Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 127: 6 Vé Tự Do



Chương 127: 6 Vé Tự Do

Trong sân vườn rộng lớn và tĩnh lặng, dưới ánh trăng nhẹ nhàng của buổi tối, Cealan đang luyện kiếm. Từng động tác của hắn đều dứt khoát, uyển chuyển như một vũ điệu, kiếm trong tay hắn vung lên, phát ra những tiếng xé gió sắc bén. Hắn tập trung cao độ, cơ thể hòa vào từng nhịp điệu của kiếm pháp, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng tâm trí lại rất thanh thản.

Đột nhiên, Cealan khựng lại giữa một động tác, ánh mắt sắc bén của hắn bỗng dưng trở nên nghiêm trọng. Một luồng ma lực mạnh mẽ, nhưng cực kỳ diệu êm và tinh khiết, từ xa vọng đến. Cealan có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng năng lượng đang lan tỏa khắp không gian. Hắn lập tức quay người, ánh mắt sắc lẹm hướng về phía nguồn năng lượng đó phát ra.

“Không lẽ... sư phụ của tên nhóc đó đã đột phá?” Cealan thì thầm với chính mình, trong tâm trí hiện lên hình ảnh của Thorne, người đã từng đối đầu với hắn trong trận giao đấu trước đó. Cealan cảm nhận được rằng Thorne đã đứng ở ngưỡng cửa của một ma thuật sư bậc 8, và bây giờ có lẽ là khoảnh khắc hắn đã vượt qua ngưỡng cửa đó.

Không chỉ mình Cealan, mà các giáo sư của Học viện Sao Rơi và các quản lý cấp cao trong căn cứ cũng nhanh chóng nhận ra sự biến động này. Họ cảm nhận rõ ràng làn sóng ma lực đang quét qua không gian, mỗi người đều nhận thức được tầm quan trọng và sức mạnh của nguồn năng lượng đang bùng nổ.

Trong những văn phòng, phòng nghiên cứu, và các khu vực huấn luyện, các ma thuật sư và chiến binh đều dừng lại, ánh mắt hướng về cùng một hướng, lòng đầy sự kính nể lẫn tò mò. Một cảm giác yên lặng bao trùm khắp căn cứ, nhưng đó không phải là sự im lặng của sợ hãi, mà là sự tôn trọng và chờ đợi trước một sự kiện có thể làm thay đổi cục diện của mọi thứ.

Cealan đứng yên trong giây lát, rồi hít một hơi thật sâu, nắm chắc chuôi kiếm trong tay. “Chuyện này càng ngày càng thú vị…”

Cùng lúc đó...

Vương Cường và Aurelia đang thảo luận về các công việc sau bữa ăn tối, thì cả hai đột nhiên cảm nhận được một làn sóng ma lực mạnh mẽ và tinh khiết lan tỏa khắp không gian. Ánh mắt của Vương Cường trở nên nghiêm trọng khi hắn dừng lại, hướng ra cửa sổ nhìn về phía học viện.

Aurelia, đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói.

"Nó phát ra từ phía học viện."

Vương Cường gật đầu, ánh mắt hai người gặp nhau trong sự đồng thuận ngầm. Không cần thêm lời nói, cả hai nhanh chóng leo lên ngựa tiến về phía học viện, tốc độ của họ nhanh chóng nhưng không quá vội vàng.

Khi họ đến nơi, khung cảnh trước mắt khiến cả hai nhận ra mình không phải là những người duy nhất bị thu hút. Cealan đã đứng sẵn ở đó, bên cạnh hắn là một số giáo sư của học viện và các sĩ quan cấp cao của căn cứ. Mọi người đều có chung một vẻ mặt nghiêm túc, mắt họ hướng về phía căn phòng mà Thorne đang ở.

“Ngài Cealan.” Vương Cường bước lên, gật đầu chào hỏi. Aurelia đứng cạnh hắn, ánh mắt sắc bén quét qua những người xung quanh.

Cealan chỉ mỉm cười nhẹ. “Chúng ta đến đây vì cùng một lý do, đúng không?”

Vương Cường gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cửa phòng Thorne. “Không lẽ sư phụ đã…?”

Trước khi kịp nói hết câu, cánh cửa phòng Thorne chậm rãi mở ra. Thorne bước ra, vẻ ngoài trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng rực lên sự thông tuệ. Hắn nhìn quanh nhóm người tụ tập trước cửa, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Cái quái… Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi không ngủ, đến chỗ ta làm gì?” Thorne cất giọng, tay nắm lấy viền áo choàng, vuốt nhẹ như thể chỉnh trang lại dáng vẻ của mình.

Vương Cường bước lên một bước, đại diện cho cả nhóm hỏi thẳng. “Sư phụ, vừa nãy có chuyện gì xảy ra ở đây không? Tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng ma lực rất mạnh mẽ.”

Thorne khẽ nhếch môi cười, đôi mắt tinh quái nhìn qua Vương Cường.

“Không có gì cả, ta chỉ đang nghiên cứu một số sách vở và tài liệu thôi.”



Một trong các giáo viên đứng gần đó, tỏ ra vô cùng tò mò.

“Sách gì mà có thể tạo ra sóng ma lực mạnh mẽ và tinh khiết đến vậy?”

Eldershade, một ma thuật sư danh tiếng đến từ Tháp Ma Thuật, cũng ngỏ ý.

“Ngài Thorne, ta có thể mượn quyển sách đó để nghiên cứu không?”

Cả nhóm người bắt đầu xôn xao, ánh mắt đầy kỳ vọng hướng về phía Thorne. Nhưng trước khi Thorne có thể trả lời, hắn liếc nhìn Vương Cường. Ánh mắt hai thầy trò trao đổi một thông điệp thầm lặng, một lời nhắc nhở mà chỉ họ mới hiểu.

Vương Cường bước lên phía trước và cất giọng.

“Những tài liệu này là tài liệu mật của căn cứ Sao Rơi. Chỉ những ai là thành viên của căn cứ và có đủ điểm cống hiến mới được tiếp cận. Những ai không đủ điều kiện sẽ không thể xem được."

Nghe vậy, các ma thuật sư đến từ nơi khác hoặc các giáo viên được thuê từ tháp ma thuật tỏ ra tiếc nuối, trong khi các sĩ quan cấp cao của căn cứ thì dường như nhẹ nhõm và vui mừng.

Họ hiểu rằng việc Thorne nhìn sang Vương Cường trước khi trả lời nghĩa là những tài liệu này do chính ngài cố vấn cung cấp. Cealan cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, ánh mắt hắn quay qua nhìn Vương Cường và Aurelia với ám hiệu ngầm rằng hắn muốn đọc những thứ đó.

Vương Cường chỉ biết thở dài, rồi mỉm cười hướng vào các thành viên của căn cứ nói.

"Sắp tới tôi sẽ cho ra hệ thống điểm cống hiến, chỉ cần có đủ điểm cống hiến, các vị sẽ có cơ hội tiếp xúc với chúng."

Cả đám người, dù mang nhiều tâm trạng khác nhau, đều hiểu rằng quyền tiếp cận tri thức này không chỉ là vấn đề quyền lực mà còn là sự công bằng và trách nhiệm đối với căn cứ.

Cealan nhướng mày, nhưng rồi cũng cười khẽ, ánh mắt đầy sự đồng tình. Hắn nhìn qua Vương Cường và Aurelia, mỉm cười ẩn ý.

“Xem ra ta sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn để đạt đủ điểm cống hiến rồi.”

Vương Cường chỉ biết thở dài, nhún vai đáp lại. “Ai cũng vậy thôi.”

Sáng hôm sau...

Tại trại giam, không khí căng thẳng nhưng đầy hưng phấn bao trùm khắp nơi. Dù mới chỉ bình minh, nhưng tất cả tù binh đã bị triệu tập ra quảng trường chính.

Sương mù nhẹ nhàng bao phủ trên những mái nhà và hàng cây, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự xôn xao bên trong doanh trại.

Trưởng trại, một con quỷ trung niên với dáng vẻ cứng rắn, bước lên bục. Hắn ta cầm theo một chiếc loa ma cụ, thứ công cụ phát âm thanh lớn với sức mạnh khuếch đại ma thuật, có khả năng truyền tải thông điệp vang vọng khắp khu trại.



Khi hắn ta đưa loa lên, mọi tiếng động im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hàng trăm tù nhân.

"Chú ý!" giọng của trưởng trại vang lên mạnh mẽ, đầy uy quyền.

"Hôm nay, chúng tôi cần người tình nguyện cho một nhiệm vụ khai hoang rừng ở phía tây. Những ai tham gia nhiệm vụ này sẽ được tặng 6 vé tự do một ngày!"

Tiếng xì xào lập tức nổi lên khắp đám đông. Tù nhân nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh sự hưng phấn.

Đối với họ, 6 vé tự do một ngày là phần thưởng hiếm có, chỉ được trao cho những người có hành động hoặc thành tích đặc biệt. Và lần này, con số 6 vé tự do – một mức độ cao chưa từng thấy – thực sự khiến họ không khỏi bất ngờ và kích động.

Armand, đứng trong hàng ngũ với đôi mắt sắc sảo, nghe kỹ từng lời. Bên cạnh hắn, Mỏ Lết – một tay cơ bắp với vẻ mặt hung hãn nhưng lúc này lại đầy phấn khích, quay sang Armand, giọng khàn khàn.

"6 vé tự do! Đây là cơ hội trời cho! Lần này chắc chắn phải nhận nhiệm vụ rồi. Nếu có thêm vài lần nữa, chúng ta có thể lấy đủ vé để thoát khỏi cái địa ngục này!"

Armand im lặng, chỉ nhìn đăm đăm về phía trưởng trại. Trái với sự phấn khích của Mỏ Lết, trong mắt hắn lóe lên tia cảnh giác.

Hắn suy nghĩ thầm trong đầu, Tại sao lại phải cho nhiều vé như vậy? Một nhiệm vụ khai hoang rừng đơn giản mà lại được trao thưởng hào phóng như thế… Hẳn phải có gì đó không ổn.

Giọng trưởng trại tiếp tục vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Armand.

"Nhiệm vụ này sẽ ưu tiên cho những tù binh sắp đủ vé để được tự do. Đây là cơ hội cuối cùng để các ngươi đạt được tự do mà không cần phải chờ đợi thêm!"

Nghe đến đó, đám đông tù binh càng trở nên hưng phấn. Những tiếng hô vang dội bắt đầu nổi lên từ nhiều phía. Những người đã gần đạt đủ số vé để được thả tự do lập tức nhìn nhau đầy kỳ vọng, một số người không kìm được mà giơ tay hô vang cổ vũ.

Thật ra đây chỉ là một cái bẫy tâm lý, Armand nghĩ thầm, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông.

Họ chọn những kẻ sắp đủ vé vì biết rằng những kẻ này sẽ không dám mạo hiểm trốn thoát.

Nếu chạy trốn, mọi công sức gom vé sẽ bị xóa bỏ, thậm chí có thể bị xử tử. Sự tinh quái và tính toán của kế hoạch này không qua được con mắt của hắn.

Dù vậy, hắn không thể phủ nhận sự hấp dẫn của phần thưởng này. Với 6 vé tự do, hắn có thể tiến thêm một bước gần hơn đến việc thoát khỏi trại giam này.

Sau một khoảng lặng ngắn, trưởng trại hạ loa ma cụ, ánh mắt nghiêm khắc quét qua đám đông, kiểm tra phản ứng của từng tù nhân. Rồi hắn ta tiếp tục.

"Những ai muốn tham gia, hãy chuẩn bị. Sau khi tập hợp, các ngươi sẽ có thời gian tắm rửa và ăn sáng trước khi đăng ký nhiệm vụ. Nhiệm vụ này không bắt buộc, nhưng chỉ có 50 người đầu tiên đăng ký mới được tham gia!"

Một lần nữa, đám đông ồ lên trong sự xôn xao. Lần này là những cái nhìn nhanh nhẹn hơn, sự cạnh tranh rõ ràng hiện lên trong mắt nhiều tù nhân.

Một số người bắt đầu vội vã chen lấn, rục rịch muốn nhanh chóng giành chỗ. Đám đông không ngừng bàn tán về cơ hội thoát khỏi nơi này và ai sẽ là người nhận được vé tự do.

Armand vẫn đứng im, nhưng Mỏ Lết thì không thể kiềm chế được nữa. Hắn đập mạnh vào vai Armand, giọng hăng hái.



"Chúng ta phải đi ngay thôi! Nếu không nhanh, chúng ta sẽ không có chỗ đâu!"

Armand nhíu mày, nhưng không từ chối lời đề nghị.

"Từ từ đã, không cần vội. Chúng ta sẽ đi, nhưng hãy để bọn chúng tranh nhau trước đã."

Mỏ Lết nhìn Armand với ánh mắt khó hiểu, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Hắn hiểu rằng Armand luôn có cách nhìn nhận mọi việc thấu đáo hơn mình.

Cả hai đứng lại, quan sát đám đông bắt đầu chia thành từng nhóm, chen lấn nhau để tranh suất đăng ký.

Sau khi đám đông tạm ổn định, các tù binh được lệnh quay về khu sinh hoạt để tắm rửa và ăn sáng.

Trại giam, thường ngày ảm đạm và nặng nề, hôm nay lại nhộn nhịp một cách kỳ lạ. Những bước chân vội vã, những tiếng xì xào bàn tán về cơ hội thoát khỏi đây vang vọng khắp các hành lang.

Armand và Mỏ Lết theo dòng người tiến về khu nhà tắm. Trong đầu Armand, các kế hoạch và suy đoán bắt đầu xoay vần. Tại sao lại là khai hoang rừng ở phía tây? Khu vực đó có gì đặc biệt? Liệu có phải là một cái bẫy?

Trong khi Armand vẫn giữ sự cảnh giác, Mỏ Lết thì không ngừng tỏ ra hào hứng. Hắn liên tục nói về những kế hoạch mà mình sẽ làm sau khi được thả tự do, từ việc mua lại một căn nhà nhỏ ở quê nhà, đến việc quay về gặp gia đình.

Armand chỉ im lặng lắng nghe, nhưng không để lộ quá nhiều suy nghĩ.

Sau bữa sáng, các tù binh bắt đầu đổ về khu đăng ký nhiệm vụ. Một chiếc bàn dài được dựng lên ngay giữa quảng trường, và các lính gác đứng xung quanh với những ánh mắt nghiêm nghị. Những kẻ muốn tham gia chen lấn nhau điền tên vào danh sách.

Armand và Mỏ Lết đứng ở hàng sau, chờ đợi thời cơ. Khi đám đông đã vơi đi phần nào, Armand mới tiến tới đăng ký tên mình và Mỏ Lết vào danh sách. Hắn để ý thấy một số tù nhân đã đăng ký xong bước ra với vẻ mặt hào hứng, trong khi một số khác thì lại tỏ ra lo lắng, suy tư.

Khi mọi việc hoàn tất, Armand ngẩng đầu nhìn về phía rừng phía tây xa xăm, nơi mà họ sẽ đến khai hoang. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng hắn. Dù không nói ra, nhưng Armand biết chắc rằng nhiệm vụ này không hề đơn giản như nó vẻ bề ngoài.

Bên cạnh, Mỏ Lết vẫn không ngừng huyên thuyên về tương lai tươi sáng. Nhưng với Armand, tương lai ấy vẫn còn là một điều mơ hồ. Cái cảm giác nguy hiểm vẫn âm ỉ đâu đó, chờ đợi bùng phát.

"Hy vọng rằng ta đã không mắc sai lầm," hắn thầm nghĩ, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía trước.

...

Chương sau Armand c·hết :)) hài lòng ông Coyung luôn.

(* ^ ω ^) Một bài hát tui vô tình nghe, giai điệu khá là hay kkk, mấy ông có nghe thể loại này ko"Baby it's cold outside animatic" cả bài này nữa, nghe hơi trẻ con xíu kkk "It's Not Like I Like You!!"

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯