân tiếp tục bước đi, tiếng trò chuyện dần lẫn vào không khí yên bình của buổi tối. Ánh sáng ma thuật từ những ngọn đèn bên đường soi rõ từng bước chân của họ, để lại sau lưng một thị trấn Sao Rơi vẫn tỏa sáng rực rỡ, như một ngôi sao giữa màn đêm.
Thị trấn ấy dường như không bao giờ ngủ, luôn sẵn sàng chào đón những ai tìm kiếm sự an toàn và thịnh vượng giữa thời loạn lạc.
Khu công nghiệp…
Không khí trong xưởng may chật hẹp nhưng ngập tràn nhịp sống. Tiếng động cơ hơi nước không ngừng gầm rú, như những con thú khổng lồ đang thở dốc.
Tiếng máy may đều đặn, nhịp nhàng phát ra từng âm thanh tách tách, đồng bộ với sự chuyển động không ngừng của các công nhân. Họ làm việc dưới ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn treo cao, dù đêm đã về khuya.
Những đôi tay thoăn thoắt lướt trên các dải vải, cắt may, ráp nối từng mảnh với sự tỉ mỉ và khéo léo. Đơn đặt hàng này là từ q·uân đ·ội nên không cho phép bất kỳ sai sót nào, mỗi sản phẩm phải được kiểm tra cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.
Giữa khung cảnh bận rộn ấy, cuộc sống vẫn diễn ra trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi công nhân trao đổi với nhau.
Tiếng nói chuyện khẽ khàng nhưng ấm áp, xen lẫn với tiếng máy móc ầm ĩ, tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng, vừa quen thuộc.
Một con quỷ trung niên, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sáng ngời, đang tâm sự với bạn bên cạnh, giọng anh lộ rõ niềm tự hào khi kể về đứa con vừa nhập học.
"Trường học ở thị trấn này quả thật không tồi, thằng nhỏ nhà tôi khoái lắm." Hắn vừa nói, vừa thoăn thoắt may những mảnh vải lớn.
Người bạn bên cạnh gật đầu, đôi tay không dừng lại dù chỉ một giây.
"Nghe nói trường mới còn có thư viện với mấy cái lớp học chuyên ngành nữa. Giá mà thời của tôi cũng được như thế thì giờ đã khác."
Hắn cười khẩy, nhưng trong mắt ánh lên chút tiếc nuối.
Phía bên kia, một công nhân trẻ hơn, khuôn mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng đầy tò mò, hí hửng chen vào câu chuyện.
"Các ông nghe tin chưa? Lại có thêm một đoàn nạn dân đến từ vùng chiến loạn. Chắc chắn việc này sẽ ảnh hưởng đến thị trường lao động. Tôi nghe nói có khi họ sẽ cần nhiều công nhân hơn nữa đấy!"
Một người khác, dáng người cường tráng nhưng mặt mày ủ rũ, chen vào.
"Tốt nhất là kiếm thêm tiền để lo cái nhà đã. Nhà cửa trong thị trấn ngày càng đắt đỏ. Vợ tôi bảo, giá nhà tăng từng ngày, mà lương thì chẳng thấy tăng gì cả. Chắc phải tính toán lại chứ không thì tiêu."
Cả nhóm công nhân dừng câu chuyện khi tiếng còi báo hiệu thay ca vang lên. Tiếng máy móc bắt đầu chậm lại rồi ngừng hẳn, những động cơ lớn giờ đây chỉ còn lại âm thanh của kim loại nguội lạnh.
Các công nhân thở phào nhẹ nhõm, mặt mày lấm tấm mồ hôi nhưng miệng cười hớn hở.
"Hôm nay có lương rồi!" Một người lớn giọng reo lên, giơ cánh tay lên cao như thể vừa thắng lợi trong một trận chiến.
"Thế hôm nay có ai muốn đi ăn mừng không?" Một anh chàng trẻ tuổi vỗ vai người bên cạnh, mắt sáng lên đầy háo hức.
"Tôi biết có quán rượu mới mở ở đầu phố, nghe nói đồ uống ở đó không tồi đâu!"
Người đồng nghiệp bên cạnh, một người đàn ông đã có gia đình, nở nụ cười nhạt, lắc đầu.
"Không đâu, vợ con tôi còn chưa mua nổi bộ đồ mới, nên tôi không muốn tiêu tiền vào mấy thứ xa xỉ. Chắc để lần sau vậy."
Nghe vậy, người bạn chỉ cười nhẹ, vỗ vai hắn một cái thân thiện.
"Thôi được rồi, vậy để lần sau. Có khi khi đó lại có chuyện vui hơn nữa!"
Khi những công nhân của ca trước dần rời khỏi xưởng, những tiếng cười đùa cũng mờ dần, chỉ còn lại không gian trống trải trong giây lát. Ngay lập tức, một nhóm công nhân khác bước vào, thay thế vị trí và bắt đầu ca đêm.
Họ chẳng tốn chút thời gian nào để ổn định chỗ ngồi, chỉ cần vài phút là những tiếng động cơ lại gầm rú lên, và bầu không khí lao động lại bao trùm lấy không gian xưởng.
Mỗi người, trong sự lặng lẽ của công việc, vẫn đang góp phần vào dòng chảy không ngừng nghỉ của thị trấn Sao Rơi.
Xưởng may không phải là nơi duy nhất tràn đầy sức sống giữa đêm khuya. Khắp các khu công nghiệp trong thị trấn, ánh đèn rực rỡ, tiếng động cơ và tiếng bước chân không ngừng đan xen vào nhau.
Những cỗ máy khổng lồ hối hả làm việc, từng mảnh vải, từng chiếc đinh, từng công trình đều được tạo ra với sự nỗ lực của hàng ngàn con người. Thị trấn Sao Rơi thực sự không ngủ, không ngừng phát triển, và không ngừng tiến lên.
Mọi người đều đang gấp gáp chạy đua với thời gian, như thể chỉ cần dừng lại một chút thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Nhưng trong sự bận rộn đó, vẫn có những khoảnh khắc của niềm vui, sự hân hoan, và cả hy vọng. Những công nhân làm việc không chỉ vì miếng cơm manh áo, mà còn vì một tương lai tươi sáng hơn.
Thị trấn Sao Rơi—một ngôi sao sáng giữa đêm đen, hứa hẹn mang lại sự thịnh vượng cho những ai dám theo đuổi ước mơ.
Ở tòa thị chính…
Trong căn phòng họp tĩnh lặng, không khí như đặc quánh lại, chỉ còn tiếng lật giấy đều đặn và tiếng bút lướt nhẹ trên bề mặt tài liệu vang lên khe khẽ.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống, rọi sáng từng đống tài liệu chất cao trên bàn, tạo nên một khung cảnh căng thẳng và đầy trách nhiệm.
Bức tường xung quanh căn phòng được treo đầy các tấm bản đồ, từng chi tiết về kế hoạch mở rộng thị trấn hiện rõ dưới ánh sáng vàng nhạt, nhấn mạnh tầm quan trọng của những quyết định đang được đưa ra.
Vương Cường ngồi tại chiếc bàn gỗ lớn, tay chậm rãi lật qua từng trang báo cáo, đôi mắt sắc sảo ánh lên sự tập trung cao độ.
Gương mặt hắn lộ rõ vẻ trầm tư khi lướt qua những con số và dữ liệu dày đặc, mỗi trang giấy như mang theo một phần gánh nặng của thị trấn.
Bỗng, ánh mắt hắn dừng lại khi đến một tờ báo cáo về tình trạng thiếu nhân lực ở khu vực khai hoang rừng và mở rộng thị trấn.
Vương Cường nhíu mày, suy tư khi đọc kỹ từng dòng chữ. Một nếp nhăn nhỏ hiện lên trên trán khi hắn quay sang trợ lý đang đứng đợi sẵn bên cạnh.
"Hiện giờ có còn nhân sự nào rảnh không?" Vương Cường hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng, không chút cảm xúc nào bị lộ ra.
Trợ lý, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, lắc đầu đáp lại ngay lập tức.
"Thưa ngài, tất cả lực lượng dân sự đã được phân công nhiệm vụ. Hiện chỉ còn q·uân đ·ội và tù binh là những nguồn nhân lực có thể huy động."
Vương Cường im lặng, tay xoa nhẹ trán, đôi mắt ánh lên sự suy tư sâu sắc. Nếu sử dụng dân tị nạn để hỗ trợ, chi phí sẽ tăng cao, mà dù thị trấn đang trên đà phát triển, vấn đề tài chính vẫn là mối lo ngại lớn, đặc biệt khi cần phải chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Nhờ đến q·uân đ·ội cũng không phải là phương án lý tưởng, vì sẽ làm chậm tiến độ của các kế hoạch quân sự.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ, tay nắm chặt cây bút, lướt qua những lựa chọn còn lại. Cuối cùng, một quyết định đã được đưa ra, nhưng không dễ dàng gì.
Sử dụng tù binh để hỗ trợ khai hoang và mở rộng thị trấn là giải pháp khả dĩ nhất lúc này. Vương Cường hít sâu, tay ký tên vào tờ lệnh với nét bút dứt khoát, ánh mắt kiên định như đã đặt hết niềm tin vào quyết định này.
Khi hắn đang xử lý nốt vài báo cáo khác, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên, phá tan sự im lặng trong căn phòng.
"Mời vào," Vương Cường nói mà không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào những dòng chữ cuối cùng.
Cánh cửa mở ra, một giọng nói trong trẻo nhưng mạnh mẽ vang lên từ phía bên ngoài.
"Thưa ngài, đã sắp đến giờ ăn tối rồi," đó là Lian, trước đây là hộ vệ trung thành của Vương Cường, nay là một thành viên của đội Mật Vệ.
Vương Cường ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng dịu lại khi nhìn thấy Lian.
"Ta biết rồi,Lian. Ta sẽ về căn cứ ngay," hắn trả lời với giọng trầm ấm, mang theo chút mệt mỏi sau những giờ phút căng thẳng.
Lian bước vào trong phòng, ánh mắt sắc sảo như luôn quan sát mọi thứ xung quanh.
"Ngài nên nghỉ ngơi chút, công việc có thể chờ. Đêm nay trời đẹp, chắc ngài sẽ thích dạo một vòng quanh thị trấn," cô nói với nụ cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự quan tâm chân thành.
Vương Cường mỉm cười nhẹ, cảm nhận sự quan tâm từ người đồng đội cũ.
"Có lẽ ta sẽ làm vậy," hắn đáp, giọng nói có phần dịu dàng hơn.
Sau khi cẩn thận thu dọn tài liệu trên bàn, sắp xếp lại từng tờ giấy một cách ngăn nắp, Vương Cường đứng dậy, chỉnh lại trang phục, và cùng Lian rời khỏi phòng họp.
Hắn bước đi chậm rãi, cảm nhận sự mệt mỏi dần tan biến khi bước ra khỏi không gian ngột ngạt của căn phòng. Từ đây, những quyết định và chiến lược sẽ tiếp tục được triển khai, và trách nhiệm của một người lãnh đạo vẫn còn rất nặng nề.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.