Trong cái lạnh của buổi tối tại thị trấn Sao Rơi, đồn cảnh sát nhỏ gọn nhưng gọn gàng hiện lên với ánh đèn ma thuật mờ ảo soi sáng những bức tường đầy bản đồ và biểu ngữ về an ninh trật tự.
“Bảo vệ an ninh là nghĩa vụ, phục vụ quỷ dân là mục tiêu cao cả.”
Phu nhân Darbell, Kagan, và vài cận vệ lặng lẽ ngồi trong phòng chờ. Họ không tỏ vẻ lo lắng, mà ngược lại, từng người kiên nhẫn quan sát từng chi tiết nhỏ xung quanh.
Một nhân viên trong đồn bưng trà và bánh ra, thái độ hoà nhã mời tất cả dùng.
Không khí trong đồn cảnh sát căng thẳng như dây đàn. Những viên cảnh sát trẻ liên tục trao đổi ánh mắt nhưng không ai dám lên tiếng. Dù không có bất kỳ lời đe dọa nào, sự hiện diện uy nghiêm và lạnh lùng của phu nhân Darbell khiến họ cảm thấy áp lực.
Bà nhẹ nhàng sửa lại chiếc khăn choàng trên vai, còn Kagan đứng bất động bên cạnh, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng cử động của đám cảnh sát.
Cánh cửa mở ra, một viên sĩ quan bước vào. Hắn ta trông cứng cỏi, giọng khàn nhưng mạnh mẽ khi đối diện với nhóm người trước mặt.
"Chúng tôi đã nhận được thông tin về một nhóm thương nhân đáng ngờ từ người dân trong thị trấn." Viên sĩ quan nói, ánh mắt lướt qua từng người một.
"Trước khi tiến hành điều tra thêm, xin các vị xuất trình giấy tờ tùy thân."
Phu nhân Darbell không tỏ vẻ bối rối. Bà từ từ rút ra một tấm giấy nhỏ, được đóng dấu kín đáo cùng huy hiệu của gia tộc Marbas. Khi viên sĩ quan mở nó ra, mặt hắn ta tái nhợt dần, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.
"Ấn tín gia chủ của gia tộc Marbas?" Viên sĩ quan lắp bắp, đôi tay run rẩy.
Ngay lập tức, hắn đứng thẳng người, nét mặt hoảng hốt. Hắn quay ra ngoài và lớn tiếng gọi những viên cảnh sát khác.
"Tất cả vào đây ngay! Mau lên!"
Những viên cảnh sát trẻ lập tức xuất hiện, ngơ ngác khi thấy đồn trưởng thay đổi thái độ đột ngột.
Khi nghe đến cái tên "Marbas" mọi ánh mắt đều hướng về phía Darbell với sự kính cẩn rõ rệt.
Sự uy nghiêm trên gương mặt phu nhân Darbell vẫn không thay đổi. Bà chỉ khẽ gật đầu trước sự thay đổi này.
"Xin... xin thứ lỗi cho sự bất kính vừa rồi, phu nhân." viên sĩ quan nói, giọng khẩn trương.
"Chúng tôi không biết quý vị thuộc gia tộc Marbas cao quý. Ngài cố vấn và chỉ huy Aurelia chắc chắn sẽ muốn gặp phu nhân ngay lập tức. Tôi sẽ cho người liên hệ với họ ngay."
Kagan nhướng mày, khẽ liếc nhìn phu nhân Darbell, người vẫn giữ vẻ bình thản. Bà gật đầu nhẹ nhàng, đáp lại lời xin lỗi của viên sĩ quan.
"Không sao. Ta hiểu các ngươi chỉ làm nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, hãy nhanh chóng thông báo cho cháu gái ta. Ta có việc cần trao đổi."
Một viên cảnh sát trẻ nhanh chóng chạy đi, liên lạc với chỉ huy Aurelia và cố vấn Brian. Bên trong đồn, những viên cảnh sát khác lo lắng bàn tán nhỏ.
"Làm sao bây giờ? Đây là gia chủ của gia tộc Marbas đấy! Chúng ta khi nãy có quá thất lễ không?" một cảnh sát trẻ thì thầm.
"Chúng ta chỉ làm nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại gặp phải nhân vật lớn như vậy." một người khác đáp.
Phu nhân Darbell và Kagan vẫn ngồi yên lặng. Bà khẽ nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ sâu xa. Sau một khoảng im lặng, bà khẽ nói.
"Kagan, có vẻ như thị trấn này được quản lý tốt hơn ta tưởng. Dù chúng ta cải trang, việc họ kiểm tra nhanh chóng cho thấy họ không lơ là an ninh."
Kagan gật đầu.
"Phu nhân, đúng vậy. Họ không chỉ có kỷ luật mà còn có trách nhiệm cao với các quỷ dân. Đây chắc chắn là thành quả của cố vấn Brian."
"Brian, ta đang tò mò về hắn đây." Phu nhân Darbell nhận xét.
"Nhưng ta muốn xem liệu cháu gái ta có thực sự kiểm soát được mọi thứ hay có kẻ nào điều khiển con bé."
Ngay sau đó, cửa đồn cảnh sát bật mở. Aurelia, trong bộ quân phục trang nghiêm, bước vào với khuôn mặt lo lắng xen lẫn chút ngạc nhiên. Vương Cường theo sau, điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén. Cả hai ngay lập tức cúi đầu kính cẩn khi nhìn thấy phu nhân Darbell.
"Bà, cháu không ngờ bà đến mà không báo trước." Aurelia nói, giọng kính cẩn.
"Mong bà thứ lỗi nếu có điều gì không chu toàn."
Phu nhân Darbell mỉm cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía Brian.
"Không cần quá câu nệ, Aurelia. Ta chỉ muốn xem thị trấn do cháu quản lý. Và có vẻ cháu cùng cố vấn Brian đã làm tốt nhiệm vụ của mình."
Vương Cường cúi chào khiêm nhường.
"Thưa phu nhân, tôi là Brian cố vấn của tiểu thư Aurelia, chúng tôi rất vui khi ngài đến. Thay mặt toàn bộ dân chúng và dân tị nạn, tôi xin cảm ơn sự hỗ trợ từ ngài và gia tộc Marbas đã cung cấp trước đó."
Phu nhân Darbell mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt bà vẫn hiện lên một sự đánh giá sâu kín. Quan sát một vòng những người vừa mới đến.
Darbell lên tiếng.
“Không cần phải quá phô trương. Ta chỉ muốn đến gặp cháu ta, thăm thị trấn do cháu quản lý, không cần làm lớn chuyện như vậy.”
Vương Cường nghe vậy thì khéo léo, cười nhẹ và nói.
“Thưa phu nhân, tôi hiểu ngài không muốn gây chú ý, nhưng căn cứ của chúng tôi là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Không có nghi thức rườm rà, chỉ có sự hiếu khách chân thành. Nếu ngài không phiền, tôi xin mời ngài và mọi người đến nghỉ tại đó.”
Phu nhân Darbell nheo mắt suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu.
“Ngươi là, Brian đúng không. Nếu đã vậy, ta sẽ nhận lời mời.”
Vương Cường mỉm cười, khẽ cúi đầu rồi tiếp tục dẫn đoàn.
Trên đường trở về căn cứ. Bầu không khí giữa mọi người thật nhẹ nhàng và thư giãn. Hai bên đường, những cánh đồng tinh hoa đêm phát ra ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, làm khung cảnh trở nên kỳ ảo và thơ mộng, như thể cả đất trời đang hòa quyện trong sự yên bình.
Phu nhân Darbell ngắm nhìn cảnh vật, không giấu nổi sự ấn tượng.
“Cháu đã biến một vùng biên giới xa xôi thành một nơi trù phú và phát triển như thế này. Aurelia, cháu thực sự rất tài giỏi.” Bà nói, giọng đầy tự hào và cũng có chút bất ngờ.
Aurelia khẽ mỉm cười ngại ngùng, đôi má ửng hồng như phản chiếu ánh sáng từ những cánh đồng xanh lam.
“Không phải một mình cháu làm được tất cả đâu, bà ạ. Nhiều người đã hỗ trợ cháu rất nhiều.”
Phu nhân Darbell cười, ánh mắt bà lấp lánh vẻ hài lòng nhưng xen lẫn chút tò mò.
"Có phải chàng trai trẻ kia đã giúp đỡ cháu rất nhiều đúng không?" Bà không cần nhắc đến tên, nhưng Aurelia hiểu ngay người bà muốn ám chỉ.
Một thoáng bối rối hiện lên trong ánh mắt Aurelia. Cô gật đầu nhẹ, rồi chậm rãi trả lời.
“Dạ, đúng vậy. Brian... anh ấy luôn ở bên cháu, giúp cháu xử lý những vấn đề khó khăn nhất. Nhờ có sự khéo léo và bình tĩnh của anh ấy mà nhiều lần cháu mới có thể vừa quản lý căn cứ và cai quản thị trấn.”
Câu chuyện và lời kể của cô đầy sự trân trọng, nhưng Darbell đã nhận ra sự biến hoá nhỏ trong lời nói của cô cháu gái.
Bà quan sát cháu gái mình kỹ hơn, nhận thấy mỗi khi nhắc đến Brian, Aurelia có gì đó lạ lẫm.
Đôi mắt cô thoáng chút lo lắng, như thể con bé đang giấu một điều gì đó, có thể là cảm xúc vượt ra ngoài những gì con bé vừa nói.
Trong khi đó, Vương Cường ngồi ở cỗ xe ngựa khác, đôi mắt dán vào tập tài liệu, hoàn toàn không hay biết gì về cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu.
Những tiếng lộc cộc của bánh xe ngựa chỉ là nền âm thanh mờ nhạt với hắn. Hắn vẫn chăm chú giải quyết công việc quản lý dang dở, đôi tay cẩn thận rà soát từng chi tiết nhỏ.
Khi đoàn xe dừng lại tại căn cứ, Brian bước xuống xe và ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải không khí xung quanh, mà chính là ánh mắt của Phu nhân Darbell. Darbell nhìn hắn với một sự quan sát kì lạ, như thể đang cố tìm hiểu thêm về hắn, không đơn thuần là một người khách xa lạ nữa.
Ánh mắt ấy mang theo một sự đánh giá, khiến Vương Cường thoáng cảm thấy như mình đang bị một con rắn nhìn chằm chằm vào.
Còn Aurelia, lúc ấy, đột nhiên trở nên khác thường.
Cô ấy đứng cạnh Phu nhân Darbell, nhưng không dám nhìn thẳng vào Vương Cường, một sự ngượng ngùng không bình thường trong phong thái của cô.
Điều này làm hắn càng thêm băn khoăn.
‘Bọn họ đã nói gì ở trên xe vậy?’ Brian thầm nghĩ.
...
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.