Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 140: Khi Nào Thì Hai Đứa Kết Hôn



Chương 140: Khi Nào Thì Hai Đứa Kết Hôn

Trong căn phòng tiếp khách trang nhã, ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn hắt xuống tạo nên không gian ấm cúng.

Aurelia, Darbell, và Caelan ngồi cạnh nhau, phía sau là một vài quỷ hầu lặng lẽ phục vụ. Những chiếc đĩa nhỏ chứa bánh ngọt cùng trái cây được bày trên bàn, kèm theo những tách trà tinh hoa đêm tỏa hương thơm ngọt ngào. Darbell nhấp một ngụm trà, không khỏi khen ngợi.

"Trà này đúng là tuyệt phẩm, thơm tinh tế và đượm vị đến khó tả."

Aurelia mỉm cười, đôi mắt sáng lên vẻ hài lòng khi nghe lời khen của bà mình. Cô nhẹ nhàng đáp.

"Trà này là do Brian nghĩ ra. Tụi con còn đang hợp tác với gia tộc Veylan để xuất khẩu ra thị trường bên ngoài vương quốc."

Darbell tỏ ra hơi ngạc nhiên trước thông tin đó, đôi mày bà khẽ nhíu lại.

"Tại sao lại phải xuất khẩu ra ngoài? Đường biển an toàn hầu như đều bị Berimars kiểm soát, còn chưa kể đến sự rủi ro."

Aurelia điềm đạm giải thích, giọng nói của cô trầm ấm nhưng đầy sự tự tin.

"Vấn đề đó đã được giải quyết. Gia tộc Veylan đã tìm ra tuyến đường biển mới. Chẳng bao lâu nữa, đội thuyền của họ sẽ về tới nơi an toàn.”

Cô nói tiếp.

“Còn về lý do xuất khẩu, Brian từng nói 'Sự luân chuyển hàng hóa giữa các quốc gia qua xuất nhập khẩu chính là động lực tăng trưởng kinh tế. Không có xuất nhập khẩu, nền kinh tế sẽ thiếu hụt những yếu tố cần thiết để phát triển.' Cháu thấy cũng đúng, miễn sao không ảnh hưởng đến an toàn lãnh thổ thì kế hoạch này hoàn toàn khả thi."

Darbell khẽ gật đầu, ánh mắt bà ánh lên vẻ suy tư. Những lời nói của Aurelia làm bà hiểu rõ hơn về tầm nhìn xa và sự sắc sảo của Vương Cường.

"Bà thật sự phải thừa nhận, tên Brian đó có cái nhìn rất tinh tế."

Sau một lúc im lặng, Darbell như chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi tiếp.

"Nhắc đến Brian, hắn vừa nói sẽ chuẩn bị đồ ăn, vậy giờ hắn ở đâu rồi? Bà muốn hỏi thăm hắn một số việc."

Aurelia suy nghĩ một chút, rồi đoán chắc.

"Có lẽ anh ấy đang tự tay đi nấu ăn."

Câu trả lời này khiến mọi người trong phòng đều ngạc nhiên. Một cố vấn tầm cỡ như Vương Cường lại đích thân đi nấu ăn? Ngay cả Darbell cũng không khỏi ngỡ ngàng.

Caelan, người vẫn im lặng từ nãy, nghe đến Vương Cường nấu ăn, mắt hắn sáng rực lên. Hắn nuốt nước miếng rõ ràng, khiến Darbell liếc qua, không giấu được vẻ khó chịu.

"Coi lại tác phong, Caelan!"

Caelan cười ngượng ngùng, cố gắng che giấu sự háo hức. Darbell lại quay sang Aurelia, thắc mắc.



"Hắn thật sự nấu ăn ngon đến mức nào mà cậu của con lại phản ứng như vậy?"

Aurelia cười nhẹ, không trả lời trực tiếp, nhưng ánh mắt chứa đựng một sự tự hào ngầm, khiến Darbell càng thêm tò mò.

Trong phòng khách ấm cúng của căn cứ, bầu không khí trở nên thoải mái và thân mật hơn khi chỉ có những người thân tín của gia tộc Marbas hiện diện.

Ánh lửa lấp lánh trong lò sưởi, ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn trên trần nhà tạo ra không gian dễ chịu, khiến mọi người dần thả lỏng. Darbell, với ánh mắt trầm tĩnh và nụ cười hiền từ, quay sang cháu gái mình, Aurelia, hỏi nhẹ nhàng.

"Cháu thế nào rồi, công việc dạo này có gặp khó khăn gì không? Có cần bà hỗ trợ gì không?"

Dù giọng bà dịu dàng, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự lo lắng âm thầm. Darbell hiểu rõ Aurelia từ trong ra ngoài, đặc biệt sau khi cha mẹ của cô q·ua đ·ời.

Aurelia đã trưởng thành quá nhanh, trở nên độc lập và kiên cường. Bà biết, dù có gặp khó khăn đến mấy, cháu gái mình luôn chọn cách nhẫn nhịn, tự giải quyết mà không để người khác bận lòng.

Aurelia im lặng một lúc, đôi mắt khẽ hạ xuống, suy tư. Nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh của Vương Cường - người luôn lặng lẽ đứng bên cạnh, hỗ trợ và bảo vệ cô trong những tình huống khó khăn - bất giác hiện lên.

Một nụ cười mơ màng, nhẹ nhàng như cánh hoa nở trên môi cô, khiến cả căn phòng như sáng bừng lên.

Darbell, với sự tinh tế của một người phụ nữ từng trải, lập tức nhận ra thay đổi nhỏ này. Bà nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt đầy tò mò nhưng không vội hỏi.

Thay vào đó, bà âm thầm suy nghĩ về tên nhóc kia, người đã có thể khiến Aurelia, một cô bé vốn dĩ rất kín đáo và nghiêm túc, lại có thể mỉm cười như vậy. Bà nhớ rằng Aurelia, kể từ sau biến cố gia đình, rất hiếm khi nở nụ cười, trừ khi có Caelan hoặc Isolde ở bên.

Caelan, ngồi bên cạnh, tình cờ nhìn thấy nụ cười của Aurelia. Hắn lắc đầu, cười mỉm, rồi thì thầm với mẹ.

"Mẹ à, chắc con bé lại nghĩ đến tên Brian đó rồi."

Darbell, không chút ngạc nhiên, liếc nhìn con trai với ánh mắt trách móc nhẹ.

"Ta biết, không cần ngươi phải nói."

Nhưng sự tò mò đã hiện rõ trong ánh mắt bà.

Aurelia, nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, khẽ ho một tiếng, rồi cất giọng giải thích, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Trước kia, cháu gặp rất nhiều khó khăn, từ việc xử lý các vấn đề nội bộ cho đến quản lý đối ngoại. Nhưng kể từ khi có Brian hỗ trợ, mọi việc đã trở nên dễ dàng hơn. Giờ thì mọi thứ đã đi vào nề nếp, chỉ cần mọi người làm theo là được."

Trong từng lời nói của cô là sự chân thành, biết ơn, và một niềm tự hào không thể che giấu.

Darbell không thể kìm nén nụ cười, bà nhẹ nhàng trêu chọc cháu gái.

"Vậy hai đứa tính khi nào kết hôn?"

Lời nói đột ngột khiến Aurelia lập tức đỏ mặt, lúng túng đáp, giọng nhỏ dần.



"Tụi con... tụi con chưa tính đến chuyện đó, và bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ đến."

Cả phòng bỗng nhiên chìm trong sự yên lặng. Không ai ngờ rằng Darbell lại có thể trực tiếp hỏi về một vấn đề cá nhân như vậy.

Kagan, cùng các hộ vệ đứng gần đó, không khỏi trao nhau những ánh mắt kinh ngạc. Từng người một thầm nhủ, dù có bị t·ra t·ấn họ cũng sẽ giữ bí mật này.

Ngay lúc bầu không khí căng thẳng nhất, tiếng gõ cửa vang lên, kéo mọi người trở lại với hiện tại.

Vương Cường, cùng với đội ngũ nhân viên bếp, bước vào, mang theo những đĩa thức ăn đã được chuẩn bị công phu. Họ nhẹ nhàng đặt các đĩa lên bàn, tất cả đều được đậy kín. Khi từng chiếc nắp được mở ra, hương thơm nức mũi lập tức tràn ngập khắp căn phòng, khiến ai nấy đều không khỏi thèm thuồng.

Darbell nhìn chằm chằm vào cách bày trí tinh tế của từng món ăn, bà khẽ mỉm cười và gật đầu.

"Cách bày trí thật tinh tế, mùi hương lại vô cùng tuyệt vời. Với tay nghề như thế này, ngay cả những đầu bếp danh tiếng nhất cũng phải lùi một bước, cuối người trước ngươi.”

Vương Cường cúi đầu cảm ơn, ánh mắt hắn kín đáo lướt qua khắp căn phòng. Khi ánh mắt dừng lại ở Aurelia, hắn ngay lập tức nhận ra sắc đỏ trên gương mặt cô, và một chút căng thẳng hiện rõ.

Hắn không kìm được sự lo lắng, liền tiến lại gần, giọng khẽ khàng nhưng tràn đầy quan tâm.

"Chỉ huy, ngài ổn chứ?"

Câu hỏi của Vương Cường khiến Caelan bật cười khịt mũi, ánh mắt trêu chọc, hắn nhại lại câu nói.

"Chỉ huy, ngài ổn chứ. Chỉ huy cái con khỉ! Bình thường anh anh em em suốt, giờ lại chỉ huy với không chỉ huy."

Vương Cường có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc. Darbell, nhận ra con trai mình lại bắt đầu gây chuyện, không kiềm được mà trách mắng.

"Caelan! Ngươi quá vô lễ rồi, không hề có chút phong thái nào của một tiền bối cả."

Bà quay sang Vương Cường, giọng nói trở nên dịu dàng và khích lệ hơn:

"Ta đã nghe nhiều về những đóng góp của ngươi cho nơi này rồi. Đừng lo lắng, gia tộc Marbas không hề cổ hủ hay ràng buộc các mối quan hệ cá nhân đâu. Hơn nữa, chúng ta luôn trân trọng những con quỷ có tài năng như ngài cố vấn đây."

“Nên ngươi cứ tự nhiên xem chúng ta như gia đình đi, đùng câu nệ quá.”

Cường lặng lẽ liếc nhìn Aurelia, trong khi cô cố gắng giấu đi sự ngượng ngùng dưới nụ cười mỉm, nhưng đôi mắt của cô lại phản chiếu sự ấm áp và cảm kích không thể giấu giếm.

Bữa ăn bắt đầu với không khí nhẹ nhàng và đầy hào hứng khi mọi người nhìn vào các đĩa thức ăn được trình bày trước mặt. Vương Cường đã chuẩn bị những món ăn tinh tế như Beef Wellington, Súp hành kiểu Pháp, Salad Caesar, và Cá hồi nướng. Mùi hương từ những món ăn tỏa ra ngào ngạt, khiến ai nấy đều khó lòng cưỡng lại.

Darbell, ngồi ở vị trí chủ tọa, không giấu nổi sự tò mò và thán phục. Bà cầm dao và nĩa, cắt một miếng Beef Wellington – lớp vỏ bánh vàng ươm, giòn tan bọc bên ngoài thịt bò mềm mọng, bên trong còn giữ nguyên độ ngọt tự nhiên của thịt. Khi nếm thử, bà không khỏi ngỡ ngàng trước hương vị.



"Đây là món gì mà có sự kết hợp độc đáo đến vậy?" – bà hỏi, ánh mắt nhìn Vương Cường đầy thích thú.

Vương Cường mỉm cười, bình tĩnh đáp.

"Đây là món Thịt Bovragor bọc vỏ bánh nướng, một món ăn rất đặc biệt với cách chế biến công phu, lớp vỏ bánh giòn rụm cùng thịt bên trong được nấu vừa đủ để giữ độ mọng nước."

Darbell gật gù, hít một hơi sâu, rồi tiếp tục thưởng thức món ăn. Còn những người khác cũng không khỏi trầm trồ.

Súp hành kiểu Pháp được dọn ra, lớp phô mai tan chảy bên trên vàng rộm, bốc hơi nghi ngút. Khi thìa súp đầu tiên chạm vào môi, Darbell không giấu nổi sự ngạc nhiên, hương vị béo ngậy của phô mai kết hợp với vị ngọt tự nhiên từ củ ulomine caramel hoá khiến bà phải thốt lên.

"Hương vị này... thật sự rất khác biệt, vừa quen thuộc mà lại mới lạ."

Các cận vệ của Darbell và Kagan, cũng được phục vụ cùng những món ăn này, đều không ngớt lời khen. Một trong số họ, sau khi ăn thử Salad Caesar với những lát gà nướng thơm mềm và rau tươi giòn rụm, không kìm nổi mà nói lớn.

"Tôi chưa bao giờ ăn thứ gì tươi ngon và đậm vị như thế này!"

Vương Cường nhìn mọi người thưởng thức món ăn với sự hài lòng. Khi Darbell thắc mắc về tên các món, hắn khéo léo tránh nhắc đến nguồn gốc từ thế giới khác. Đối với Súp hành kiểu Pháp, Vương Cường giải thích.

"Đây là một loại súp đặc biệt, nấu chậm để tạo ra hương vị ngọt ngào của củ ulomine, cùng với lớp phô mai tan chảy bên trên tạo nên sự cân bằng hoàn hảo."

Cả món ngân ngư nướng cũng khiến mọi người ngạc nhiên. Lớp da cá vàng giòn, bên trong là thịt cá cam hồng, thơm lừng. Darbell cảm nhận từng thớ thịt cá mềm mịn, tan chảy trong miệng. Bà không khỏi thốt lên.

"Thằng con ta không chịu về gia tộc là đúng, nếu là ta thì cũng sẽ rất đắn đo chọn lựa ở lại hay rời đi."

Caelan ngồi bên cạnh, cắn một miếng lớn cá, không nói nên lời vì quá ngon. Đồ giòn của lớp, vị mặn chua nhẹ của lớp sốt cùng độ béo ngọt của thịt thật là hoàn hảo. Vừa nhai, Caelan vừa nói với giọng đầy cảm xúc:

"Món ăn do ngươi nấu vẫn là ngon nhất đấy Brian!"

Không khí trở nên vui vẻ và ấm áp khi mọi người cùng nhau thưởng thức bữa ăn.

Ngay cả những cận vệ, vốn giữ vẻ nghiêm nghị, cũng bắt đầu chia sẻ những lời khen ngợi về tài nấu nướng của Vương Cường.

Kagan thì ngồi lặng lẽ nhưng gương mặt đầy biểu cảm, không ngớt cầm nĩa lên để tiếp tục thưởng thức từng món ăn.

Darbell, khi đã dùng xong món cuối cùng, nhìn Vương Cường với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và sự tôn trọng sâu sắc. Bà nhẹ nhàng nói.

"Ta chưa từng nghĩ rằng có thể được thưởng thức những món ăn vừa đẹp mắt, vừa ngon ở một nơi như vùng biên giới thế này. Gia tộc Marbas chúng ta đã thực sự may mắn khi có sự giúp đỡ của ngài cố vấn đây."

Vương Cường cúi đầu khiêm tốn.

"Đó là vinh hạnh của tôi, thưa bà. Tôi chỉ mong mang lại những điều tốt nhất cho nơi này."



Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯