Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 132: chương Thay Đổi Nhận Thức



chương 132: Thay Đổi Nhận Thức

Buổi chiều dần buông xuống trên Thung lũng Sao Rơi, ánh hoàng hôn vàng óng ánh nhuộm màu lên mọi thứ trong thị trấn.

Thung lũng này đã từ lâu không còn là vùng đất bỏ hoang và hoang vu như trước.

Dưới bàn tay của của Vương Cường, thị trấn đã dần có dáng vẻ của một thành phố phồn thịnh, vươn lên như một pháo đài vững chắc với những bức tường kiên cố bao quanh một vùng rộng lớn.

Những tòa nhà với nhiều công dụng mới mọc lên san sát bên các con đường lát xi măng, cửa hàng tấp nập và các công trình lớn không ngừng được xây dựng.

Trên phố, quỷ dân đủ mọi hình dáng, kích thước tấp nập qua lại, vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Tiếng cười nói rộn ràng, tiếng trò chuyện vui vẻ vang lên khắp nơi.

Trẻ con loài quỷ, giống như những đứa trẻ loài người, chạy nhảy, nô đùa trên những con hẻm nhỏ. Cảnh tượng này dường như chẳng khác gì với một thị trấn của loài người, trừ những chi tiết nhỏ về ngoại hình của cư dân.

Từ một căn phòng trên tầng cao của bệnh viện, Armand lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Đôi mắt hắn nhìn đăm đăm vào thị trấn, những suy nghĩ ngổn ngang chiếm trọn tâm trí hắn.

Armand từng tin rằng loài quỷ là hiện thân của cái ác, của sự hủy diệt. Nhưng giờ đây, khi nhìn cảnh sinh hoạt yên bình bên ngoài, hắn không khỏi tự hỏi liệu những điều mà hắn từng tin tưởng có còn đúng.

Những sinh vật hắn từng coi là thù địch giờ đây đang sống cuộc sống bình dị, đầy niềm vui không khác gì loài người.

Trẻ con quỷ, trước đây hắn tưởng chừng chỉ biết p·há h·oại và g·iết chóc, nay lại đang cười đùa vui vẻ trong sân.

Những tiếng cười đó vang lên trong tai Armand, xóa tan dần những định kiến hắn đã mang theo suốt nhiều năm. Hắn không khỏi cảm thấy mâu thuẫn, khi thực tế trước mắt trái ngược hoàn toàn với những gì hắn từng tin tưởng.

Giữa lúc Armand còn đang đắm chìm trong suy tư, một tiếng gõ cửa khẽ vang lên, kéo hắn trở về thực tại.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và trước mặt hắn là những đứa trẻ mà hắn đã cứu trong trận chiến gần đây – Finn, Jas, Elara và Moon, cùng với cha mẹ của chúng.

Bọn trẻ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời cảm kích, nhưng nét mặt của các bậc phụ huynh lại đầy sự phức tạp.

Cha của Finn và Jas, với giọng lạnh lùng và chút bất mãn, là người lên tiếng trước.

"Mẹ tụi nhỏ à, hắn là con người. Chúng ta không cần phải biết ơn hắn đâu. Binh lính loài người như hắn đã p·há h·oại quê hương của chúng ta nhiều lần."

Cha của Elara và Moon cũng gật đầu đồng tình, đôi mắt đầy sự nghi kỵ và khó chịu nhìn Armand.

Trước những lời chỉ trích đó, Armand chỉ im lặng. Hắn không biện minh, đôi mắt trầm buồn không thể hiện cảm xúc gì rõ rệt.

Nhưng sâu trong đó, có một sự tổn thương không thể phủ nhận. Cảnh tượng này càng khiến lòng hắn thêm trĩu nặng.

Hắn đã cứu bọn trẻ, nhưng dường như đối với cha mẹ chúng, điều đó vẫn không thể xóa đi những v·ết t·hương từ quá khứ.

Trong không khí căng thẳng đó, mẹ của Finn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô bước đến gần Armand, giọng ôn tồn nhưng vững chãi.

"Nhưng chính hắn đã cứu con chúng ta. Nếu là ông, thì ông có dám một mình chiến đấu với cả bầy Lyferox, để cứu một đám trẻ loài người không quen biết gì không? Không phải tất cả loài người đều như nhau. Hơn nữa, không chỉ riêng gì con người, quỷ thì cũng có quỷ tốt quỷ xấu."



Lời nói của bà khiến cha của Finn và Jas khựng lại. Hắn không nói gì thêm, chỉ miễn cưỡng gật đầu, nhưng rõ ràng ánh mắt đã dịu đi phần nào.

Mẹ của Finn và Jas cũng tiến lên, cúi đầu cảm ơn Armand, đôi mắt chứa đựng sự biết ơn chân thành.

Cha mẹ của Elara và Moon cũng tỏ lòng cảm kích với hắn. Dù có những mâu thuẫn nội tại về việc tin tưởng một con người, họ không thể phủ nhận sự thật rằng Armand đã cứu sống những đứa trẻ của họ.

Armand nhìn họ, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng hắn vẫn không thể thốt nên lời. Có lẽ vì hắn không quen với sự cảm kích, hoặc có lẽ hắn đang tự dằn vặt bản thân về quá khứ của chính mình.

Ngay khi bầu không khí căng thẳng dần lắng xuống, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện ở cửa. Mia, cô bé nhỏ nhất trong số các đứa trẻ mà Armand đã cứu, bước vào.

Khác với những đứa trẻ khác, Mia đến một mình, vì chị cô vẫn chưa đi làm về. Cô bé mang theo một giỏ trái cây rừng, đôi mắt long lanh, ngây thơ và hồn nhiên như ánh sao.

Mia, với giọng nhỏ nhẹ, bước đến gần Armand.

"Anh tù binh, em có mang cho anh ít trái cây. Đây là Driya và Xilra, là những loại trái cây ngon nhất em hái được từ rừng."

Cô bé giơ giỏ trái cây lên, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt nhỏ xinh. Sự hồn nhiên và biết ơn trong mắt Mia khiến lòng Armand ấm áp hơn một chút.

Hắn nhận giỏ trái cây từ tay cô bé, nhưng vẫn không nói lời nào. Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng. Sau một hồi, các phụ huynh cùng bọn trẻ lặng lẽ rời đi, để lại Armand một mình.

Ngồi trong phòng bệnh, hắn nhìn giỏ trái cây trên tay. Những quả Driya đỏ mọng và Xilra xanh tươi đầy sức sống khiến hắn càng thêm suy nghĩ.

Liệu có phải hắn đã quá dễ dàng tin những gì người khác nói? Liệu những điều hắn từng tin tưởng có thật sự đúng? Những sinh vật mà hắn từng coi là thù địch, giờ đây lại bày tỏ lòng biết ơn với hắn, một con người.

Ánh chiều tà ngoài cửa sổ vẫn còn vương trên những tòa nhà và đường phố của Thung lũng Sao Rơi. Bên ngoài, quỷ dân vẫn tiếp tục cuộc sống của họ – hòa bình, phồn thịnh và tràn đầy hy vọng.

Trong khoảnh khắc đó, Armand hiểu rằng có lẽ thế giới này phức tạp hơn những gì hắn từng nghĩ, và rằng sự thiện ác đôi khi không chỉ dựa trên loài giống, mà nằm ở cách mà chúng ta đối xử với nhau.

Armand nhìn ra cửa sổ, một tia hy vọng le lói trong ánh mắt hắn. Những ngày tháng tới sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, hắn đã bắt đầu nhận ra một sự thật “Không phải tất cả loài quỷ đều là kẻ thù."

Ánh chiều tà mờ dần trên Thung lũng Sao Rơi, nhường chỗ cho bóng tối nhẹ nhàng ôm lấy thị trấn đang dần thức giấc về đêm.

Những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, thắp rực cả thị trấn với ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

Trong phòng ăn riêng của Vương Cường và Aurelia…

Bữa tối trong phòng ăn được thiết kế riêng cho hai người. Ánh nến lung linh trên bàn ăn, khung cửa sổ lớn nhìn ra thị trấn và căn cứ Sao Rơi về đêm, với ánh đèn nhấp nháy bên ngoài.

Aurelia ngồi một mình, yên lặng chờ đợi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc đồng hồ ma cụ trên tường, kim giây dần lướt qua từng phút một.

Trên bàn, đồ ăn vẫn chưa được dọn ra, chỉ để đó một chai rượu nhỏ và dĩa bánh cùng trái cây. Aurelia không vội, dạo gần đây cô đã quen với việc chờ đợi.

Vương Cường, cố vấn và thị trưởng của Thung lũng Sao Rơi, người đã thay đổi cuộc sống của hàng ngàn con quỷ, cũng là người duy nhất mà Aurelia sẵn sàng chờ.

Một tiếng gõ nhẹ vang lên, cánh cửa khẽ mở, và trợ lý của cô bước vào, gương mặt lịch thiệp nhưng nghiêm túc.



“Thưa Chỉ huy, ngài Cố vấn sẽ đến trễ một chút. Ngài ấy có để lại lời nhắn là Chỉ huy có thể dùng bữa trước, không cần phải chờ đâu.”

Aurelia khẽ cười, ánh mắt dịu lại.

“Không sao, ta chờ được.” Cô nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói có chút hơi bất lực.

Trợ lý cúi đầu, rời khỏi căn phòng, để lại Aurelia ngồi một mình giữa không gian ấm cúng và tĩnh lặng.

Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn xa xa từ thị trấn, cảm nhận sự bình yên mà không phải ai cũng có thể có được trong thời buổi chiến loạn.

Dù là một chỉ huy quân sự đầy bản lĩnh, Aurelia vẫn luôn tìm thấy sự an ủi trong những khoảnh khắc nhỏ bé như thế này.

Không lâu sau, tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra lần nữa. Bước vào là Vương Cường, với nụ cười nhẹ và đôi mắt lấp lánh vẻ mệt mỏi nhưng không che giấu được sự ấm áp khi nhìn thấy Aurelia.

"Aurelia, em vẫn chưa ăn sao? Anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu, công việc hôm nay nhiều quá khiến anh không xử lý kịp." Vương Cường nói, giọng pha chút áy náy.

Aurelia nhìn hắn, đôi mắt ấm áp, rồi mỉm cười.

"Dạo này ngài Cố vấn, à không, ngài Thị trưởng đây có vẻ bận rộn nhỉ? Chắc việc điều hành cả một thị trấn lớn như thế này chiếm hết thời gian của ngài rồi."

Cô cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch pha chút trêu chọc. Vương Cường cởi áo khoác, để các trợ lý bước tới hỗ trợ, rồi hắn ngồi xuống bên Aurelia, nhìn cô với sự trìu mến.

"Xin lỗi em. Công việc nhiều hơn anh tưởng." Vương Cường đáp lại, nụ cười trên môi hắn dịu dàng nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi của một ngày dài.

Họ ngồi xuống, và ngay lập tức, đầu bếp mang lên những món ăn tinh tế nhất. Tiếng bát đĩa v·a c·hạm nhẹ nhàng vào nhau tạo ra âm thanh dễ chịu trong bầu không khí riêng tư của căn phòng.

"Việc chuẩn bị q·uân đ·ội thế nào rồi?" Vương Cường hỏi, mắt hắn không rời khỏi Aurelia khi cô nhấp một ngụm rượu vang.

Aurelia đặt ly xuống, nét mặt cô điềm tĩnh nhưng có chút hào hứng.

"Mọi thứ đang tiến triển tốt. Cậu của em rất thích thú với các loại v·ũ k·hí mà anh gọi là ‘v·ũ k·hí nóng’. Cậu nói rằng chúng có tiềm năng lớn trong chiến lược quân sự, nhưng chi phí và bảo mật là điều đáng lo ngại. Anh biết đấy, việc sản xuất những loại v·ũ k·hí này khá tốn kém."

Vương Cường gật đầu lắng nghe, vẻ mặt hắn không hề dao động, nhưng đôi mắt ánh lên sự trầm ngâm.

"Trước kia anh hay xin em tiền để phát triển dự án, giờ thì em lại phải xin anh để trang bị cho q·uân đ·ội." Aurelia đùa, khiến không khí xung quanh bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Vương Cường khẽ cười, ánh mắt hắn dịu dàng khi nhìn Aurelia.

"Em không cần phải lo về tiền. Mọi thứ anh làm đều vì sự phát triển của q·uân đ·ội và thị trấn này. Nếu em cần gì, cứ nói, anh sẽ luôn hỗ trợ em."

Aurelia mỉm cười, rồi tiếp tục hỏi về tình hình thị trấn.



"Còn thị trấn thì sao? Mọi thứ ổn chứ?"

Vương Cường ngả người vào ghế, khuôn mặt hắn thư giãn hơn, đôi mắt đầy niềm tự hào khi nói về những gì mình đã đạt được.

"Sắp tới anh sẽ xây một bệnh viện và một tòa báo. Giấy giờ đã sản xuất được với số lượng lớn, việc in báo không còn là vấn đề.

Nhắc đến giấy Vương Cường mỉm cười hài lòng thừa nhận.

“Zareal, hắn đúng là một tài năng hiếm có. Hắn không chỉ tìm ra thuốc súng mà còn cải tiến nhiều thứ, từ động cơ hơi nước đến các loại động cơ khác. Hắn cũng vừa phát hiện ra công thức axit giúp sản xuất giấy nhanh hơn."

Aurelia bật cười khi nghe đến Zareal.

“Cái tên đó suốt ngày làm loạn trong phòng thí nghiệm, đến mức em phải cử lính canh chừng hắn 24/24. Nhưng cũng phải công nhận, hắn là thiên tài.”

Vương Cường cười lớn, hắn biết rõ về Zareal và những rắc rối mà hắn gây ra. Nhưng với Vương Cường, những người như Zareal là điều cần thiết để thúc đẩy sự phát triển của cả thị trấn.

Câu chuyện về Zareal tạm lắng, Aurelia chuyển sang hỏi về tòa báo mà Vương Cường đang dự định xây dựng.

“Tòa báo này sẽ có ích gì cho thị trấn?" Aurelia hỏi, giọng cô nghiêm túc hơn.

Vương Cường, với ánh mắt kiên định, giải thích.

"Báo chí sẽ là công cụ quan trọng để lan tỏa thông tin, nâng cao nhận thức của người dân. Để phát triển xã hội, ta cần xây dựng cơ sở hạ tầng, phát triển kinh tế, cải cách xã hội và giáo dục.”

Hắn nói tiếp.

“Và Báo chí sẽ là công cụ quan trọng trong việc thúc đẩy những cải cách xã hội đó. Nó sẽ giúp truyền tải thông tin và nâng cao nhận thức của người dân về những thay đổi mà chúng ta đang thực hiện."

Aurelia lặng lẽ gật đầu, cô không hiểu hết về tầm nhìn dài hạn của Vương Cường, nhưng cô tin tưởng tuyệt đối vào sự sáng suốt và năng lực của hắn.

Bữa ăn tiếp tục trong sự hòa hợp, không chỉ là những câu chuyện về công việc mà còn là những lời hỏi thăm ân cần. Mỗi khi Vương Cường liếc nhìn Aurelia, ánh mắt hắn đều ánh lên sự cảm kích và yêu thương.

"Em có mệt không, Aurelia? Công việc quân sự gần đây chắc rất căng thẳng?" Vương Cường hỏi, giọng hắn dịu dàng.

Aurelia cười nhẹ, đôi mắt cô ánh lên sự tự tin.

"Em đã quen rồi. Hơn nữa, biết rằng anh ở phía sau hỗ trợ, em luôn có thêm động lực."

Cả hai trao nhau ánh nhìn đầy cảm thông và tôn trọng. Trong thế giới đầy biến động này, họ không chỉ là những người đồng đội mà còn là những người bạn đồng hành, cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho nơi này.



Cảm ơn bạn DeathTNB và bạn Quốc Phương đã tiếp tục ủng hộ và đề cử ạ.

Tôi về rồi đây mọi người, hứa luôn là mai tui sẽ ra ít nhất 3 chương.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯