Trong căn phòng ăn rộng lớn của gia tộc Ravengard, mọi thứ được bày biện xa hoa, từ ánh nến lung linh cho đến những bức chân dung tổ tiên trang nghiêm treo dọc tường.
Những ngọn nến chập chờn phản chiếu trên bề mặt mịn màng của chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh. Ở giữa là một bữa tiệc thịnh soạn, với những món ăn đắt tiền và một chai rượu loại tốt đến từ Thung lũng Sao Rơi.
Đó là loại rượu được Vương Cường cùng Aurelia quảng bá nhiệt tình, hiện giờ nó đã trở thành một loại rượu không thể không có trong các bữa tiệc của các quý tộc cao sang.
Lothar von Ravengard, gia chủ của gia tộc, ngồi một mình ở đầu bàn. Hắn có dáng người cao lớn, toát ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt trầm tư khi nhấc chai rượu lên và rót vào ly.
Rượu màu đỏ sẫm từ từ chảy xuống, lấp lánh dưới ánh nến, tựa như máu. Lothar nâng ly lên, nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Mặc dù trong lòng không mấy thiện cảm với Aurelia, người đang cai quản Thung lũng Sao Rơi, nhưng hắn không thể phủ nhận, loại rượu mà nơi đó sản xuất thật sự đáng để thưởng thức.
"Ngươi đúng là có nhiều thứ thú vị thật, Aurelia," Lothar lẩm bẩm, giọng đầy mỉa mai, đôi môi hắn nhếch nhẹ, như thể đang chế giễu ai đó.
"Ít ra, ta cũng không thể chối bỏ điều đó…"
Tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đĩa vang lên trong không gian tĩnh lặng, tạo ra những âm thanh nhỏ như hòa cùng hơi thở của căn phòng.
Lothar tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình, vẻ mặt thản nhiên như không màng đến những gì đang xảy ra bên ngoài.
Đột nhiên, cửa phòng ăn khẽ mở, và quản gia của hắn bước vào. Ông ta khẽ cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự cẩn trọng. Tay ông cầm một phong thư, từng cử chỉ đều rất lịch thiệp và dè dặt.
"Xin thứ lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của ngài, nhưng có một phong thư khẩn cấp vừa được gửi đến. Tôi nghĩ ngài nên xem qua."
Lothar ngừng ăn, ánh mắt thoáng hiện chút khó chịu khi bị cắt ngang. Hắn đặt dao nĩa xuống bàn một cách chậm rãi, ánh nhìn lướt qua quản gia với vẻ mặt băng lãnh.
"Chuyện gì mà gấp gáp đến mức không thể chờ được?" hắn cất giọng trầm thấp, đầy uy quyền.
Quản gia kính cẩn đưa phong thư lên. Lothar định từ chối, nhưng ánh mắt hắn bỗng dừng lại khi nhìn thấy con dấu trên phong thư.
Đó là con dấu của một người quen của hắn. Đôi mắt sắc bén của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn nhanh chóng mở phong thư ra, đọc lướt qua những dòng chữ bên trong.
Gương mặt Lothar vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn dần hiện lên sự toan tính khi đọc đến cái tên "Alaric Thorne."
Cái tên này không còn xa lạ gì với hắn – Alaric là một kẻ bị truy nã khắp nơi bởi gia tộc của hắn. Không những không khó chịu, sự xuất hiện của Alaric tại Thung lũng Sao Rơi lại khiến Lothar cảm thấy thích thú.
"Thorne... một con chó nhà có tang, trốn đống trốn tây..." Lothar lẩm bẩm, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy nguy hiểm.
"Và giờ lại dám công khai xuất hiện tại Thung lũng Sao Rơi? Thật ngu ngốc...."
Lothar nhắm mắt trong giây lát, như thể đang tính toán từng bước đi trong đầu. Rồi hắn nở một nụ cười nhạt, lạnh lùng và sắc bén.
"Cũng tốt thôi, ta đỡ phải tốn công nghĩ lý do để t·ấn c·ông vào nơi đó."
Hắn gấp phong thư lại cẩn thận, rồi đặt nó xuống bàn. Ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng sâu bên trong, một kế hoạch đã dần hình thành.
Hắn nhấc ly rượu lên, uống một ngụm lớn, như thể mọi chuyện đã được định đoạt. Dù trong bầu không khí trang trọng của phòng ăn, dường như có một thứ gì đó vô hình đang len lỏi, một âm mưu đen tối đang được vạch ra.
Lothar quay sang quản gia, ra lệnh bằng giọng bình thản nhưng đầy uy lực.
"Chuẩn bị phòng liên lạc cho ta. Ta có việc cần bàn bạc."
Quản gia cúi đầu một cách kính cẩn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Không khí trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, nhưng trong mắt Lothar, sự điềm tĩnh đó chỉ là bề ngoài.
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng của sự tính toán và tham vọng. Trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng cho một nước cờ nguy hiểm.
Ngồi lại giữa không gian tĩnh lặng, Lothar nhấm nháp nốt ly rượu, tựa như tất cả những gì hắn mong muốn sắp trở thành hiện thực. Thung lũng Sao Rơi giờ đây sẽ chỉ còn là bàn cờ cho tham vọng quyền lực của hắn.
Ở một nơi khác…
Trong bóng tối vô định, âm thanh hỗn loạn vang lên. Không có gì rõ ràng, chỉ là những giọng nói đan xen như vọng từ xa, mơ hồ và khó nắm bắt. Những tiếng nói xa lạ nhưng gợi lên một cảm giác căng thẳng, nguy hiểm. Armand lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng lời.
Một giọng nói lo lắng vang lên, phá vỡ màn sương mờ ảo.
"Bác sĩ Malgor, liệu làm như vậy có ổn không?"
Tiếp theo đó là một giọng nói trầm, đầy quyết đoán, có vẻ như là người tên Malgor mà giọng nói kia nhắc đến, hắn đang dẫn dắt mọi thứ.
"Đừng lo, máu của Mazus có thể truyền cho bất cứ ai."
Armand chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, giọng nói thứ ba vang lên, mang theo sự nghi ngại.
"Nhưng thưa bác sĩ, đó là máu của quỷ với quỷ!"
Bác sĩ Malgor, trầm ngâm rồi tiếp tục với một giọng nghiêm nghị, căng thẳng có phần bực bội hơn trước.
"Vậy chứ ngươi có cách nào khác không? Máu của tên này không hòa hợp với bất kỳ tù nhân nào khác, đó mới là vấn đề. Giờ chỉ có cách liều thôi, dù gì không làm vậy thì hắn cũng sẽ c·hết."
Những âm thanh dần nhỏ đi, khi ý thức của Armand bắt đầu trôi dần vào bóng tối sâu thẳm.
Trong cơn mơ màng, những hình ảnh mơ hồ của cuộc chiến cuối cùng hiện lên. Hắn nhớ về bầy Lyferox hung dữ, cùng bàn tay của hắn xoáy vào mắt một con quái thú trước khi mọi thứ biến thành một khoảng không tối đen và lạnh lẽo.
Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu xuống căn phòng ấm áp. Không gian yên bình và thoang thoảng hương thảo mộc.
Armand từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt hắn khẽ hé mở. Cơ thể hắn cảm thấy thoải mái đến kỳ lạ, mọi đau đớn và mệt mỏi như đã tan biến.
Cơn đau dữ dội từ v·ết t·hương trên ngực và vai giờ chỉ còn là những vết nhói nhẹ, giống như một cơn ác mộng đã qua.
‘Chẳng lẽ đây là thiên đường?’ Armand thầm nghĩ, mắt nhìn quanh căn phòng lạ lẫm nhưng tràn đầy cảm giác bình yên.
Căn phòng này khác hẳn với khung cảnh chiến trường đẫm máu mà hắn từng trải qua.
Đệm giường êm ái, không khí dễ chịu, những âm thanh yên bình ngoài kia thay thế cho tiếng gào rú của quái vật. Hắn nhắm mắt lại, chìm đắm trong cảm giác yên bình đến lạ. Một sự nhẹ nhõm mà hắn chưa từng cảm nhận được trước đây.
‘Thiên đường... Một kẻ như mình mà cũng đáng để được đến nơi này sao?’ Armand tự hỏi bản thân.
Nhưng ngay khi sự yên bình đó bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí, một cơn choáng váng bất ngờ ập đến.
Mắt hắn tối sầm lại, ý thức lại một lần nữa mờ dần. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên cùng với một giọng nói lo lắng.
"Bệnh nhân đã tỉnh!"
m thanh dần nhạt đi, và Armand lại rơi vào bóng tối. Nhưng lần này, hắn không chỉ chìm vào sự vô thức.
Hình ảnh về cuộc chiến với bầy Lyferox lại hiện lên cùng hình ảnh của những đứa trẻ đến tìm hắn, nhưng không rõ ràng, như những bóng mờ xa xăm không thể chạm tới.
Khi Armand tỉnh lại lần tiếp theo, căn phòng đã đông đúc hơn. Những bóng người lượn qua lượn lại quanh giường hắn – không, phải nói là bóng quỷ mới đúng.
Những sinh vật với đôi mắt rực lửa, làn da có màu khác nhau và cặp sừng cong quái dị. Armand cố gắng cử động, nhưng cơ thể hắn vẫn còn quá yếu.
Đứng ở cuối giường là Vương Cường, một chàng trai trẻ có khuôn mặt nghiêm nghị, quyền uy đang nói chuyện với bác sĩ Malgor, kẻ mà Armand nghe loáng thoáng tên trong cơn mơ hồ trước đó.
"Cuộc phẫu thuật lần này thành công đã lật đổ khái niệm rằng con người và quỷ không thể hòa hợp," Malgor hăng hái nói, giọng hắn đầy phấn khích.
"Thậm chí, nó mở ra những giả thuyết điên rồ hơn về việc tại sao con người và loài quỷ có thể sinh sôi hậu duệ. Có khi, cả hai loài đều có chung nguồn gốc. Về kỹ thuật khâu ngoại thương và nội ngoài, chúng ta đã dùng..."
Malgor tiếp tục nói một loạt những thuật ngữ y khoa mà Armand không hiểu. Hắn cảm thấy một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng cơ thể vẫn chưa thể phản ứng lại.
Neral, trợ lý của Malgor, nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Thưa thầy, ngài đang làm phiền ngài cố vấn đấy ạ."
Vương Cường chỉ cười nhẹ, nhìn Malgor với vẻ bình tĩnh.
"Không sao, ta thích nghe những người có nhiệt huyết và đam mê nói chuyện. Nếu được, ta sẵn sàng ngồi cả ngày để nghe bác sĩ Malgor giảng giải."
Malgor cúi đầu cảm kích trước lời khen của Vương Cường, nhưng ánh mắt ông ta vẫn dõi về phía Armand. Lúc này, Armand dần tỉnh táo hơn, cơn choáng váng bắt đầu tan biến. Hắn cố gắng mở miệng nói, nhưng không thể thốt ra lời nào. Họng hắn khô khốc, còn môi thì nứt nẻ.
Vương Cường quay sang hỏi.
"Sao vậy? Hắn không thể nói được à?"
Malgor bình tĩnh giải thích.
"Có thể là do thuốc gây mê vẫn chưa tan hết. Hiện tại không có gì đáng lo, hắn chỉ cần thời gian để hồi phục hoàn toàn."
Armand cau mày, cảm thấy ký ức mình đứt đoạn. Hắn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau khi đâm tay vào mắt con Lyferox cuối cùng. Cơn đau đầu đột ngột ập đến, làm hắn nhăn mặt.
Vương Cường nhận thấy không khí căng thẳng, liền quay sang ra lệnh cho mọi người.
"Được rồi, mọi người ra ngoài đi. Hãy để hắn nghỉ ngơi."
Trước khi rời khỏi, Vương Cường quay lại nhìn Armand với một nụ cười bí ẩn, giọng nhẹ nhàng.
"Armand phải không. Ngươi cứ nghỉ ngơi tự nhiên. Khi nào khỏi, ta sẽ đến gặp lại ngươi."
Mọi người dần rời khỏi căn phòng, để lại Armand một mình với những suy nghĩ rối bời và ký ức mờ nhạt.
Hắn nằm đó, trên chiếc giường êm ái, nhưng tâm trí thì không yên. Những câu hỏi bắt đầu dồn dập: hắn đã ở đâu? Tại sao máu quỷ lại liên quan đến hắn? Và điều gì đang chờ đợi hắn ở phía trước?
Ánh sáng yếu ớt chiếu qua tấm rèm, căn phòng trở lại trạng thái yên bình. Nhưng bên trong Armand, cơn bão ký ức và những câu hỏi chưa lời giải đáp đang dần trỗi dậy. Rồi vì mệt quá mà hắn tiếp tục th·iếp đi
…
Cảm ơn bạn DeathTNB đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.
Xin lỗi mọi người, mấy hôm nay tui bận quá, tiệc quá trời tiệc, không có thời gian nghỉ ngơi luôn, thứ hai có khi lại phải đi làm bánh trung thu.
Làm một cái thì thấy thích, chứ làm tầm mấy trăm cái trở lên là mấy ông sẽ thấy ngán bánh trung thu luôn.
(。T ω T。)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.