Armand lao đi như một cơn gió, những cành cây rừng cọ xát vào tay chân hắn, để lại những vết rách nhưng hắn chẳng cảm nhận được đau đớn.
Tiếng gầm rú của bầy Lyferox ngày càng gần, hòa lẫn với hơi thở dốc của hắn. Trong đầu Armand chỉ còn duy nhất một suy nghĩ “Cứu những đứa trẻ”.
Hắn mường tượng ra cảnh bầy sói khát máu xé toạc lũ trẻ vô tội, và hình ảnh đôi mắt trong veo của Mia hiện lên rõ mồn một, khiến hắn thêm phần thúc giục. Phải đến kịp, hắn thầm cầu nguyện.
Vượt qua những bụi cây rậm rạp, Armand bất ngờ nhận thấy những dấu chân nhỏ hằn sâu trên mặt đất. Bọn trẻ đã ở đây. Hắn không ngừng lại, mắt hắn lia qua khung cảnh trước mặt một cách gấp gáp trước khi tăng tốc thêm một lần nữa.
Ở phía trước, Finn đang tự mãn, tay chỉ vào những cây nấm đầy mọng dưới chân, cậu bé hí hửng bảo với nhóm rằng đến đây là quyết định đúng đắn. Elara định nói gì đó thì bỗng nhiên, cô bé giật mình.
Trong một thoáng, Elara thấy một bóng đen lớn lấp ló sau lưng Finn. Tim cô nhóc đập loạn xạ, hoảng hốt hét lên.
“Finn, coi chừng!”
Nhưng cô bé đã không kịp. Từ trong bụi rậm, một con Lyferox lao ra với móng vuốt sắc nhọn, chuẩn bị vồ lấy Finn. Trong tích tắc, một chiếc rìu bay tới, đập mạnh vào thân con quái thú, khiến nó gào rú và bị hất văng ra xa.
Finn đứng c·hết lặng, mặt mũi tái xanh, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Cậu bé không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Armand thở dốc, mừng thầm vì mình đã đến kịp lúc. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt hắn, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. Tiếng hú vang lên từ xa – tiếng của con Lyferox đầu đàn.
Bầy sói bắt đầu tập hợp, tiếng gầm rú đầy uy h·iếp khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, căng thẳng. Armand nhặt chiếc rìu lên, quan sát một lượt xung quanh rồi gằn giọng ra lệnh cho lũ trẻ.
“Lùi lại! Trốn sau tảng đá kia!”
Mia, Finn, Elara, Moon và Jas nhanh chóng nghe theo, lùi lại, trốn phía sau một tảng đá lớn. Cả nhóm không thốt ra nổi một lời.
Trước mặt họ, người đàn ông mà họ từng căm ghét, từng ném đá vào, giờ lại đang là tấm chắn duy nhất ngăn họ khỏi bầy thú khát máu.
Armand đứng vững trước mặt bầy sói, không một chút run sợ. Đôi mắt hắn ánh lên sự kiên định, cầm chắc chiếc rìu trong tay. Hắn biết con Lyferox đầu đàn đang đến gần. Tiếng gầm của nó vang dội, như một tín hiệu khởi đầu cho cuộc t·ấn c·ông.
Con Lyferox đầu đàn xuất hiện. Với bộ lông đen bóng như thép, đôi mắt sắc lạnh, nó di chuyển chậm rãi, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, quan sát Armand và đánh giá tình thế.
Armand không rời mắt khỏi nó, hắn biết nó đang thử hắn.
Rồi, như một tia chớp, con Lyferox đầu đàn lao về phía hắn, móng vuốt của nó vung lên, nhắm thẳng vào cổ họng Armand. Hắn xoay người, vung chiếc rìu với sức mạnh dữ dội.
Phập! Lưỡi rìu cắm sâu vào vai con thú, khiến nó rú lên đau đớn, máu phun ra từ v·ết t·hương. Bị thương khiến nó lùi lại nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Armand.
Bầy Lyferox không chờ đợi thêm nữa. Những con sói khác bắt đầu di chuyển thành vòng cung, bao vây Armand, đôi mắt chúng lóe lên tia khát máu.
Armand biết mình đang bị dồn vào thế nguy hiểm. Mỗi bước của chúng là một bước siết chặt vòng vây.
Hắn nắm chặt chiếc rìu, thở sâu, tập trung vào từng chuyển động của bầy sói. Từng con một lao tới. Hắn xoay người, tung nhát rìu mạnh mẽ, từng cú chém chính xác khiến một vài con trọng thương.
Tiếng kêu la của chúng vang lên khắp cánh rừng.
Mia, từ phía sau tảng đá, thót tim khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đôi mắt cô bé mở to, lo lắng, đôi tay run rẩy.
Finn và Elara đứng cạnh, mắt dõi theo từng cử động của Armand. Cả bọn chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đáng sợ đến vậy. Mỗi nhát chém của Armand như giằng co giữa sự sống và c·ái c·hết.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Finn thì thầm, giọng run run.
Moon ôm chặt lấy tay Elara, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi. Elara không biết trả lời ra sao. Chỉ có Mia, với đôi mắt ướt, không rời khỏi Armand.
Bầy Lyferox ranh mãnh dần nhận ra Armand đang bị trọng thương, nhất là con đầu đàn.
Nó biết rằng chỉ cần đợi, Armand sẽ suy yếu. Tiếng hú dài của nó vang lên, ra lệnh cho bầy đàn rút lui, nhưng vẫn đứng vây quanh, như chờ đợi khoảnh khắc đối phương kiệt sức.
Armand thở dài, mắt hắn nhìn chằm chằm vào bầy sói đang rút dần nhưng không buông lỏng cảnh giác. Vết thương trên cơ thể hắn bắt đầu rỉ máu.
Hắn nhanh chóng xé một mảnh vải từ áo, buộc chặt v·ết t·hương lớn nhất ở vai, hít một hơi sâu để duy trì sức lực.
Trong không gian im lặng, hắn tự hỏi liệu mình có thể cầm cự đến lúc có người đến cứu bọn trẻ hay không. Nhưng ít nhất, giờ đây chúng vẫn an toàn.
Bọn trẻ đứng phía sau nhìn Armand, cảm nhận sự nỗ lực của hắn. Không ai dám nói gì, nhưng trong lòng mỗi đứa, một sự cảm phục không nói thành lời đang dần nhen nhóm. Finn, cậu bé từng hiếu thắng và háo thắng, giờ chỉ còn biết đứng im lặng, đôi mắt dõi theo từng nhịp thở gấp của Armand.
Nhớ về những hành động của mình hồi nãy, trong lòng cậu bé một sự mặc cảm tội lỗi dần hiện lên.
“Em xin lỗi anh.” Finn khó khăn cùng chân thành thốt ra lời xin lỗi.
Armand nghe vậy thì không nói gì, hắn chỉ đứng yên đó cùng chiếc rìu, tỏa ra khí thể của một chiến binh không bao giờ gục ngã.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng cam dần tắt sau những dãy núi xa xa, khu rừng trở nên lạnh lẽo và u ám. Tại khu dân cư, những quỷ dân đang dần trở về sau một ngày làm việc mệt nhọc.
Tuy nhiên, một bầu không khí lo lắng bắt đầu lan tỏa khi lũ trẻ vẫn chưa quay lại.
Từng nhà một, phụ huynh bắt đầu tìm kiếm con mình. Lyra, chị gái của Mia, là một trong số đó. Khi trở về nhà và không thấy Mia đâu, cô lập tức cảm thấy sự lo lắng dâng lên trong lồng ngực.
Lyra điên cuồng chạy quanh khu, hỏi thăm khắp nơi xem có ai thấy Mia và nhóm trẻ không.
Câu trả lời đều giống nhau “bọn trẻ đã vào rừng từ sáng”.
Tim Lyra đập loạn xạ, cô như muốn nghẹt thở. Cô biết rõ khu rừng về đêm là nơi nguy hiểm nhất, đầy rẫy quái vật và dã thú. Đôi mắt cô dần nhòe đi vì sợ hãi khi nghĩ đến cảnh Mia có thể đang gặp nguy hiểm.
Không lâu sau, những người dân trong làng cũng nhận ra sự việc và tập hợp lại. Họ bắt đầu gọi nhau, cầm theo đuốc và v·ũ k·hí, quyết định đi tìm lũ trẻ trước khi trời hoàn toàn tối. Đội cảnh sát địa phương cũng nhanh chóng được thông báo.
Trong đồn cảnh sát, một viên cảnh sát trẻ vừa nghe tin về việc lũ trẻ m·ất t·ích thì chợt nhớ lại sự việc sáng nay.
Buổi khai hoang gần rừng phải tạm dừng vì có quái vật t·ấn c·ông. Hắn vội thốt lên.
"Không lẽ..."
Sự liên kết hiện ra trong đầu hắn, hắn lập tức báo với đội trưởng. Cả đồn cảnh sát trở nên nhốn nháo, không ai dám chậm trễ thêm nữa.
Họ nhanh chóng trang bị v·ũ k·hí, chuẩn bị vào rừng trong nỗ lực cứu lũ trẻ trước khi đêm tối hoàn toàn chiếm lấy khu rừng.
Trong khi đó, tại nơi sâu trong rừng, Armand đang dần kiệt sức. Chiếc rìu của hắn đã bị nhuốm máu, không chỉ của lũ quái vật, mà cả của chính hắn.
Tấm vải hắn dùng để băng v·ết t·hương trên vai giờ đã thấm đầy máu, thậm chí máu còn rỉ ra ngoài. Hắn cảm nhận được sức lực của mình đang dần suy yếu, đôi chân run rẩy, nhưng không thể ngã xuống lúc này.
Ánh mắt Armand nhìn lên bầu trời, thấy bóng tối đang dần bao trùm. Thời gian không còn nhiều. Hắn nhìn về phía bọn trẻ đang nấp sau tảng đá, ánh mắt chúng đầy sợ hãi và hy vọng mong manh.
Hắn cười nhạt, tự giễu mình.
"Việc quái gì mình phải khổ như thế này..."
Nhưng ngay sau đó, lòng quyết tâm của Armand lại trỗi dậy. Hắn nắm chặt cán rìu, đôi mắt bừng lên quyết liệt. Hắn không thể để bọn trẻ c·hết ở đây.
“Này mấy nhóc! Lát nữa, khi ta ra lệnh, hãy chạy thật nhanh, hiểu chưa? Đừng quay lại!”
Bọn trẻ định nói gì đó, nhưng Armand gằn giọng lần nữa.
“Nghe rõ chưa?!”
Cả đám nhỏ đồng thanh đáp, khuôn mặt nghiêm túc hẳn. Armand hít một hơi sâu, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Bầy Lyferox cũng nhận ra điều này. Chúng biết con mồi đang giãy c·hết, nhưng cũng biết rằng đây là lúc cẩn trọng nhất. Con đầu đàn hú lên một tiếng dài, ra hiệu cho bầy đàn sẵn sàng cho cuộc t·ấn c·ông.
Armand nhìn thẳng vào chúng, rồi lao thẳng vào bầy Lyferox. Hắn dồn hết sức lực còn lại, vung những nhát rìu mạnh mẽ khiến một vài con b·ị đ·ánh bật ra. Những con khác nhào tới, vây lấy Armand.
Tiếng gầm rú và tiếng thép chạm vào xương thịt vang lên, không gian ngập trong hỗn loạn.
Mỗi lần chiếc rìu bổ xuống, từng con Lyferox gào thét, nhưng chúng vẫn không lùi bước. Armand nhận ra rằng, mặc dù đã chiến đấu hết mình, bầy quái vật này quá đông.
Thế nhưng, trong một khoảnh khắc, hắn thấy một khoảng trống trong đội hình của chúng.
"Nhanh lên!" Armand hét lớn.
Lũ trẻ nghe vậy, không do dự thêm nữa, cắm đầu chạy. Tiếng chân đập thình thịch trên mặt đất khi bọn trẻ cố gắng thoát khỏi vòng vây.
Một con Lyferox lao tới định đuổi theo, nhưng Armand không để điều đó xảy ra. Hắn ném mạnh chiếc rìu, nó bay với sức mạnh khủng kh·iếp và đập thẳng vào đầu con quái vật, khiến nó ngã gục ngay lập tức.
Giờ đây, không còn v·ũ k·hí, Armand phải chiến đấu với tay không. Hắn điên cuồng vung tay, đấm đá loạn xạ, cố gắng giữ chân bầy quái thú.
Bọn Lyferox nhanh chóng nhận ra hắn đã yếu, và không còn gì để phòng thủ. Con đầu đàn, với ánh mắt lạnh lùng, quyết định ra đòn cuối cùng.
Nó lao tới, miệng há rộng, cắn thẳng vào phần vai đã bị trọng thương của Armand. Hắn hét lên đau đớn, nhưng không chịu buông xuôi. Trong cơn đau, Armand ôm chặt lấy cổ con quái vật, dùng tay còn lại đâm mạnh vào mắt nó. Cả hai giằng co, gầm rú trong cơn tuyệt vọng và sinh tử.
Máu chảy từ vai Armand không ngừng, mắt hắn mờ dần. Nhưng hắn vẫn kiên quyết không buông. Hắn biết rằng, nếu mình có ngã xuống, ít nhất cũng phải câu kéo đủ thời gian để lũ trẻ thoát thân.
Trận chiến giữa Armand và con Lyferox đầu đàn tiếp tục cho đến khi hơi thở của cả hai trở nên thoi thóp. Trong màn đêm đang dần bao trùm khu rừng, hình ảnh của Armand đứng giữa đàn quái thú, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, trở nên mờ nhạt dần.
…
Cảm ơn bạn Quốc Phương đã ủng hộ và đề cử ạ.
Sao Coyung, ông thấy cái kết này hợp ý ông chưa. kkk
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.