Chương 137: Thị Trấn Nhộn Nhịp: Bóng Dáng Lãnh Đạo
Thị trấn Sao Rơi, với con đường chính rộng rãi trải dài, hiện lên như một bức tranh sống động đầy sắc màu.
Những tán cây xanh rì rợp bóng mát, che chắn những tia nắng chói chang của buổi chiều. Hai bên đường, các cửa hàng san sát nhau, đa dạng từ thực phẩm, quần áo, đến những vật dụng hàng ngày.
Những tấm biển màu sắc tươi sáng, có cả chữ viết và hình ảnh đặc trưng, khiến mỗi cửa tiệm đều có dấu ấn riêng biệt. Từng tốp người tấp nập qua lại, tiếng nói cười râm ran hòa quyện cùng âm thanh leng keng của chuông cửa khi khách ra vào.
Bước vào một cửa hàng quần áo mới mở, có thể nghe thấy cuộc tranh cãi đang diễn ra giữa một tên thương nhân và nhân viên cửa hàng. Khuôn mặt của tên thương nhân, một con quỷ có cặp sừng to v·út và làn da đỏ sẫm, đầy vẻ khó chịu. Hắn khoanh tay trước ngực, giọng trầm gằn.
“Cô nói sao? Tôi vừa mua cả đống hàng mà lại phải trả giá cao gấp đôi những kẻ khác? Thế này là sao?”
Nhân viên cửa hàng, một cô gái trẻ với nụ cười thân thiện nhưng không kém phần sắc sảo, nhẹ nhàng đáp.
“Thưa ngài, những khách hàng được hưởng giá ưu đãi đều là cư dân chính thức của Sao Rơi. Họ có quyền lợi riêng nhờ vào chính sách khuyến mãi cho dân cư địa phương. Ngài không phải cư dân, nhưng có hai cách để được giá tốt hơn.”
Tên thương nhân nhướng mày, hơi nghiêng người về phía trước.
“Cách gì?”
“Thứ nhất.” cô gái nhẹ nhàng đếm trên tay.
“Ngài có thể mua với số lượng cực lớn, vài ngàn bộ trở lên, lúc đó chúng tôi sẽ tính theo giá sỉ. Hoặc thứ hai, ngài có thể đăng ký làm khách hàng VIP, từ đó sẽ được hưởng nhiều ưu đãi hơn.”
“Khách VIP?” Hắn nheo mắt đầy nghi ngờ.
“Là gì?”
Cô gái vui vẻ giải thích, trong khi ánh mắt của tên thương nhân dần dịu lại. Cách cô trình bày thật rõ ràng, mạch lạc. Sau một hồi, thương nhân chỉ gật đầu lầm bầm, có lẽ đã tính toán lại trong đầu những lợi ích mình có thể nhận được.
Bên ngoài, đã sắp vào tháng 9, khí trời đã bắt đầu chớm lạnh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rung rinh những tán lá cây dọc đường phố. Tiếng xào xạc của lá cây lẫn vào tiếng cười nói của những gia đình đang dạo phố mua sắm.
Từng nhóm quỷ dân, từ những quỷ lùn thấp bé với đôi chân nhanh nhẹn đến những quỷ khổng lồ di chuyển chậm rãi, đều hòa vào dòng người đông đúc.
Một số quỷ dân mới đến lần đầu, đôi mắt đầy sự ngỡ ngàng trước sự hoành tráng và sầm uất của thị trấn.
Một nữ quỷ với đôi mắt đắn đo, cùng khuôn mặt có phần mệt mỏi, đang đứng trước cửa một tiệm quần áo, ánh mắt không rời khỏi những bộ trang phục tinh xảo treo bên trong.
Cô dừng lại trước một chiếc áo khoác dày, màu xanh thẫm, với đường may tỉ mỉ khiến cô không khỏi băn khoăn. Nhân viên cửa hàng lập tức tiến tới, cúi chào niềm nở.
“Chào quý cô, tôi có thể giúp gì được không ạ? Bộ áo khoác này hiện đang có giá rất tốt, và nếu quý cô là dân cư chính thức của Sao Rơi, chúng tôi sẽ giảm giá thêm cho cô.”
Nữ quỷ hơi chần chừ, lo ngại về giá cả.
“Nhưng tôi e rằng... giá sẽ quá cao.”
Nhân viên mỉm cười, đáp lại ngay.
“Cô đừng lo. Những bộ quần áo ở đây được sản xuất hàng loạt bằng máy móc hiện đại, nên giá rất phải chăng. Nếu cô đăng ký làm thành viên của cửa hàng, giá sẽ giảm thêm nữa.”
Lời nói thân thiện, kèm theo nụ cười nhiệt tình đã khiến người phụ nữ cảm thấy an tâm hơn.
Nữ quỷ gật đầu đồng ý, nhờ nhân viên chọn giúp quần áo cho mình và gia đình. Tiếng trò chuyện rộn ràng lại một lần nữa hòa lẫn vào bầu không khí nhộn nhịp của thị trấn, nơi mà mỗi ngày đều là một cuộc hành trình đầy màu sắc và âm thanh.
Khi trời đã ngả về tối, gió lạnh bắt đầu len lỏi qua những khe cửa sổ của ngôi nhà nhỏ nơi ngoại ô thị trấn Sao Rơi.
Nữ quỷ trở về nhà với một nụ cười rạng rỡ trên môi, trong tay cầm những túi đồ nặng trĩu. Những bộ quần áo mới vừa mua khiến cô cảm thấy tự hào và háo hức muốn khoe với chồng và các con.
Vừa bước vào nhà, cô đã gọi lớn.
"Anh ơi, mấy đứa đâu rồi? Em mới mua vài bộ đồ mới này!"
Chồng cô, một con quỷ trung niên cao lớn với đôi mắt sâu thẳm, đang ngồi trước lò sưởi. Nghe tiếng vợ, hắn đứng dậy, tiến về phía cô. Nhưng thay vì chia sẻ niềm vui với cô, khuôn mặt của hắn lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Em lại mua đồ nữa à?" Hắn gằn giọng, nhìn vào những túi đồ cô mang theo.
"Mùa đông sắp đến rồi, chúng ta phải tiết kiệm, chứ không phải phung phí như thế này!"
Nữ quỷ không hề bị áp lực bởi cơn bực tức của chồng. Cô nhẹ nhàng đặt những túi đồ xuống, tiến lại gần hắn với nụ cười ôn hòa.
"Anh à, không phải như anh nghĩ đâu. Quần áo này em mua có ưu đãi cho cư dân có căn cước công dân. Thật ra, giá cả rất phải chăng, hơn nữa chúng ta còn được giảm giá thêm vì em đăng ký làm thành viên của cửa hàng. Nên tất cả những thứ này chỉ tốn 4 đồng bạc thôi."
“Anh nhìn bản thân mình xem, tiết kiệm đến nỗi không có một bộ đồ ra dáng.”
Nghe vợ giải thích, tên chồng dừng lại, đôi lông mày dần giãn ra. Hắn lặng lẽ nhìn cô một lát rồi thở dài, đôi mắt hiện lên sự hối hận.
"Anh chỉ lo lắng quá thôi. Cảm ơn em đã lo toan cho cả nhà."
Nữ quỷ mỉm cười, dịu dàng vỗ về lưng chồng, như thể trấn an hắn rằng mọi chuyện đều ổn. Sau đó, cô khẽ gọi các con ra từ phòng bên cạnh, và ngay lập tức, tiếng cười đùa vang lên khi lũ trẻ tung tăng chạy lại, háo hức muốn thử những bộ quần áo mới.
Người chồng nhìn những đứa con của mình trong những bộ áo khoác ấm áp và vừa vặn, lòng chợt cảm thấy tràn đầy niềm vui và sự biết ơn. Hắn quay sang vợ, đôi mắt ánh lên niềm vui.
"Chúng ta thật may mắn khi đến được nơi này."
Trong lòng hắn, hình bóng của tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn vụt hiện lên. Hắn không thể quên được những gì hai vị đó đã làm cho gia đình họ. Chính tiểu thư và ngài cố vẫn đã dang tay thu nhận họ lúc khó khăn nhất.
Không chỉ cung cấp nơi ở an toàn mà còn đảm bảo một công việc ổn định cho bọn họ. Nhờ sự quản lý khéo léo và tinh tế của ngài cố vấn, cuộc sống của gia đình hắn và hàng nghìn cư dân khác giờ đây đã ổn định và sung túc hơn rất nhiều.
Hắn cúi đầu thầm cảm tạ tiểu thư Aurelia cùng ngài cố vấn, những người mà hắn tin tưởng hơn bất kỳ ai. Vòng tay ôm chặt lấy những đứa con, hắn thì thầm trong lòng lời biết ơn sâu sắc.
Không riêng gì gia đình này, mà nhiều gia đình khác cũng có cảm giác biết ơn tương tự với Aurelia và Vương Cường.
Đêm đã buông xuống hoàn toàn, nhưng thị trấn Sao Rơi vẫn rực sáng như một bức tranh sống động giữa ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống từ những ngọn đèn đường treo cao.
Trên con đường chính, những quỷ dân đủ mọi hình dạng, từ cao lớn đến nhỏ bé, vẫn nhộn nhịp đi lại, tiếp tục mua bán trong không gian sôi động và thoáng đãng của những cửa hàng vẫn sáng đèn, mở cửa muộn.
Tiếng cười nói, tiếng trao đổi hàng hóa, và tiếng bước chân dồn dập tạo nên một không khí không hề tĩnh lặng dù đêm đã về khuya.
Bà của tiểu thư Aurelia, phu nhân Darbell, mặc dù là một người quyền quý nhưng tối nay lại ăn mặc vô cùng giản dị, cố ý hòa mình vào đám đông. Khoác trên mình một bộ trang phục của một thương nhân bình thường, bà dạo bước chậm rãi trên đường, đám cận vệ cũng cải trang thành những người hộ tống hàng hóa.
Darbell là người tỉ mỉ và kín đáo, và dù không thể hiện quá nhiều cảm xúc, ánh mắt sắc sảo của bà lặng lẽ quan sát từng góc phố, từng chi tiết nhỏ. Dưới cái nhìn của bà, mỗi cử động của quỷ dân, từ sự vui vẻ hồn nhiên của lũ trẻ con, đến thái độ chăm chỉ, tận tụy của người bán hàng đều được ghi nhận.
Phu nhân dừng lại trước một quầy hàng bán đồ trang sức, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát đường phố. Bà khẽ quay sang cận vệ Kagan, người luôn trung thành ở bên cạnh bà suốt nhiều năm.
“Ngươi thấy thị trấn này thế nào, Kagan?” Bà hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
Kagan, một con quỷ to lớn với mái tóc ngắn và gương mặt kiên nghị, đáp lại với sự kính cẩn quen thuộc.
“Thưa phu nhân, thị trấn Sao Rơi quả là một nơi đáng để sống. Đường phố sạch sẽ, không một chút rác thải, điều này chứng tỏ sự quản lý nghiêm ngặt của hệ thống chính quyền. Và kể cả về đêm, tôi vẫn không thấy dấu hiệu nào của sự hỗn loạn hay bất an. An ninh được duy trì tốt.”
Phu nhân Lenora khẽ gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục dò xét.
“Còn về quỷ dân ở đây thì sao? Ngươi có nhận thấy điều gì đặc biệt không?”
Kagan suy nghĩ một lúc, ánh mắt hắn quét qua những đứa trẻ đang chơi đùa bên vỉa hè, dưới ánh đèn vàng nhạt.
“Phu nhân, tôi luôn cho rằng một cách tốt nhất để đánh giá một nơi có phát triển hay không, là nhìn vào trẻ con. Bọn trẻ ở đây trông hồn nhiên, vui vẻ, và điều đó chứng tỏ rằng chúng đang lớn lên trong một môi trường ổn định và hạnh phúc.”
Phu nhân khẽ cười, vẻ mặt của bà ánh lên một chút hài lòng.
“Vậy theo ngươi, cháu gái ta - Aurelia - đã quản lý nơi này tốt chứ?”
Kagan gật đầu đầy tự tin.
“Không thể phủ nhận rằng tiểu thư Aurelia đã điều hành thị trấn này rất xuất sắc. Mọi người ở đây dường như đều tin tưởng vào người lãnh đạo. Thị trấn phát triển, thương nhân đông đúc, và quỷ dân có vẻ hài lòng với cuộc sống của mình.”
Lenora vẫn giữ nụ cười nhưng có vẻ thăm dò sâu hơn.
“Từ cách ngươi nói, có vẻ như còn ai đó đang cùng cháu ta quản lý nơi này, đúng không? Là Caelan sao?”
Bà nghĩ đến con trai mình, nhưng lòng bà tràn đầy hoài nghi. Caelan không phải người thích thú với công việc điều hành hay những trách nhiệm giấy tờ khô khan. Tính cách phiêu lưu và phóng túng của hắn không hợp với vai trò của một nhà quản lý.
Kagan khẽ lắc đầu, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng giọng nói vẫn cung kính.
“Không phải Caelan, thưa phu nhân. Theo những gì tôi biết, người chịu trách nhiệm chính về điều hành thị trấn này là Brian, cố vấn thân cận của tiểu thư Aurelia. Hắn đảm nhiệm việc quản lý hàng ngày và điều hành mọi hoạt động.”
Nghe vậy, Darbellnhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một sự lo lắng không dễ nhận thấy.
“Brian? Một cố vấn? Hắn có đủ khả năng để quản lý một thị trấn lớn như thế này sao?” Bà thì thầm như tự nói với chính mình, đôi mắt vẫn quét qua khung cảnh trước mặt.
Đúng lúc ấy, một nhóm cảnh sát tuần tra xuất hiện từ phía xa, ánh đèn từ những ngọn đuốc trên tay họ rọi thẳng về phía đoàn của Darbell.
Ánh mắt của họ ánh lên sự nghi ngờ khi nhìn thấy nhóm "thương nhân" bí ẩn, những người đã dạo quanh thị trấn cả ngày mà không thực hiện một giao dịch buôn bán nào.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi tiến đến trước, đôi mắt dò xét lộ rõ sự cảnh giác.
“Xin chào, các vị. Chúng tôi là cảnh sát tuần tra của thị trấn. Dạo này có vài vụ việc nghi ngờ liên quan đến gián điệp từ các vùng lân cận. Chúng tôi cần kiểm tra các vị. Xin mời đi theo chúng tôi đến đồn để làm rõ thông tin.”
Viên sĩ quan nói, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết.
Nhóm cận vệ của Darbell ngay lập tức cảnh giác, tay khẽ nắm chặt thanh kiếm bên hông, sẵn sàng bảo vệ bà. Tuy nhiên, trước khi mọi việc căng thẳng hơn, phu nhân Darbell đưa tay nhẹ nhàng ra hiệu cho họ lùi lại.
Bà bước lên phía trước, nở một nụ cười từ tốn nhưng không kém phần uy quyền.
“Không cần căng thẳng như vậy, thưa ngài. Chúng tôi chỉ là những thương nhân đến thăm quan thị trấn. Nhưng nếu các ngài cảm thấy cần phải kiểm tra, chúng tôi sẵn lòng hợp tác.” Giọng bà bình tĩnh, đầy thuyết phục.
Viên sĩ quan trẻ nhìn bà một cách kỹ lưỡng, nhưng không thể phát hiện điều gì bất thường. Tuy nhiên, với trách nhiệm của mình, hắn vẫn mời nhóm theo về đồn. Darbell gật đầu đồng ý, coi như đây là một minh chứng cho sự cẩn trọng và nghiêm ngặt trong quản lý an ninh của thị trấn Sao Rơi.
Khi đoàn hộ tống của phu nhân lặng lẽ theo cảnh sát về đồn, Kagan khẽ thì thầm với bà.
“Thưa phu nhân, xem ra an ninh ở đây quả thực rất chặt chẽ. Điều này càng cho thấy tiểu thư Aurelia đang điều hành mọi thứ rất đúng cách.”
Darbell im lặng, nhưng trong lòng bà cảm thấy sự tự hào xen lẫn chút lo âu.
...
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.