Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 134: Học Viện Và Khu Vườn



Chương 134: Học Viện Và Khu Vườn

Hành lang Học viện – Buổi sáng trước giờ học...

Ánh sáng ban mai dịu dàng xuyên qua những ô cửa kính lớn, nhẹ nhàng trải dài trên nền hành lang của học viện.

Những tia sáng ấm áp như mang theo sức sống, phản chiếu lên bức tường đá xám, tạo nên bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa tràn đầy năng lượng. Bên ngoài, một số học viên đã bắt đầu tản bộ từ lớp học này sang lớp học khác, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngày.

Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên trên sàn gạch, tiếng cười nói khe khẽ càng làm không gian thêm sinh động. Các học viên, trong những bộ đồng phục chỉnh tề, di chuyển theo từng nhóm nhỏ. Một số vội vã, một số điềm nhiên, và nổi bật giữa đám đông ấy là hai người bạn thân thiết, Rhyx và Mordrin.

Rhyx và Mordrin đã quen biết nhau từ những ngày đầu vào học viện, gần như không rời nhau bước nào. Họ vừa đi vừa trò chuyện, tay cầm chặt những cuốn sách, nhưng đôi mắt vẫn liên tục quan sát xung quanh, chào hỏi vài người bạn khi bắt gặp ánh nhìn.

Rhyx, mái tóc của hắn màu đỏ rực, cắt ngắn và hơi lộn xộn, phù hợp với tính cách sôi nổi của mình. Ngược lại, Mordrin – cao lớn hơn, với mái tóc nâu suôn mượt cùng làn da hơi đen sạm do nắng, tỏa ra vẻ điềm tĩnh và chín chắn. Mỗi bước đi của hắn đều nhịp nhàng, chậm rãi, như thể thời gian chẳng bao giờ khiến hắn vội vã.

Cả hai bước chậm dần khi dòng người xung quanh trở nên thưa thớt hơn. Rhyx, với vẻ mặt tò mò thường thấy, quay sang Mordrin, phá vỡ sự im lặng.

“Mordrin, ngươi đã quyết định sẽ học môn gì chưa? Ta nghe nói các môn nâng cao dạo này khó nhằn lắm, và hình như ngươi đã chọn xong rồi, đúng không?”

Mordrin khẽ gật đầu, như thể câu hỏi của Rhyx chỉ là lời xác nhận cho quyết định mà hắn đã cân nhắc từ lâu.

“Ừ, ta sẽ học môn Nông Thuật Ma Pháp.” Mordrin nói với giọng trầm ấm, đầy chắc chắn.

Rhyx dừng bước trong giây lát, ngạc nhiên trước câu trả lời của bạn.

"Nông Thuật Ma Pháp á? Sao lại là môn đó? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ chọn mấy môn chiến đấu hay ma thuật phức tạp chứ?"

Mordrin khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự say mê.

“Nghe thì không hoành tráng như mấy môn chiến đấu.” Hắn nói.

“Nhưng Nông Thuật Ma Pháp rất thực tế. Nó kết hợp giữa nông nghiệp và ma thuật, giúp ta cải thiện đất đai, cây trồng và môi trường. Sử dụng ma thuật để làm giàu đất đai, đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của cây, thậm chí điều chỉnh thời tiết để có mùa màng bội thu."

Rhyx, tuy không quan tâm lắm đến nông nghiệp, vẫn cảm thấy tò mò trước cách Mordrin nói về môn học này.

"Thế ngươi sẽ học những gì? Chỉ làm mấy cây cối phát triển thôi sao?" Hắn hỏi thêm, hơi nghiêng đầu.

Mordrin nhún vai cười, không hề khó chịu trước sự thiếu hiểu biết của bạn mình.

“Nó không chỉ là trồng cây.” Hắn giải thích một cách hào hứng hơn.

“Ngài cố vấn từng nói, nếu muốn xã hội phát triển, phải bắt đầu từ nông nghiệp. Ta sẽ học cách lai tạo các giống cây mới, dùng ma thuật để tác động lên thực vật giúp tạo ra giống mới tăng sản lượng lương thực. Ngoài ra còn phải học phép điều khiển thời tiết, phép thảo giám chú, Thổ Nhãn Thuật hoặc vài phép kiểm tra thời tiết giúp cây trồng phát triển thuận lợi. Nếu ngươi thuộc hệ Mộc, Thổ, Thủy hay Khí, môn này cực kỳ phù hợp với ngươi."

Rhyx lắng nghe với sự tôn trọng mới mẻ dành cho môn học mà Mordrin đã chọn. Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy mông lung về lựa chọn của mình.



Rhyx thở dài, giọng pha chút trêu đùa.

"Nghe có vẻ cao siêu thật, nhưng cũng phức tạp quá. Còn ta thì vẫn đang vật lộn với môn Giả Kim Thuật. Học hóa đại cương với thầy Korin mà cứ như đi lạc trong mê cung vậy, rớt bút một phát là ngươi như bị bỏ lại cả thập kỷ vậy."

Mordrin bật cười, hiểu rõ tính cách nóng nảy của bạn mình.

“Giả Kim Thuật đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn, mà ngươi lúc nào cũng hấp tấp. Có lẽ ngươi nên dành thời gian nghỉ ngơi đầu óc rồi quay lại sau. Nghe nói khu phía tây chuẩn bị mở một khu chợ mới, hay là đi thư giãn đi.”

Rhyx gật đầu, có vẻ đã bị thuyết phục bởi lời khuyên của Mordrin, nhưng rồi hắn lại lôi kéo cuộc trò chuyện sang một hướng khác.

"À, ngươi còn nhớ Zareal không? Hắn từng là bạn cùng phòng của chúng ta. Giờ đã trở thành nhân viên chính thức trong phòng nghiên cứu rồi. Trước cả chúng ta!"

Mordrin thoáng im lặng, một chút ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối hiện lên trong mắt hắn khi nhắc đến Zareal.

"Phải... Zareal luôn xuất sắc. Hắn luôn rất đặc biệt. Nhưng mà... ta cũng có chút ghen tị thật."

Rhyx phá lên cười, vỗ vai Mordrin.

"Haha, đúng là vậy! Nhưng phải thừa nhận hắn giỏi thật. Thầy Korin còn nhắc đến hắn trong lớp đấy. Nghe nói hắn đang phát triển mấy công thức mới cho học viện."

Mordrin mỉm cười nhẹ, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn cảm thấy một khát khao âm ỉ. Hắn biết con đường mình chọn khác biệt, nhưng cũng đầy tiềm năng.

"Chúng ta rồi sẽ đạt được như hắn, Rhyx," Mordrin nói, giọng cương quyết nhưng nhẹ nhàng. "Chỉ cần kiên nhẫn và không từ bỏ."

Rhyx nhìn thẳng vào bạn mình, nụ cười sáng bừng trên môi. "Đúng! Tiến lên nào!"

Tiếng chuông vang lên từ xa, báo hiệu giờ học sắp bắt đầu. Cả hai bước nhanh về phía lớp học, trong lòng tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết. Những ước mơ và hoài bão của họ, dù khác biệt, vẫn gắn kết bởi tình bạn vững bền và niềm tin vào tương lai phía trước.

Khu vườn nhỏ của gia tộc Marbas...

Trong khu vườn nhỏ của gia tộc Marbas, một buổi sáng êm đềm trải dài cùng ánh nắng nhẹ nhàng, như phủ lên những dãy hoa nở rộ quanh năm và những tán cây mát rượi.

Đó là nơi các thành viên trẻ của gia tộc Marbas thường tụ tập để thảo luận về những vấn đề của gia tộc, bên cạnh những cuộc trò chuyện thân mật và những cốc trà thơm dịu.

Thường thì là trà thảo mộc nhưng lần này lại là loại trà tinh hoa đêm từ Thung Lũng Sao Rơi.

Dưới chiếc chòi nhỏ giữa khu vườn, ba anh chị em họ nhà Marbas đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ, trước mặt là những đĩa bánh ngọt và bình trà thơm lừng.

Gương mặt của mỗi người hiện lên những suy nghĩ khác nhau, mỗi người đều chìm trong những vấn đề riêng nhưng cùng chung một chủ đề

“Thung Lũng Sao Rơi, lãnh địa mà Aurelia, người em họ của họ, đang quản lý.”



Livia Marbas, cô em út trong gia đình, đang ngồi bắt chéo chân, tay mân mê quyển sách ma thuật nhỏ. Vẻ ngoài của cô lúc nào cũng mang nét tinh nghịch và hờ hững.

Với cô, thế giới ngoài kia, dù biến động đến đâu, dường như chỉ là một sân chơi cho những ý tưởng sáng tạo và niềm đam mê nghệ thuật ma thuật.

"Em nghe nói bên thung lũng của chị Aure có nhiều thứ thú vị lắm."Livia bắt đầu, giọng nói lơ đãng, không để tâm nhiều đến cuộc trò chuyện.

"Tiền bạc, tài nguyên? Ai quan tâm mấy thứ đó chứ? Em chỉ muốn đến xem mấy cái ma cụ mới của họ thôi."

Livia cười nhẹ, ánh mắt xa xăm. Cô vốn không màng đến những vấn đề chiến lược hay chính trị, và điều đó khiến cô trở nên khác biệt hoàn toàn với các anh chị của mình.

Lucian, anh cả, ngồi ở đầu bàn, đôi mắt sắc bén nhìn qua Livia, gương mặt của hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị, đầy toan tính.

"Em đúng là lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy thứ phù phiếm." Lucian lên tiếng, giọng hắn trầm và nặng nề.

"Tiền bạc, tài nguyên chính là thứ xây dựng nên quyền lực. Và Thung Lũng Sao Rơi, nơi mà Aurelia đang quản lý, đang phát triển với tốc độ chóng mặt. Nếu em không hiểu được điều đó, thì ít nhất hãy để tâm đến những gì quan trọng."

Hắn vẫn còn cay cú sau khi bị thua lỗ trong một thương vụ lớn gần đây, và rõ ràng, trong tâm trí Lucian, việc giành lại quyền kiểm soát Thung Lũng Sao Rơi từ tay Aurelia không chỉ là vấn đề quyền lực mà còn là cơ hội để hắn khôi phục lại vị thế của mình.

Khi Lucian vừa dứt lời, Selene Marbas, chị thứ hai trong gia đình, bước vào khu chòi với một vẻ mệt mỏi. Cô vừa trở về từ một cuộc họp căng thẳng với bà của họ, người vẫn đang nắm giữ vị trí lãnh đạo trong gia tộc.

Dù cố gắng giữ sự bình tĩnh, sự kiệt sức hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Bà vừa báo tin rằng gia tộc Ravengar có thể sẽ gây chiến với Aurelia." Selene nói, giọng cô trầm xuống như muốn giảm bớt sự nghiêm trọng của thông tin.

"Thorne – kẻ bị truy nã bởi gia tộc Ravengar – đã xuất hiện tại Thung Lũng Sao Rơi và thậm chí đang giữ chức hiệu trưởng tại học viện của họ."

Selene thở dài, ánh mắt lo lắng. Là người luôn chịu trách nhiệm về các vấn đề ngoại giao và quản lý quan hệ giữa các gia tộc, cô hiểu rõ tình hình căng thẳng này sẽ mang lại hậu quả khôn lường cho gia tộc Marbas.

Việc Thorne xuất hiện ở Thung Lũng Sao Rơi chắc chắn sẽ dẫn đến những xung đột không mong muốn với gia tộc Ravengar.

Valerian Marbas, anh ba, ngồi nghiêm túc, khuôn mặt của hắn mang dáng vẻ của một chiến binh từng trải. Khi nghe nhắc đến Thorne, hắn nhíu mày, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng.

"Thorne? Sao lại là hắn? Và tại sao Aurelia lại chọn bảo vệ hắn?" Valerian hỏi, đôi mắt đăm chiêu.

"Cậu Cealan đâu? Ta nghe nói cậu ấy đang ở đó mà, không lẽ cậu không cản con bé lại? Nếu Ravengar quyết định t·ấn c·ông, không chỉ gia tộc chúng ta đối mặt với một cuộc chiến mà còn có nguy cơ bùng nổ c·hiến t·ranh giữa các gia tộc trong vương quốc."

Là một chiến binh xuất sắc, Valerian hiểu rõ những hậu quả khôn lường mà một cuộc c·hiến t·ranh giữa các gia tộc sẽ mang lại. Tình hình hiện tại không chỉ là một mối nguy hiểm cho gia tộc Marbas mà còn đe dọa đến sự ổn định của cả khu vực.

Valerian lo ngại rằng, nếu không được giải quyết thỏa đáng, xung đột giữa Marbas và Ravengar có thể leo thang thành một cuộc c·hiến t·ranh tàn khốc.

Lucian, ngồi đối diện Valerian, hơi nhếch mép. Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia toan tính mà không ai nhận ra.



"Thú vị thật." Lucian lên tiếng, giọng hắn pha lẫn sự giễu cợt.

"Aurelia bảo vệ Thorne và không chịu nhượng bộ trước Ravengar... Vậy nó nghĩ mình có thể đối đầu với cả một gia tộc đầy quyền lực như thế sao?"

Hắn nói như thể lo lắng cho Aurelia, nhưng trong thâm tâm, Lucian đang cảm thấy đây có thể là cơ hội để hắn can thiệp và giành quyền kiểm soát Thung Lũng Sao Rơi. Hắn quay sang Selene, giọng điệu nghiêm túc hơn.

"Thế còn Aurelia thì sao? Phía con bé nói thế nào? Liệu có kế hoạch gì không?"

Selene khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy lo âu.

"Nó không nói gì cả, nhưng rõ ràng thái độ của nó cho thấy sẽ không nhường bước." Selene nói, giọng mệt mỏi.

“Aurelia luôn cứng đầu, và có lẽ lần này cũng vậy."

Valerian ngồi thẳng dậy, ánh mắt hắn chuyển từ lo lắng sang cảnh giác khi nhìn Lucian.

"Ta lo rằng nếu chúng ta không cẩn trọng, mối quan hệ giữa gia tộc Marbas và Ravengar sẽ đổ vỡ hoàn toàn."

Valerian nói với giọng nghiêm trọng.

"Gia tộc Ravengar tuy cổ hủ nhưng lại sở hữu nhiều con đường thương mại và xưởng sản xuất v·ũ k·hí lớn. Gây thù với họ là gây thù với cả nền kinh tế và quân sự của vương quốc."

Lucian, dù ngoài mặt thể hiện sự lo lắng, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu hình thành một kế hoạch. Hắn đứng dậy, bước một vòng quanh bàn, đôi mắt sắc bén của hắn lướt qua từng người trong gia đình.

"Ta sẽ đến gặp bà để bàn bạc lại chuyện này. Chúng ta cần có một chiến lược rõ ràng hơn."

Lucian nói, giọng hắn quyết đoán.

"Nếu tình hình ở Thung Lũng Sao Rơi trở nên căng thẳng, gia tộc Marbas không thể để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát."

Hắn dừng lại một chút, như thể để nhấn mạnh vào những lời mình vừa nói.

"Ta sẽ không để gia tộc Marbas lâm vào tình thế nguy hiểm vì sự bướng bỉnh của Aurelia. Hơn nữa, thung lũng đó... có tiềm năng rất lớn, không nên để nó bị phá huỷ vì cuộc chiến không đáng có này."

Selene và Valerian nhìn nhau, nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, nhưng không ai có thể ngờ được toan tính thật sự của Lucian.

Livia, ngược lại, chỉ nhún vai, tỏ vẻ không mấy quan tâm đến cuộc tranh cãi. Cô nhấp một ngụm trà, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài khu vườn yên tĩnh, nơi mà những lo toan chính trị không thể chạm tới cô.

Cuộc trò chuyện dần trôi qua, nhưng những suy tính của từng người vẫn lẩn khuất dưới bề mặt. Khu vườn nhỏ của gia tộc Marbas hôm nay, dù yên bình, nhưng đang ẩn giấu những sóng gió lớn dần.

...

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯