Bầu không khí trong phòng họp chính của tòa thị chính lúc này đầy căng thẳng, nhưng không phải vì sự bất đồng hay đối đầu, mà là vì tất cả mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của cuộc họp này.
Đây không chỉ đơn thuần là một cuộc họp nội bộ của thị trấn, mà là buổi thảo luận chiến lược để mở ra một giai đoạn phát triển mới, đưa vùng đất gần biên giới – Thung Lũng Sao Rơi – trở thành một trung tâm thương mại và dân cư sôi nổi.
Phòng họp rộng rãi, được trang bị đầy đủ những phương tiện hiện đại nhất. Giữa phòng là chiếc bàn tròn lớn, xung quanh bày biện các bản đồ quy hoạch, biểu đồ phát triển, và những tài liệu mô phỏng quy trình xây dựng.
Ánh sáng từ tinh thể ma thuật rọi xuống, làm nổi bật bản đồ lớn về toàn bộ thị trấn, trên bản đồ có đánh dấu rõ ràng các khu vực đang được mở rộng.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là Vương Cường, ánh mắt hắn nghiêm nghị, nhưng không căng thẳng. Hắn lắng nghe và phân tích từng thông tin, như thể mỗi quyết định được đưa ra đều có tác động trực tiếp đến sự sống còn của nơi này.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Vương Cường nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt dừng lại ở từng người.
Xung quanh hắn là các trợ lý, thư ký, và các nhân viên cấp cao của tòa thị chính. Mỗi người đều mang theo một phần nhiệm vụ nặng nề của mình. Trên bàn, một bản đồ lớn về thị trấn cùng những khu vực đang mở rộng trải rộng, làm nền cho cuộc thảo luận đầy quan trọng ngày hôm nay.
Cuộc họp chính thức bắt đầu. Vương Cường khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo và giọng nói trầm nhưng cởi mở.
“Trước khi đi vào chi tiết về các dự án mới, ta muốn nghe báo cáo về tình hình hiện tại của thị trấn. Chúng ta đang ở đâu trong việc mở rộng khu dân cư và quản lý khu vực chung?”
Trưởng phòng quy hoạch, bà Claudia, người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc sảo và phong thái điềm tĩnh, lên tiếng đầu tiên.
Bà từng là giáo viên và quản lý thư viện tại học viện ma thuật Luminat, nhưng vì định kiến về giới và thân phận dân thường, bà đã không được trọng dụng.
Khi bà đến Thung Lũng Sao Rơi cùng gia đình mình, một người chồng b·ị t·hương nặng sau khi chiến đấu và hai đứa con nhỏ, bà hy vọng có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Dù xuất thân khiêm tốn, bà đã nhanh chóng chứng tỏ bản thân qua các bài kiểm tra đầy thử thách do Vương Cường tự tay đề ra, rồi được ưu ái giao trọng trách quản lý quy hoạch thị trấn.
Claudia trình bày với giọng điềm đạm nhưng cẩn trọng.
"Thưa ngài, tình hình mở rộng khu dân cư đang tiến triển tốt. Chúng ta đã hoàn thành hơn 60% kế hoạch mở rộng khu vực phía Tây. Hiện tại, khu dân cư phía Nam cũng đã được kết nối với hệ thống giao thông chính. Tuy nhiên, vẫn có một số khu vực chưa triển khai kịp do thiếu nguồn cung vật liệu xây dựng và thời tiết không thuận lợi."
Vương Cường gật đầu, lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt không rời khỏi bản đồ trên bàn. Đôi khi hắn ngẩng đầu nhìn Claudia, để đánh giá mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Vấn đề cụ thể tại các khu vực đó là gì?” – Hắn hỏi tiếp, giọng không hề có sự căng thẳng, nhưng rõ ràng là hắn muốn đi sâu vào gốc rễ của vấn đề.
“Có những vướng mắc nào cần phải giải quyết ngay lập tức không?”
Lúc này, Vergas – trưởng phòng công chính, một con quỷ cao lớn với phong thái cứng rắn – tiếp lời.
Vergas vốn là người rất kỹ tính, và trong tình huống này, sự kỹ tính của hắn là vô cùng cần thiết. Hắn lật nhanh vài trang tài liệu trên tay, trước khi trả lời Vương Cường bằng giọng nói nghiêm túc.
“Thưa ngài, vấn đề chính là đường vận chuyển vật liệu từ các khu mỏ gần đó đang gặp gián đoạn. Tuy đường vận chuyển chính đã được sử dụng, nhưng vẫn chưa được nâng cấp hoàn toàn.”
“Điều này gây khó khăn lớn cho đội xây dựng khi phải vận chuyển trang thiết bị nặng vào khu vực phía Nam. Một số cây cầu và đường chính cần được sửa chữa khẩn cấp để đảm bảo tiến độ, nhưng nguồn ngân sách phân bổ cho dự án này hiện đang bị giới hạn, dẫn đến việc tiến độ chậm hơn dự kiến.”
Vương Cường khẽ cau mày. Mặc dù vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường thấy, hắn hiểu rằng vấn đề vận chuyển sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến tất cả các dự án mở rộng khác.
Không chỉ vậy, việc chậm trễ này có thể làm gián đoạn kế hoạch toàn bộ.
Hắn nghiêm túc nói.
“Chúng ta có thể điều phối lại nguồn lực và nhân sự từ các dự án khác không? Nếu đường vận chuyển bị gián đoạn, tất cả các dự án khác cũng sẽ bị ảnh hưởng. Điều này cần được ưu tiên giải quyết.”
Vergas gật đầu, đồng ý với chỉ đạo của Vương Cường. hắn nhanh chóng ghi chép lại những điều chỉnh cần thiết vào sổ tay, rồi đáp.
“Chúng tôi sẽ điều chỉnh các đội xây dựng từ những khu vực ít cấp bách hơn sang việc sửa chữa đường vận chuyển. Dự kiến trong vòng hai tuần có thể hoàn thành, nếu không có trở ngại bất ngờ.”
Claudia tiếp tục lên tiếng, lần này bà thể hiện rõ sự lo lắng về tình hình cư dân mới đổ về ngày càng đông, khiến hạ tầng của thị trấn gặp phải áp lực lớn hơn.
“Thưa ngài, mặc dù tiến độ chung đang diễn ra đúng kế hoạch, nhưng sự gia tăng dân cư đang gây áp lực lên hạ tầng. Khu vực trung tâm hiện đã quá tải về hệ thống năng lượng và cung cấp nước sạch. Đặc biệt, khu vực phía Tây cần được tăng cường hệ thống cấp nước và phát sáng ngay lập tức để đáp ứng nhu cầu cư dân.”
Vương Cường trầm ngâm trong giây lát, trước khi đưa ra quyết định. Hắn biết rằng sự phát triển không chỉ phụ thuộc vào các công trình hạ tầng, mà còn ở khả năng đáp ứng nhu cầu cơ bản của cư dân mới.
“Ta đề nghị thành lập một tổ chuyên biệt để tập trung giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Hệ thống cấp nước và phát sáng phải được đảm bảo trước khi cư dân phải đối mặt với những khó khăn.”
Claudia và Marcus đều gật đầu, ghi nhận quyết định của Vương Cường. Cuộc họp tiếp tục với những vấn đề khác nhau, và mỗi người đều bận rộn với phần trách nhiệm của mình.
Cuối cùng, Vương Cường quay sang trợ lý của mình, Livia, để hỏi về những vấn đề liên quan đến việc quản lý tài nguyên và khu vực ngoại vi.
“Thế còn quản lý khu vực chung thì sao? Chúng ta đã có báo cáo cụ thể về việc kiểm soát tài nguyên và phát triển khu vực ngoại vi chưa?”
Livia nhanh chóng trả lời, sau khi lật giở tài liệu trên tay.
“Thưa ngài, tài nguyên từ các khu rừng và mỏ vẫn được khai thác ổn định. Tuy nhiên, chúng ta đang gặp một số vấn đề liên quan đến quái vật trong các khu vực ngoại vi. Hiện tại sắp vào đông, và quái vật có xu hướng săn mồi thường xuyên hơn.”
Vương Cường khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn một chút.
Mùa đông là thời điểm nguy hiểm nhất đối với các khu vực ngoại vi, khi quái vật bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn.
“Được rồi. Ta sẽ liên lạc với phía q·uân đ·ội để sớm triển khai các biện pháp xử lý trước mùa đông.”
Sau khi nghe xong báo cáo từ các phòng ban về tình hình quy hoạch và phát triển, Vương Cường bắt đầu chuyển hướng cuộc họp sang các vấn đề liên quan đến ngân sách và an ninh thị trấn.
Hai nhân vật chính được yêu cầu báo cáo lần này là thủ quỹ trưởng Antonius và cảnh sát trưởng Septimus, những người ngồi ở hai đầu bàn, chuẩn bị sẵn sàng đưa ra báo cáo chi tiết về tình hình tài chính và an ninh.
Vương Cường không dài dòng, hắn đi thẳng vào vấn đề, giọng nghiêm nghị nhưng rõ ràng.
"Antonius, ta muốn nghe báo cáo về ngân sách. Tình hình thu chi, lương thực, thuế và các khoản nợ hiện tại ra sao?"
Thủ quỹ trưởng Antonius, một người đàn ông trung niên cư xử thanh lịch và rất cẩn trọng, luôn chu toàn với từng chi tiết trong sổ sách, cẩn thận mở tài liệu trước mặt, ánh mắt thận trọng và kỹ lưỡng như thường lệ.
Giọng hắn trầm, rõ ràng từng chữ khi bắt đầu báo cáo.
"Thưa ngài, ngân sách hiện tại của chúng ta vẫn trong trạng thái ổn định, nhưng có một số khoản nợ từ dự án mở rộng khu dân cư chưa được giải quyết hoàn toàn. Tổng chi phí cho các dự án cơ sở hạ tầng đã vượt dự kiến khoảng 15% chủ yếu do giá nguyên vật liệu tăng cao và các vấn đề về vận chuyển.”
Hắn nói tiếp.
“Về lương thực, chúng ta đã tích trữ đủ cho 6 tháng tiếp theo. Tuy nhiên, nếu dòng quỷ nhập cư và thương nhân tiếp tục tăng, chúng ta cần dự trữ thêm để tránh tình trạng thiếu hụt."
Nghe vậy, Vương Cường gật đầu.
Hắn đã lường trước được những khó khăn về nguồn cung và tài chính vì một số đầu tư gần đây, nhưng con số vượt chi 15% vẫn là một con số lớn hơn dự đoán của hắn.
Sau một thoáng suy nghĩ, hắn lên tiếng, giọng chắc chắn nhưng không kém phần cẩn trọng. Những vấn đề về ngân sách không bao giờ là chuyện nhỏ.
"Chúng ta cần kiểm soát chi tiêu chặt chẽ hơn. Đồng thời, hãy đẩy mạnh thu thuế từ các thương nhân và những người mới đến thị trấn. Đảm bảo rằng họ đóng góp công bằng vào sự phát triển chung. Đặc biệt, hãy chú ý đến các khoản nợ, không để chúng chồng chất thêm."
“Đúng rồi, ngươi cũng nên xem qua khoản thu của mấy cửa hàng tạp hóa trong vương quốc luôn đi.”
Antonius ghi chép nhanh vào sổ, gật đầu như ngầm xác nhận rằng chỉ thị của Vương Cường đã được hiểu rõ và sẽ thực hiện ngay lập tức. Hắn tiếp tục nhìn lên, sẵn sàng lắng nghe những chỉ đạo tiếp theo.
Vương Cường tiếp tục ra lệnh.
"Về lương thực, liên hệ ngay với các khu vực lân cận để xem thử có thể nhập thêm không. Chúng ta không thể để xảy ra thiếu hụt lương thực, đặc biệt trong tình hình dân số đang tăng nhanh và c·hiến t·ranh sắp xảy ra như hiện nay."
Antonius ghi chú thêm vào tài liệu, tỏ vẻ tán thành với các quyết định này. Cuộc thảo luận về ngân sách đã rõ ràng và cụ thể. Sau đó, Vương Cường quay sang cảnh sát trưởng Septimus, một con quỷ khá vạm vỡ.
Antonius từng là Qủy Vệ Uý của thành phố Raventhorn. Nhưng do thành phố bị phá và một vài nguyên nhân nên hắn bị lưu lạc đến nơi này.
Biết được năng lực cùng tính cách cả Antonius Vương Cường đã tuyển hắn về làm cảnh sát trưởng tại đây thay cho Vorrak. Không phải Vorrak không tốt, mà là hắn có việc quan trọng hơn cần làm.
"Septimus, vấn đề an ninh thị trấn thế nào rồi? Ta nghe nói có một số khó khăn."
Vương Cường hỏi thẳng, giọng vừa lo lắng nhưng cũng chứa đựng một sự kiên quyết.
Cảnh sát trưởng Septimus hít một hơi sâu, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo khi nhìn qua tập tài liệu trước mặt.
"Đúng vậy, thưa ngài. Thị trấn đang gặp áp lực lớn từ dòng người nạn dân và thương nhân đổ về. Số lượng cảnh sát hiện tại không đủ để kiểm soát tình hình.”
“Đặc biệt là khi các thương nhân thường xuyên gây ra các vấn đề về giao thông. Đường phố của chúng ta rộng rãi, nhưng xe ngựa của họ chạy quá nhanh và không tuân thủ luật lệ, gây nguy hiểm cho người dân."
Vương Cường ngồi im lặng một lúc, đôi mắt hắn trở nên sắc lạnh hơn khi nghe đến các vấn đề liên quan đến an toàn của cư dân.
Một suy nghĩ thoáng qua, hắn nhớ về một tổ chức dân sự thường hay hỗ trợ cảnh sát kiểm soát giao thông và an ninh khu vực. Vương Cường điềm tĩnh nói.
"Chúng ta có thể giải quyết vấn đề nhân sự bằng cách lập một tổ dân phòng. Những con quỷ này sẽ được dân bầu chọn và nhận một khoản trợ cấp nhỏ từ ngân sách thị trấn. Nếu họ làm tốt, chúng ta có thể tiến cử họ vào đội cảnh sát chính thức."
Septimus gật đầu, rõ ràng là hài lòng với đề xuất này, nhưng trong đôi mắt hắn vẫn ánh lên một sự lo ngại sâu sắc. Hắn nói tiếp, giọng nặng nề hơn.
"Đó là một giải pháp khả thi, thưa ngài. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần có những biện pháp mạnh tay hơn để đảm bảo an toàn giao thông. Không chỉ là vấn đề nhân sự, mà còn về việc thi hành luật pháp nghiêm khắc hơn."
Vương Cường hiểu rõ sự cần thiết của việc duy trì trật tự thông qua luật lệ. Hắn khẽ gật đầu, rồi nói.
"Đúng, ta sẽ ban hành một bộ luật giao thông riêng. Ta muốn chúng ta lập tức soạn thảo các quy định về an toàn giao thông, bao gồm việc xử lý nghiêm ngặt các xe ngựa chạy quá tốc độ và các phương tiện khác.”
“Không cần quá nghiêm khắc ngay từ đầu, nhưng phải đủ để khiến mọi người tuân thủ. Nhẹ thì phạt tiền, nặng thì phạt tù. Đặc biệt là các thương nhân, họ cần phải biết tôn trọng luật lệ khi đến đây buôn bán."
Hắn dặn dò nói tiếp.
“Ngươi cứ soạn thảo đi, sau đó gửi lại đây ta sẽ xem xét rồi phê duyệt.”
Septimus ghi chép nhanh, đồng ý với đề xuất của Vương Cường. Sự đồng lòng của các quan chức đã khiến cuộc họp diễn ra suôn sẻ hơn. Vương Cường, sau khi chắc chắn rằng mọi vấn đề lớn đã được giải quyết, tiếp tục chỉ đạo một việc quan trọng khác.
"Còn về việc thông báo và phổ biến thông tin, ngày mai tòa báo của chúng ta sẽ chính thức đi vào hoạt động. Đây sẽ là công cụ quan trọng để truyền đạt mọi quyết định và quy định mới đến người dân. Đảm bảo rằng mọi người đều nắm rõ các quy tắc mới, đặc biệt là về luật giao thông và an ninh."
Septimus và các trợ lý khác đều gật đầu, thể hiện sự nhất trí với quyết định của Vương Cường. Cuộc họp tạm thời kết thúc, mọi người nhanh chóng chuẩn bị trở lại với công việc của mình, mang theo sự đồng lòng và những kế hoạch hành động cụ thể.
…
Cảm ơn các bạn:
-DeathTNB
-Quốc Phương.
-muso7.
-Lương Hiếu 321
-Hỗn Độn Vô Cấu
-ioDuG86305
Đã ủng hộ và đề cử mình ạ, mình rất xin cảm ơn mọi người.
Đi làm về mệt mà thấy mọi người ủng hộ nhiều như vầy thì tui lại có thêm sức để viết kkkk
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.