Trong không gian ấm áp của phòng ăn riêng biệt tại căn cứ Sao Rơi, ánh nến lung linh chiếu sáng khắp căn phòng, phản chiếu lên những chiếc đĩa bạc sáng bóng và ly rượu vang đỏ sẫm.
Những bức tường đá lạnh lẽo được xua tan bởi ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí gần gũi nhưng vẫn không mất đi vẻ sang trọng.
Vương Cường và Aurelia ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ như thu hẹp lại nhờ sự đồng điệu trong ánh mắt và từng lời nói.
Aurelia, khoác lên mình bộ váy thanh lịch màu xanh đậm, khẽ chỉnh lại lọn tóc đen mượt của mình khi ánh mắt lo lắng lướt qua Vương Cường.
Cô mở lời trước, giọng nói ấm áp nhưng mang theo chút bất an không thể che giấu.
"Em nghe nói ở dưới thị trấn, chỗ tiếp nhận dân tị nạn có xảy ra một vài hỗn loạn." Cô nói, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng chân thành.
"Mọi việc vẫn ổn chứ?"
Vương Cường ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Aurelia, như muốn trấn an cô khỏi những nỗi lo đang bủa vây. Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin và kiên định.
"Em đừng lo lắng quá. Mọi chuyện ở thị trấn đã được kiểm soát. Brutus đã tới kịp thời và giải quyết ổn thỏa. Anh phải thừa nhận, cách Brutus xử lý tình huống đó khiến anh khá ngạc nhiên về sự trưởng thành của hắn."
Aurelia nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên và hài lòng khi nghe về sự tiến bộ của Brutus. Nhưng cô vẫn không thể giấu nổi sự lo lắng trong giọng nói khi hỏi tiếp.
"Còn các công việc ở căn cứ thì sao? Mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?"
Trước khi Vương Cường kịp trả lời, những người hầu đã nhẹ nhàng đặt món ăn chính lên bàn. Miếng steak đỏ mọng, được chế biến tinh tế với nước sốt đặc biệt, tỏa ra mùi hương thơm lừng, kích thích vị giác.
Vương Cường, với sự ân cần thường thấy, cầm dao và nĩa cắt miếng thịt thành những phần nhỏ hơn, rồi nhẹ nhàng đặt lên đĩa của Aurelia. Động tác của hắn chậm rãi nhưng đầy trân trọng, khiến Aurelia không khỏi cảm kích.
Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh làm nổi bật màu đỏ của rượu vang và sắc nâu của nước sốt trên miếng thịt, gợi cho Aurelia nhớ về bộ quân phục mới mà cô đã thấy gần đây.
Những suy nghĩ về nhiệm vụ và c·hiến t·ranh lại ùa về, kéo theo một câu hỏi đã lởn vởn trong đầu cô suốt nhiều ngày qua.
"Em có một thắc mắc." Cô lên tiếng, giọng pha chút tò mò xen lẫn chút băn khoăn.
"Tại sao anh lại thiết kế bộ đồ quân phục mới như vậy? Nhìn nó thật nổi bật giữa chiến trường, và no có vẻ khó có thể bảo vệ các lính trong những tình huống nguy hiểm."
Vương Cường dừng lại một chút, thưởng thức một miếng steak vừa cắt trước khi nhấp một ngụm rượu vang.
Vị chua nhẹ của rượu hòa quyện cùng vị ngọt của thịt tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo, khiến hắn không khỏi hài lòng.
"Sắp tới, không lâu nữa, cách thức chiến đấu của q·uân đ·ội sẽ thay đổi. Tương lai sẽ không còn cần đến những bộ giáp nặng nề che phủ toàn thân nữa."
Hắn nói, giọng đầy chắc chắn, như một lời khẳng định về những gì hắn đã lên kế hoạch.
Aurelia khẽ nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. Cô biết rằng Vương Cường luôn có lý do cho mọi hành động của mình, nhưng điều này lại khiến cô không thể không tò mò.
"Không lẽ phòng thí nghiệm lại có v·ũ k·hí mới?" Cô hỏi, giọng đầy ẩn ý và mong đợi một câu trả lời rõ ràng hơn.
Vương Cường chỉ gật đầu nhẹ, đôi mắt hắn lấp lánh như đang giữ trong mình một bí mật lớn. Hắn không nói thêm gì, để lại một khoảng không gian bí ẩn, như muốn giữ sự hồi hộp cho đến phút cuối cùng.
Aurelia hiểu rằng không cần thiết phải hỏi thêm lúc này. Cô yên lặng gật đầu, tiếp tục thưởng thức món ăn, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì sắp tới.
Không gian xung quanh họ trở nên ấm áp và thoải mái hơn, tiếng thì thầm của cuộc trò chuyện giữa Vương Cường và Aurelia hòa lẫn với âm thanh êm dịu của đêm, tạo nên một bầu không khí ấm cúng và thân mật.
Mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ giữa họ đều chứa đựng tình cảm sâu sắc và sự thấu hiểu lẫn nhau, làm cho bữa tối này trở thành một khoảnh khắc quý giá giữa những sóng gió ngoài kia.
Ở một nơi khác…
Trong căn phòng làm việc của Thorne, ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn ma thuật chiếu lên những quyển sách dày cộm chất đầy trên bàn, tạo ra một không gian vừa trang nghiêm vừa bí ẩn.
Ánh sáng lung linh phản chiếu lên các bìa sách, khiến những tựa đề trên đó lấp lánh như được dát vàng. Trong không khí im lặng, chỉ có tiếng lật trang sách khe khẽ vang lên, như một khúc nhạc nhẹ nhàng giữa đêm khuya.
Thorne ngồi lặng lẽ giữa đống sách, mắt chăm chú vào quyển sách "Điện từ học" mà Vương Cường đã đích thân giao cho hắn. Thorne nhớ rõ ánh mắt nghiêm túc của Vương Cường khi căn dặn.
"Sư phụ, ngài đừng để mất quyển sách này, nó chứa đựng những kiến thức rất quý báu đấy."
Hắn cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm đè lên vai mình khi bắt đầu nhẩm đọc từng dòng chữ trong sách.
“Điện là một dạng năng lượng liên quan đến sự chuyển động của các hạt mang điện, chẳng hạn như electron. Nó là một trong những hiện tượng vật lý quan trọng nhất trong tự nhiên và có nhiều ứng dụng trong cuộc sống hàng ngày, từ chiếu sáng, sưởi ấm, cho đến truyền tải thông tin.”
Thorne lẩm bẩm theo từng câu chữ, mắt dán chặt vào những dòng văn phong chặt chẽ và logic trong sách.
"Điện tích, Dòng điện, Hiệu điện thế, Điện trường, Điện trở..." Thorne ngẩm đi ngẫm lại những khái niệm cơ bản, cảm thấy như mỗi từ đều chứa đựng một ý nghĩa sâu xa hơn những gì hắn từng nghĩ.
Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong đầu hiện lên hình ảnh của những công trình khoa học phức tạp mà trước đây hắn chưa từng hình dung.
"Những kiến thức này từ đâu mà đến? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe ai nhắc đến?" Thorne tự hỏi, lòng đầy sự tò mò và khâm phục.
Hắn đặt quyển "Điện từ học" sang một bên, với tay lấy một cuốn sách khác từ đống tài liệu trên bàn. "Hóa học đại cương"—tiêu đề lấp lánh dưới ánh đèn.
Thorne lật mở từng trang sách, đọc những dòng về các nguyên tố hóa học, liên kết hóa học, và phản ứng hóa học. Những thông tin này mở ra trước mắt hắn một thế giới mới, một cách nhìn mới về vạn vật xung quanh.
Không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt, Thorne nhắm mắt lại, cảm nhận từng dòng kiến thức đang thấm sâu vào tâm trí.
"Tri thức quả là vô tận." Hắn thì thầm, cảm giác như mình đang dần trở nên nhỏ bé trước sự vĩ đại của những điều mới mẻ này.
Khi chuyển sang đọc "Vật lý đại cương" Thorne như bị cuốn hút vào những nguyên lý sâu sắc về vật lý.
Đến khi hắn đọc đến chương về nhiệt động lực học, một tia sáng lóe lên trong tâm trí hắn.
"Các khái niệm cơ bản trong nhiệt động lực học: Hệ thống và môi trường..." Hắn đọc từng chữ như thể chúng là những lời sấm truyền.
"Hệ thống là phần của vũ trụ mà chúng ta đang nghiên cứu, ví dụ như một bình chứa khí hoặc một động cơ nhiệt. Môi trường là tất cả những gì nằm ngoài hệ thống và có thể trao đổi năng lượng với hệ thống."
Thorne chăm chú đọc từng dòng về Năng lượng, Nội năng, Nhiệt năng và Công. Đặc biệt, định luật nhiệt động học đầu tiên về sự bảo toàn năng lượng đã khiến hắn ngộ ra điều gì đó rất quan trọng.
"Cơ thể của một ma thuật sư về cơ bản cũng là một hệ thống, còn ma lực chính là nội năng - tổng thể năng lượng của các hạt trong hệ thống. Năng lượng không tự sinh ra, cũng không tự mất đi, mà chỉ chuyển sang dạng khác. Có thể đây chính là cách mà các loại ma thuật hoạt động!"
Thorne bật dậy, hai mắt sáng rực, cảm thấy một sự giác ngộ đột ngột. Hắn nhắm mắt, tập trung vào dòng ma lực bên trong cơ thể, cố gắng điều khiển nó theo những quy luật và nguyên lý mà hắn vừa học được.
Trong một khoảnh khắc, mọi thứ dường như đứng yên, chỉ còn lại tiếng đập thình thịch của trái tim hắn. Ma lực trong hắn bắt đầu biến đổi, từ một dòng năng lượng hỗn loạn trở thành một khối tinh túy, trật tự.
"Hệ thống... Năng lượng... Ma lực..." Thorne nhẩm đi nhẩm lại những từ này, cảm nhận từng sự thay đổi nhỏ trong cơ thể. Cảm giác ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng Thorne không quan tâm, hắn đang chìm đắm trong trạng thái gần như xuất thần.
Mỗi hơi thở của hắn dường như hòa quyện với những dòng ma lực đang lưu thông, từng hạt năng lượng nhỏ bé đang chuyển động theo những quy luật tự nhiên mà trước đây hắn chưa từng nhận ra.
Căn phòng làm việc của Thorne bỗng trở nên khác lạ, không khí dường như bị nén lại, tràn ngập một luồng khí mới, mang theo hơi thở của tri thức và sự thức tỉnh.
Thorne mở mắt, đôi mắt hắn sáng rực với sự ngỡ ngàng và khâm phục trước những gì mình vừa trải qua.
Hắn cảm thấy như mình vừa tiến thêm một bước dài trên con đường khám phá bản chất thực sự của thế giới này.
…
Viết xong chương này tui cảm thấy tóc mình như rụng đi thêm 1 mớ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.