Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 128: Ý Nghĩa Của Cuộc Chiến



Chương 128: Ý Nghĩa Của Cuộc Chiến

Một buổi sáng tươi sáng, nắng nhẹ chiếu rọi lên khu căn hộ nơi Mia sống, khiến cho mọi thứ như bừng sáng thêm phần rực rỡ. Mia, với nụ cười rạng rỡ trên môi, nhảy chân sáo ra khỏi cửa.

Hôm nay là ngày nghỉ của học viện, và cô bé đã lên kế hoạch cùng nhóm bạn thân của mình đi dạo mép rừng để hái thảo dược, nấm, và trái cây để mang ra chợ bán kiếm thêm ít tiền mua đồ.

Đến điểm tập hợp, Mia thấy đã có một nhóm bốn đứa nhóc khác đang đứng chờ sẵn.

Elara, cô bé lớn nhất 14 tuổi, đứng giữa, tỏ vẻ chững chạc và lãnh đạo.

Finn, 12 tuổi, đứng bên cạnh em trai Jas 10 tuổi, là bạn học cùng lớp với Mia.

Moon, em gái của Elara, 11 tuổi, đứng cạnh chị mình, tay cầm giỏ đan sẵn sàng cho cuộc hành trình.

“Mia ngươi đến trễ quá đó, mặt trời lên cao là không còn nấm đâu.”

Khi Mia đến nơi, Finn lập tức than phiền rằng cô bé tới trễ, nhưng những lời đó nhanh chóng bị lấn át bởi sự háo hức của Moon khi cô bé chào hỏi Mia với giọng vui vẻ.

Elara, với phong thái điềm tĩnh, ra hiệu cho cả nhóm yên lặng trước khi bắt đầu dẫn đám trẻ đi về phía bìa rừng.

Trên đường đi, vài người hàng xóm nhìn thấy nhóm trẻ, thiện ý nhắc nhở rằng chúng chỉ được đi đến bìa rừng thôi, không được vào sâu.

“Chúng cháu sẽ không đi sâu đâu ạ!” cả nhóm đồng thanh hứa hẹn, sau đó tiếp tục hành trình.

Khi đến bìa rừng phía tây, nơi mà chúng thường đến hái lượm, cả nhóm tản ra, mỗi đứa một hướng tìm kiếm nấm và thảo dược.

Nhưng sau một thời gian tìm kiếm, Moon bắt đầu than phiền, đôi mắt nhìn quanh khu rừng quen thuộc.

"Nơi này gần khu dân cư quá, tớ chỉ hái được có nhiêu đây thôi," cô bé nói với vẻ không hài lòng.

Finn, vốn là người luôn tìm kiếm những điều mới lạ, nhanh chóng đáp lời.

"Cách đây không xa có một khu vực ít ai biết đến, ở đó có rất nhiều nấm."

Elara nghiêm túc phản đối.“Chúng ta không nên đi xa hơn nữa, nguy hiểm lắm.”

Nhưng Finn không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục nhóm rằng khu vực ấy không xa lắm, chỉ cần một chút thời gian là đến nơi.

Sau một hồi thảo luận, sự tò mò thắng thế, cả nhóm quyết định thử vận may ở nơi mà Finn đề xuất.

Finn và nhóm bạn đứng bên lề đường, tò mò nhìn nhóm tù binh bị áp giải đi khai hoang.

Tiếng bước chân nặng nề của những người lính, tiếng xích lách cách và những tiếng thở dài đầy mệt mỏi của tù binh hòa quyện trong không khí nặng nề. Sự hiện diện của bọn trẻ chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của một tên lính trẻ.

Hắn bước lại gần, đôi mắt ánh lên chút lo lắng.



“Này mấy nhóc, đi về đi, nơi này không an toàn,” Tên lính nói, giọng điệu thân thiện nhưng vẫn mang chút nghiêm khắc.

Finn, đứa trẻ hiếu kỳ nhất trong nhóm, nhanh chóng lên tiếng, “Bọn họ là ai vậy mà b·ị b·ắt như vậy?”

Tên lính đứng thẳng người, tự hào trả lời.

“Đây là những tù binh b·ị b·ắt sau cuộc chiến ở nơi này. Họ đang bị áp giải đi khai hoang để chuộc tội.”

Sau khi giải thích, hắn quay lại nhìn cả nhóm trẻ với ánh mắt nghiêm nghị, nhắc lại một lần nữa rằng chúng nên quay về nhà.

Tuy nhiên, ánh mắt Finn vẫn dõi theo nhóm tù binh, dường như một cơn giận dữ bùng lên trong lòng cậu bé khi nghe tên lính nói về tù binh và cuộc chiến.

Nó cúi xuống nhặt một cục đá và ném thẳng vào đám tù binh, vô tình trúng vào người một người đàn ông có thân hình mạnh mẽ với ánh mắt trầm ngâm - đó là Armand.

Một trong những tên tù binh, có biệt danh Mỏ Lết, thấy vậy tức giận định lao lên nạt nộ bọn trẻ, nhưng Armand đã giơ tay ngăn hắn lại.

Tên lính đứng gần đó cũng không ngăn cản, hắn để mặc đám trẻ phát tiết, coi đó như một phần "quyền lợi" của chúng.

Finn và các bạn thấy không bị cản trở, liền bắt đầu ném đá liên tục và thốt ra những lời mắng chửi đầy thù hận.

Armand đứng giữa hàng ngũ tù binh, thân hình rắn chắc của hắn như một bức tượng đá im lìm chịu đựng sự tức giận của bọn trẻ.

Những viên đá, dù nhỏ bé, nhưng lại chất chứa sự thù hận của thế hệ trẻ đối với những người mà chúng cho là kẻ xâm lược, kẻ p·há h·oại.

Đôi mắt Armand nhìn thẳng vào nhóm trẻ, và hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thống hận trong ánh mắt của từng đứa.

Mỗi viên đá rơi xuống đất, mỗi tiếng mắng chửi như những nhát dao cắt vào trái tim hắn, khiến hắn tự hỏi về những quyết định mà mình đã theo đuổi.

Xung quanh hắn, một vài tên tù binh bắt đầu tỏ ra khó chịu. Chúng nghiến răng, đôi mắt lóe lên tia giận dữ khi phải nhẫn nhịn trước sự lăng mạ của đám trẻ con.

Một người trong số họ, Mỏ Lết, không thể kiềm chế nữa. Hắn nhăn mặt, chuẩn bị lao lên đối đầu với bọn trẻ, nhưng Armand giơ tay ngăn lại.

“Không cần.” Armand nói nhỏ, giọng trầm mặc. Hắn biết rằng phản ứng chỉ khiến tình hình tệ hơn, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn cũng không chắc chắn liệu sự im lặng này có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.

Liệu rằng cuộc chiến mà hắn và đồng bọn đã tham gia, cuộc chiến mà họ tin tưởng là chính nghĩa, có thật sự đáng giá? Hắn đã từng nghĩ rằng mình chiến đấu vì lý tưởng cao cả, nhưng giờ đây, trước ánh mắt hận thù của những đứa trẻ vô tội, Armand bắt đầu nghi ngờ.

Chúng ta đã làm gì để đáng phải chịu đựng cơn giận này? Có lẽ, cuộc chiến mà hắn và đồng đội đã tham gia, không hề mang lại chính nghĩa như họ từng nghĩ.

Trong đầu Armand, những hình ảnh của chiến trường, của những cuộc tàn sát, của những khuôn mặt đau đớn, dần dần hiện lên.

Hắn tự hỏi, liệu cuộc chiến này có thực sự là chính nghĩa, hay chỉ là trò chơi quyền lực của những kẻ ở trên cao? Bọn họ, những người lính, chẳng qua chỉ là những quân cờ trên bàn cờ khổng lồ ấy, bị đẩy đi khắp nơi mà không hề hay biết về số phận của mình.

Armand nhìn vào đôi mắt của những đứa trẻ, sự hận thù và đau khổ trong đó quá lớn đối với những trái tim non nớt như vậy.

Điều gì đã khiến chúng phải mang trong lòng sự căm ghét như thế? Và liệu hắn có thực sự là kẻ đáng bị căm ghét? Những câu hỏi không lời đáp ấy cứ xoáy sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể tìm được sự yên ổn trong lòng.



Chỉ có Mia đứng lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trái tim cô bé đập mạnh với một cảm giác khó chịu trong lòng.

Trong tâm trí non nớt của Mia, những lời chị mình từng nói vang lên. Chị đã bảo rằng những người này cũng chỉ là n·ạn n·hân, bị lừa gạt bởi đám quý tộc, bị ép buộc tham gia vào cuộc chiến vô nghĩa.

Cô bé nhớ lại những lời thầy cô giảng trên lớp rằng, kẻ sai không phải là những người tù binh này hay là bản thân bọn họ, mà chính là những người cầm quyền tham lam, ngu dốt, chỉ biết lợi ích cá nhân.

Mia cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô bé bước tới, cố ngăn các bạn lại, nhưng không ai nghe lời. Quyết tâm, cô tiến đến gần Armand, đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào người đàn ông b·ị t·hương.

Rút từ trong túi ra một chiếc khăn nhỏ do chị mình thêu, Mia đưa nó cho Armand để thấm đi v·ết m·áu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy chân thành.

“Em xin lỗi.”

Mia vẫn đứng đó, đôi mắt đầy lo lắng nhìn Armand.

“Em biết các anh không đáng phải chịu như vậy. Cô em bảo rằng, các anh cũng chỉ là n·ạn n·hân của những người cầm quyền ngu dốt mà thôi.”

Nghe những lời nói đó, Armand cảm thấy trong lòng mình dấy lên một cảm giác khó tả.

Hắn nhìn xuống cô bé, một đứa bé thuộc loài quỷ, đôi mắt hắn thoáng lên chút ngỡ ngàng và suy tư. Hắn đã cống hiến mười mấy năm cho gia đình bá tước, để rồi giờ đây bị bỏ rơi như một quân cờ hết giá trị.

Những lời của Mia như một làn gió mát len lỏi vào tâm hồn cằn cỗi của hắn.

Đã bao lâu rồi hắn không nhận được một chút lòng tốt nào? Hắn tự hỏi, cuối cùng thì hắn đã tham gia cuộc chiến này vì điều gì? Vì công lý hay vì lợi ích của đám quý tộc đó.

Finn và những đứa trẻ khác dần im lặng, nhìn Mia với sự kinh ngạc. Trong khoảnh khắc ấy, họ cũng nhận ra sự tàn nhẫn của mình, và từng người một lặng lẽ bỏ đi tiếp tục đi hái nấm.

Mia đứng đó, nhìn theo nhóm tù binh đang tiếp tục bước đi, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

Armand quay đầu nhìn cô bé lần cuối, trong ánh mắt của hắn, sự căm phẫn dường như đã phai nhạt, thay vào đó là một cảm giác biết ơn thầm lặng. Hắn nắm chặt chiếc khăn trong tay, như giữ lấy một chút hy vọng cuối cùng cho cuộc đời mình.

Sau cảnh với lũ trẻ, nhóm tù binh tiếp tục công việc khai hoang, Mỏ Lết, trong lúc đang chặt cây, không giấu nổi thắc mắc, quay sang hỏi Armand.

"Tại sao lúc nãy ngươi lại nhẫn nhịn như vậy?"

Armand không đáp ngay, chỉ tiếp tục vung chiếc rìu sắc lẹm xuống thân cây, tạo ra âm thanh chát chúa trong không gian.

Sau khi chặt xong cây, hắn để rìu xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt trên cao và bất chợt hỏi.

"Này, Mỏ Lết, ngươi nghĩ chúng ta đang chiến đấu vì điều gì?"

Mỏ Lết suy nghĩ một lúc, sau đó thản nhiên đáp.



"Tất nhiên là vì thức ăn ngon rồi."

Câu trả lời của Mỏ Lết khiến Armand cảm thấy chán nản. Hắn thở dài, tự thấy câu hỏi của mình thật vô nghĩa với một kẻ như Mỏ Lết.

"Thế thì ngươi nên ở lại đây luôn đi," Armand khó chịu nói. "Dù sao thức ăn trong trại tù binh vẫn ngon hơn ở chỗ bá tước."

Mỏ Lết định lên tiếng ngụy biện, nhưng đúng lúc đó, một âm thanh gầm rú vang lên từ xa.

Đó là tiếng của một con Lyferox, loài quái vật sói với bản năng bảo vệ lãnh thổ cực kỳ cao.

Chúng sống theo bầy đàn và không ngần ngại t·ấn c·ông bất kỳ kẻ nào x·âm p·hạm vào lãnh địa của mình. Tiếng gầm này khiến mọi người đều đông cứng trong giây lát.

Armand liền hiểu ngay tại sao công việc khai hoang hôm nay lại được trao đến tận 6 vé tự do.

Cả bầy Lyferox có lẽ đang rình rập và chuẩn bị t·ấn c·ông. Các binh lính nhanh chóng tập hợp tù binh, vội vàng rút lui khỏi khu vực.

Nhưng hình ảnh thoáng qua của những con Lyferox lướt nhanh sau các bụi cây khiến ai nấy đều hoảng sợ. Những bóng dáng to lớn và thoắt ẩn thoắt hiện của bầy sói càng làm không khí trở nên căng thẳng.

Các tù binh bắt đầu r·ối l·oạn. Một vài kẻ hốt hoảng chạy loạn, bỏ mặc mọi thứ phía sau.

Chỉ riêng Armand vẫn duy trì sự bình tĩnh. Hắn đã biết từ trước rằng loài Lyferox rất thông minh, chúng chỉ t·ấn c·ông khi thấy có lợi thế hoặc khi kẻ địch bị tách lẻ.

Khi hắn vô tình chạm tay vào chiếc khăn nhỏ bên hông, ký ức về Mia và lũ trẻ bất chợt trỗi dậy. Nhìn thấy hướng di chuyển của bầy Lyferox, một dự cảm chẳng lành nảy lên trong tâm trí hắn.

Mỏ Lết đứng cạnh, nhìn Armand cứ đứng bất động, không khỏi lo lắng.

"Đi thôi! Ngươi còn chờ gì nữa? Nhanh lên!" Hắn thúc giục, giọng nói run lên vì sợ hãi.

Nhưng Armand dường như không nghe thấy lời thúc giục của Mỏ Lết. Đột nhiên, hắn ngồi xuống, đưa hai chân ra trước và vung mạnh chiếc rìu chặt đứt sợi dây xích trói giữa hai chân.

Trong sự ngỡ ngàng của Mỏ Lết và các tù binh khác, Armand lao về hướng bầy sói đang di chuyển, chẳng nói một lời.

Các binh lính thấy vậy, nhưng do đang bận rộn giữ đám tù binh r·ối l·oạn, nên không thể truy đuổi hắn.

Armand phóng nhanh qua các lùm cây, từng bước chân đạp mạnh vào lòng đất. Dự cảm về nguy hiểm mà Mia và lũ trẻ có thể gặp phải khiến tim hắn đập thình thịch, và trong khoảnh khắc này, hắn không nghĩ đến bản thân, không nghĩ đến tự do hay những gì mình đã trải qua.

Hắn chỉ nghĩ đến việc phải đến chỗ bầy Lyferox trước khi chúng kịp làm điều gì đó kinh hoàng.

….

Dự đoán có sai một chút, chương sau Armand mới c·hết. C·hết ý nghĩa, bị chó gặm c·hết.

Nhưng để tên này c·hết thì có vẻ hơi tiếc thật sự. Nhân vật có chiều sâu tâm lý vậy mà.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯

Ráng thức khuya viết, chứ mai là tui đi làm rồi tới tối mới về không kịp viết đâu. đợi tới 6/9 mới có chương mới đi mấy friend kkk XD