Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 131: Những Viên Gạch Đầu Tiên.



Chương 131: Những Viên Gạch Đầu Tiên.

Trong một căn phòng rộng rãi nhưng đơn sơ của bác sĩ Molgor, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu qua bức rèm mỏng. Một chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa phòng, trên đó là các bản vẽ, tài liệu và những tách trà nghi ngút khói.

Vương Cường ngồi thẳng lưng trên ghế, đối diện là bác sĩ Molgor, và trợ lý của ông, Neral, người luôn điềm đạm nhưng chu đáo. Không khí trong phòng dường như nặng nề với cuộc bàn luận quan trọng sắp diễn ra.

Vương Cường, với giọng trầm tĩnh và dứt khoát, mở lời.

“Molgor, sắp tới ta muốn thành lập một bệnh viện lớn ở Thung lũng Sao Rơi. Không biết ngươi có hứng thú vào đó làm việc không.”

Molgor nhướn mày, ngạc nhiên trước lời đề nghị táo bạo. Thế giới của họ trước giờ chỉ quen thuộc với những y quán nhỏ lẻ, việc xây dựng một bệnh viện lớn là điều chưa từng có trong tiền lệ.

"Bệnh viện lớn? Là thứ gì?" Molgor hỏi, sự nghi hoặc lộ rõ trong giọng nói của hắn.

Maylor trợ lý hiện tại của Vương Cường, đứng bên cạnh, lặng lẽ bước tới, đưa cho Molgor một bản giới thiệu chi tiết.

Bác sĩ Molgor nhận lấy, mở ra và lướt nhanh qua nội dung. Đôi mắt của hắn từ từ mở to hơn, hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Những giới thiệu, thiết kế, cùng chiến lược phát triển một trung tâm y tế hiện đại khiến hắn không khỏi bất ngờ.

“Thật ấn tượng, nếu một nơi như thế này được xây dựng, mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn...” Molgor nói, giọng chứa đầy cảm xúc hỗn loạn.

“Nhưng việc xây dựng một cơ sở như vậy sẽ tốn kém khủng kh·iếp. Chúng ta có thể không đủ nhân lực để duy trì, vì phải vừa khám chữa bệnh cho binh lính, vừa quản lý một nơi to như thế này.”

Vương Cường, với vẻ bình thản, cười nhẹ. Ánh mắt hắn lấp lánh sự tự tin và quyết đoán, một cảm giác mà Molgor không thể bỏ qua.

"Đó là lý do ta cần ngươi giúp. Hãy giới thiệu vài đồng nghiệp của ngươi và đào tạo học viên tại Học viện Sao Rơi. Ta sẽ mở ra một môn học mới, chuyên về y thuật. Đổi lại, ta hứa sẽ trả cho họ một khoản lương xứng đáng."

Vương Cường nói, giọng trầm nhưng đầy thuyết phục.

Molgor trầm ngâm. Ý tưởng về một bệnh viện lớn là vô cùng hứa hẹn. Nó không chỉ mở ra cơ hội mới cho ngành y, mà còn giúp hắn nâng tầm kỹ năng của mình.

Nhưng thách thức cũng không nhỏ. Hắn hiểu rõ rằng việc duy trì một cơ sở y tế lớn không phải là chuyện đơn giản.

Vương Cường nhận ra sự do dự trong mắt Molgor, liền thêm vào với giọng dứt khoát hơn.

“Bệnh viện sẽ được xây dựng gần Học viện. Nhờ đó, công tác giảng dạy và chăm sóc sức khỏe sẽ trở nên dễ dàng. Trong khoản thời gian đầu có thể rất khó khăn, nhưng hãy nghĩ về tương lai mà mọi người đều có cơ hội được khám chưa bệnh đi Malgor.”

Sự kiên định trong lời nói của Vương Cường khiến Molgor thêm phần tin tưởng. Hắn gật đầu chấp thuận, mắt ánh lên sự hài lòng.

"Được rồi. Nếu ngài đã quyết tâm như vậy, thì ta sẽ cố gắng. Ta sẽ liên lạc với một vài đồng nghiệp để bắt đầu ngay lập tức."

Vương Cường mỉm cười. Họ tiếp tục bàn bạc thêm chi tiết về kế hoạch. Cả căn phòng chìm trong không khí của tham vọng và những dự định to lớn.



Ánh mắt Vương Cường không giấu được sự khát khao vươn xa, quyết tâm đưa Thung lũng Sao Rơi trở thành một biểu tượng mới cho y học và tiến bộ.

Trên xe ngựa…

Chiếc xe ngựa xa hoa lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường dẫn qua Thung lũng Sao Rơi.

Những chiếc bánh xe bằng gỗ kêu lên khe khẽ, trong khi cảnh vật hai bên hiện lên xanh mướt, rộng mở. Vương Cường ngồi trên ghế da cao cấp, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là cánh đồng rộng lớn, kèm theo những công trình đang được dựng lên bởi những nhóm công nhân chăm chỉ. Ngồi đối diện hắn là Maylor, trợ lý thân cận, luôn trung thành và tận tụy.

Maylor, vốn là người ít khi thắc mắc, hôm nay không thể kìm nén được sự tò mò. Hắn nhìn lên, hỏi với giọng ngập ngừng.

“Thưa ngài, tại sao ngài lại cứu Armand? Hắn chỉ là tù binh của chúng ta, bỏ mặc hắn cũng chẳng sao.”

Vương Cường không trả lời ngay. Hắn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ về điều gì đó. Ánh nắng từ bầu trời xanh trong chiếu vào khuôn mặt hắn, tạo nên một nét bình thản nhưng đầy bí ẩn.

Sau vài phút im lặng, Vương Cường khẽ mỉm cười và nói với giọng nhẹ nhàng.

"Việc hắn sống hay c·hết không quan trọng. Thung lũng này chỉ là khởi đầu. Tương lai, chúng ta sẽ còn mở rộng và đón nhận nhiều chủng tộc khác nhau. Chúng ta cần có những ví dụ như Armand để giúp mọi người có cái nhìn đa dạng hơn về con người và về sự khác biệt."

Maylor nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên. Ý tưởng này quá khác biệt so với lối tư duy thông thường. Trong thế giới của họ, quỷ và con người vốn không thể chung sống hòa thuận.

Thế nhưng, Vương Cường lại muốn tạo ra một vùng đất nơi cả hai có thể cùng tồn tại, điều mà chưa ai từng nghĩ đến.

Không muốn kéo dài thêm sự im lặng, Vương Cường chuyển chủ đề, giọng trầm hẳn lại, như chuẩn bị cho một kế hoạch khác.

“Tòa báo chuẩn bị sao rồi?”

Maylor đáp nhanh. “Các kỹ sư đang hoàn thành công đoạn lắp ráp cuối cùng, thưa ngài. Trong nay mai sẽ hoàn tất.”

Vương Cường gật đầu, hài lòng với tiến độ. Đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi những công trình ngoài kia, nơi những tòa nhà dần mọc lên giữa khung cảnh bao la của Thung lũng Sao Rơi.

“Viết câu chuyện về Armand và đăng lên tờ báo khi mọi thứ đã sẵn sàng. Hắn sẽ là một ví dụ sống động.” Vương Cường dặn dò, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi dòng người bên ngoài.

Maylor cúi đầu, ghi chép lại lệnh của Vương Cường một cách cẩn thận. Hắn biết rõ tầm quan trọng của từng mệnh lệnh mà Vương Cường đưa ra.

Mọi thứ đều nằm trong tính toán của vị lãnh đạo tài ba này, và Maylor cũng không dám lơ là dù chỉ một chi tiết nhỏ.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh qua những cánh đồng trải dài, chở theo những kế hoạch to lớn cho tương lai. Trong ánh mắt của Vương Cường, một giấc mơ mới đang dần được hình thành – một giấc mơ về một thế giới nơi con người và quỷ cùng tồn tại, nơi Thung lũng Sao Rơi sẽ trở thành biểu tượng của sự đoàn kết và tiến bộ.



Ở khu nông trại chăn nuôi…

Vương Cường bước chậm rãi trên con đường đất dẫn vào khu nông trại chăn nuôi. Không khí buổi sáng mang theo mùi hương của đất cát, mùi của phân động vật thoang thoảng khiến không gian xung quanh nặng nề.

Tiếng gà gáy vang vọng từ xa, hòa lẫn với âm thanh của đàn bò nhai cỏ và tiếng lợn lục tục trong chuồng trại. Ánh mặt trời dịu nhẹ phủ xuống khu trại, tạo nên một khung cảnh nông thôn thanh bình nhưng vẫn mang trong mình sự bận rộn.

Theo sau hắn là quản lý nông trại, một con quỷ trung niên, dáng vẻ rắn rỏi, người luôn đi sát bên để báo cáo tình hình.

Hắn vừa đi vừa tranh thủ lướt qua những ghi chép trên tay, đồng thời hướng mắt nhìn các công nhân đang làm việc.

Vương Cường quay đầu lại, hỏi với vẻ quan tâm và giọng nói điềm đạm nhưng đầy sắc bén.

“Việc ấp nhân tạo sao rồi?”

Quản lý nông trại, không hề chậm trễ, báo cáo ngay lập tức.

“Thưa ngài, với các thiết bị mà phòng nghiên cứu cung cấp thì mọi việc tiến triển đều rất thuận lợi. Hiện tại, chúng tôi đã thành công trong việc duy trì tỷ lệ ấp nở cao hơn trước. Tuy nhiên, vẫn còn vài trường hợp trứng bị ung, nguyên nhân có thể là do nhiệt độ và độ ẩm chưa được kiểm soát chặt chẽ.”

Vương Cường gật đầu, đôi mắt sắc bén của hắn không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào khi lướt qua từng dãy chuồng trại. Những chuồng gà dài, hàng trăm con gà đang được nuôi theo phương pháp bán tự nhiên, xen lẫn giữa không gian đồng cỏ và khu chăn nuôi công nghiệp.

Lũ gà con mới nở, còn yếu ớt, đang được sưởi ấm dưới ma trận phát sáng, ánh sáng phát ra không phải là ánh sáng thông thường mà là ánh sáng hồng ngoại.

Hắn bước chậm rãi hơn, quan sát kỹ lưỡng cách thức các công nhân chăm sóc đàn gia cầm. Nhìn qua một loạt thiết bị và công cụ được sử dụng, Vương Cường không ngừng đánh giá, mắt đảo nhanh để đảm bảo rằng mọi quy trình đang được thực hiện chính xác.

Vương Cường, bình thản nhưng vẫn lộ rõ vẻ nghiêm khắc, lên tiếng.

“Hãy đảm bảo chuẩn bị môi trường sống phù hợp hơn cho lũ gà, đặc biệt là khi mùa đông sắp tới. Chúng ta cần chú ý đến việc điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm.

Hắn nói tiếp.

“Ngươi cũng thống kê lại cho ta trong một tháng mùa đông sắp tới, nơi này dùng bao nhiêu ma tinh thạch để duy trì năng lượng cho các ma trận hoạt động.”

Quản lý nông trại gật đầu, ghi nhớ từng lời của hắn. Hắn ta hiểu rõ Vương Cường luôn kỳ vọng cao trong mọi việc, và nông trại cũng không phải ngoại lệ.

Bất cứ sai sót nhỏ nào cũng có thể gây tổn thất lớn, đặc biệt là trong quá trình ấp trứng, nơi mỗi chi tiết đều ảnh hưởng trực tiếp đến sự sinh trưởng của đàn gà.

Đi thêm một đoạn, Vương Cường dừng lại trước khu chuồng lợn và chuồng dê. Một mùi hôi nồng nặc bốc lên từ khu vực phân chuồng.

Hắn nhìn xung quanh, thấy những đống phân động vật đang chất đầy bên ngoài, chờ xử lý. Mặc dù khu vực chăn nuôi sạch sẽ hơn những nông trại khác hắn từng thấy, nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải cải tiến.



Vương Cường quay sang quản lý nông trại, giọng nói chứa đầy sự tính toán.

“Phân của đám động vật này rất có giá trị. Hãy thu gom chúng rồi và vận chuyển tới nông trại. Ở đó, họ sẽ biết cách xử lý nó thành phân bón.”

Người quản lý nhanh chóng ghi chép lại những chỉ dẫn này vào sổ tay, đồng thời hứa với hắn rằng việc thu gom và vận chuyển phân sẽ được thực hiện chặt chẽ, đảm bảo không lãng phí bất kỳ nguồn tài nguyên nào.

Vương Cường đi tiếp, đôi mắt sắc bén của hắn luôn hướng tới những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Hắn để ý từng bước đi của công nhân, cách họ chăm sóc động vật, quy trình thu gom và vận hành thiết bị trong nông trại. Mọi thứ đều được hắn đánh giá một cách kỹ lưỡng.

Nhưng với Vương Cường, nông trại này chỉ là một phần trong bức tranh lớn hơn. Hắn không chỉ muốn phát triển nông trại chăn nuôi, mà còn xây dựng cả một hệ thống nông nghiệp bền vững và hiệu quả hơn cho tương lai. Hắn không nhìn nông trại đơn thuần là nơi sản xuất thực phẩm, mà là mắt xích trong chuỗi phát triển toàn diện của vùng đất Thung lũng Sao Rơi.

Dừng chân tại khu vực chăn nuôi cuối cùng, Vương Cường quay lại nhìn quản lý nông trại một lần nữa, giọng nói của hắn vẫn điềm đạm nhưng ẩn chứa sự khắt khe.

“Đừng để lãng phí bất kỳ nguồn tài nguyên nào, dù là nhỏ nhất. Phân động vật, thức ăn thừa, tất cả đều có thể tái sử dụng. Hãy đảm bảo mọi quy trình đều đạt hiệu quả tối đa.”

Quản lý nông trại cúi đầu, khẽ đáp.

“Vâng, thưa ngài. Chúng tôi sẽ tuân thủ chặt chẽ mọi chỉ dẫn của ngài.”

Vương Cường hài lòng với câu trả lời đó. Hắn đứng một lúc, nhìn xa xăm về những cánh đồng rộng lớn trải dài phía xa nông trại.

Trong đầu hắn, những kế hoạch phát triển không ngừng xoay quanh, từng bước một sẽ biến Thung lũng Sao Rơi trở thành vùng đất thịnh vượng mà hắn hằng mong muốn.

Hắn biết rõ rằng, để biến giấc mơ thành hiện thực, mọi thứ phải được xây dựng từ những viên gạch đầu tiên.

Nông trại chăn nuôi này, cùng với các dự án khác, sẽ là nền tảng để hắn phát triển một hệ sinh thái hoàn chỉnh – từ sản xuất, chế biến đến tiêu thụ, tất cả đều phải nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Bóng dáng của Vương Cường tiếp tục tiến sâu vào khu nông trại, nơi công việc vẫn diễn ra không ngừng.

Mỗi bước đi của hắn như khẳng định thêm sự quyết tâm biến nơi đây thành một biểu tượng của sự tiến bộ, một nơi mà mọi nguồn lực, dù nhỏ nhất, đều sẽ được tận dụng tối đa để phục vụ cho tương lai.



Cảm ơn bạn DeathTNB và bạn muso7 đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.

(。T ω T。) 70 khách 8 món ra theo kiểu âu mà bếp chỉ có 5 người, làm khóc luôn, 1 mình hai tay 3 chảo chiên một lò nướng.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý1

╰ (* ´︶` *) ╯