Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 141: Món Quà Nhỏ



Chương 141: Món Quà Nhỏ

Sau khi bữa ăn kết thúc, các phục vụ nhanh chóng và kín đáo dọn dẹp bàn tiệc. Không khí trong phòng khách dần trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động nhẹ nhàng từ những chiếc đĩa va vào nhau.

Khi mọi thứ đã được dọn gọn, Darbell nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt nghiêm nghị. Bà lên tiếng với giọng trầm nhưng không kém phần uy quyền.

"Kagan, hãy cho toàn bộ cận vệ và những người còn lại lui ra. Ta cần nói chuyện riêng với Aurelia, Caelan và Brian."

Kagan nhanh chóng cúi đầu, ra hiệu cho đội hộ vệ. Những cận vệ lập tức rời khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng. Bầu không khí trong phòng trở nên lặng ngắt, chỉ còn lại bốn người và một sự nghiêm túc đột ngột bao trùm.

Darbell ngồi thẳng lưng, đôi mắt bà sắc sảo nhưng không hề mất đi vẻ ấm áp thường ngày. Bà bắt đầu nói, giọng nói của bà sâu lắng và tràn đầy trọng lượng.

"Mục đích chính của ta khi đến đây, Aurelia, không chỉ là thăm cháu mà còn để thông báo một vấn đề nghiêm trọng. Gia tộc Ravengar, cụ thể là gia chủ Lothar, đã bắt đầu gây áp lực cho gia tộc Marbas tại hội đồng. Hắn cùng bè cánh và các liên minh của mình đang đòi chúng ta phải giao Alaric Thorne ra, nếu không bọn chúng sẽ tự ra tay."

Bà dừng lại một chút, ánh mắt dịu đi, rồi tiếp tục.

"Cháu không phải chịu trách nhiệm về điều này. Bà biết rằng việc bắt giữ Thorne chỉ là một cái cớ. Với tiềm năng của động cơ hơi nước và những sản phẩm khác mà nơi này phát triển, bọn chúng nhắm vào đây chỉ là vấn đề thời gian."

Aurelia, Caelan, và Vương Cường đều im lặng, lắng nghe từng lời nói của Darbell. Không khí trong phòng căng thẳng, nhưng cũng đầy sự tập trung. Darbell tiếp tục, lần này giọng bà trầm xuống như nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của điều bà sắp nói.

"Cách đây một hôm, Lucian cũng đã đến gặp ta. Ý định của hắn là muốn huy động thêm lực lượng để củng cố nơi này."

Cả ba người ngồi đối diện nhanh chóng hiểu ra điều Darbell muốn nói. Aurelia thở dài, ánh mắt trở nên cương quyết. Việc huy động thêm lực lượng không chỉ là hỗ trợ đơn thuần, mà còn là một cách để kiểm soát lãnh thổ này.

Sự im lặng bao trùm căn phòng, nhưng không kéo dài lâu. Aurelia là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô chắc nịch và không chùn bước.

"Cháu xin từ chối sự hỗ trợ từ gia tộc."

Caelan và Vương Cường nhìn cô, cả hai đều hiểu rằng Aurelia đã suy nghĩ kỹ về điều này. Aurelia tiếp tục, đôi mắt cô lóe lên sự tự tin kiên định.

"Trong những ngày qua, cháu đã bàn bạc với bộ tham mưu về vấn đề này. Cuối cùng, chúng cháu đã đưa ra quyết định rằng sẽ tách khỏi gia tộc Marbas và thành lập một vùng lãnh thổ mới. Điều này không chỉ giúp tránh việc gia tộc Ravengar gây áp lực lên gia tộc chúng ta, mà còn giúp cháu có toàn quyền quyết định tương lai của vùng đất này."

Darbell, vốn là người luôn giữ bình tĩnh và thận trọng, khẽ chớp mắt trước sự kiên định và quyết liệt của cháu gái mình.

Ban đầu, bà chỉ dự định đến để thông báo tình hình và đưa ra lời khuyên, nhưng không ngờ rằng Aurelia đã có kế hoạch rõ ràng và táo bạo như vậy.

Bà nhìn sâu vào đôi mắt xanh lục bảo của Aurelia, thấy rõ niềm tin và niềm kiêu hãnh bùng cháy trong đó. Sau một thoáng suy nghĩ, Darbell mỉm cười, gật đầu nhẹ.

"Nếu cháu đã quyết định như vậy, thì bà sẽ không ngăn cản. Nhưng, Aurelia, cháu có biết rằng việc tách ra có thể sẽ dẫn đến c·hiến t·ranh cho nơi này?"

Câu hỏi của Darbell khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn. Caelan, không đợi lâu, lên tiếng với giọng chắc chắn.

"Mẹ, đừng lo lắng quá. Đội quân ở đây do chính tay con đào tạo, và chúng ta có trong tay những v·ũ k·hí mạnh mẽ, hiện đại. Nếu có c·hiến t·ranh, chúng ta sẽ không thua đâu."

Darbell không tỏ ra bớt lo lắng chút nào trước lời khẳng định của Caelan. Bà nhìn hắn, ánh mắt lấp lửng pha chút phiền muộn.

"Chính vì đội quân do con đào tạo, mà ta càng lo lắng hơn đấy."

Lời nói của Darbell khiến không gian lắng xuống một lần nữa. Caelan cười khổ, nhưng Vương Cường và Aurelia hiểu rõ rằng dù Darbell trêu đùa, bà thực sự lo lắng cho tương lai của mọi thành viên trong gia tộc.



Vương Cường, sau một lúc trầm ngâm, nhìn về phía Darbell và Aurelia, ánh mắt thể hiện sự cam kết.

"Chúng cháu sẽ làm mọi cách để bảo vệ lãnh thổ này. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và chiến lược rõ ràng, cháu tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được thách thức này."

Darbell gật đầu, vẻ mặt dịu lại, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Darbell nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt bà ánh lên sự dịu dàng nhưng vẫn giữ nét uy quyền thường thấy. Bà trầm ngâm trong giây lát trước khi khẽ cười, làm dịu bớt không khí căng thẳng,

“Dù cháu có từ chối sự hỗ trợ của gia tộc, bà vẫn không thể đứng nhìn cháu một mình đối mặt với tất cả mọi thứ được. Trong các thùng hàng mà ta gửi đến đây dưới danh nghĩa một thương nhân, có một món quà dành cho cháu.”

Aurelia hơi bất ngờ, mắt cô mở to khi nghe đến món quà bất ngờ ấy. Trước đó, cô không để ý đến các thùng hàng vì nghĩ chúng chỉ là đồ tiếp tế thông thường. Bây giờ cô cảm thấy sự tò mò bắt đầu dâng lên.

“Bà tặng cháu món quà gì vậy?” Aurelia nhẹ nhàng hỏi, trong giọng có chút ngại ngùng vì từ bé đến lớn, cô hiếm khi nhận được quà từ Darbell – người bà luôn đặt yêu thương và kỷ luật trên vai cháu gái.

Darbell mỉm cười, ánh mắt bà đong đầy sự yêu thương xen lẫn sự tự hào.

“Chỉ là một số sách vở cùng vài thứ kim loại không xài tới mà thôi.”

Dù bà của cô có nói vậy thì món quà đó vẫn không hề nhỏ. Aurelia cúi đầu cảm ơn, giọng nói của cô mang theo sự biết ơn chân thành.

“Cháu cảm ơn bà rất nhiều. Dù có rời xa gia tộc, nhưng lòng trung thành của cháu với gia tộc Marbas sẽ không bao giờ thay đổi. Cháu sẽ dùng món quà này để bảo vệ vùng đất và quỷ dân ở đây.”

Darbell lặng lẽ gật đầu, nụ cười của bà trở nên ấm áp hơn. Bà đứng dậy, nhìn xung quanh căn phòng như muốn khắc ghi từng chi tiết trước khi quay về. Aurelia bước tới gần, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.

“Bà nên nghỉ ngơi ở đây một đêm. Cháu sẽ sắp xếp nơi ở tốt nhất cho bà và hộ tống bà về vào sáng mai.”

Nhưng Darbell khoát tay từ chối, ánh mắt bà trở nên nghiêm nghị hơn.

“Không được. Việc bà rời gia tộc quá lâu sẽ khiến những gia tộc khác nghi ngờ. Một vài kẻ thù trong bóng tối có thể nhân cơ hội này để ra tay, và lúc đó tình hình sẽ phức tạp hơn. Đêm nay, bà phải quay về.”

Aurelia hiểu rõ sự quyết đoán của Darbell. Cô biết một khi bà đã quyết định điều gì, sẽ rất khó để thay đổi. Ánh mắt của Aurelia lóe lên sự quan tâm pha lẫn với sự tôn trọng dành cho người bà đầy quyền lực của mình.

“Vậy để cháu hộ tống bà trở về. Sẽ an toàn hơn nếu có người theo sát bà trong đêm nay.”

Darbell khẽ cười, giọng bà pha chút trêu chọc.

“Cháu không cần lo lắng cho bà như thế. Ta đã vượt qua những trận chiến lớn hơn cháu tưởng nhiều.”

Aurelia và Caelan nhìn nhau, cả hai đều đồng ý với sự sắp xếp này. Vương Cường đứng lên, cung kính cúi đầu trước Darbell rồi quay sang Aurelia, ánh mắt hắn nghiêm túc.

“Vậy hãy để chúng cháu hộ tống bà một đoạn đường.”

Darbell mỉm cười hài lòng, bà nhìn Vương Cường và nói với giọng đầy thiện cảm.

“Ngươi thật sự là một người có tài năng và trung thành. Aurelia không nhìn nhầm ngươi, hãy thay ta giúp đỡ và chăm sóc con bé.”

Khi lời nói của bà vang lên, cả phòng chìm trong sự tôn trọng và ngưỡng mộ dành cho bà. Darbell bước đến gần Aurelia, đặt tay lên đầu, vuốt nhẹ mái tóc cô cháu gái, giọng nói của bà mềm mại hơn.



“Hãy mạnh mẽ và kiên cường như cháu đã từng, và luôn nhớ rằng, dù cháu có ở đâu, Marbas sẽ luôn là nhà cho cháu quay về.”

Aurelia cúi đầu, cảm nhận sự ấm áp và tin tưởng mà Darbell truyền cho mình.

Một lát sau…

Aurelia cùng Vương Cường và Caelan đứng trên bậc thềm đá của căn cứ, nhìn theo bóng Darbell khuất dần vào màn đêm. Những ánh đèn từ đội cận vệ lấp lánh như sao trên con đường mờ tối, làm nổi bật không khí trang nghiêm và nặng nề của buổi tiễn đưa.

Gió lạnh thổi qua, cuốn theo những tiếng rì rầm của rừng cây.

Vương Cường nhìn sang Aurelia, ánh mắt lo lắng và đầy quân tâm. Cô đứng im lặng, đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng của bà mình, không khỏi thầm cảm kích trước món quà và sự quan tâm của Darbell.

Caelan, luôn là người phá vỡ không khí căng thẳng, bất ngờ vỗ vai Vương Cường và cười nói.

"Thôi nào, đừng ủ rũ thế! Chúng ta còn phải mở xem mấy thùng hàng của mẹ ta, bà ấy gửi tới chứ! Ta cá là sẽ có điều thú vị."

Vương Cường nhếch mép cười nhẹ, trong khi Aurelia gật đầu đồng ý. Ba người nhanh chóng quay vào trong nơi những thùng hàng đang chờ, ánh đèn ấm áp của căn phòng chiếu rọi lên những thùng hàng to lớn được xếp gọn gàng ở giữa sảnh.

Caelan hớn hở lao tới, đôi mắt sáng lên như đứa trẻ vừa nhận được quà. Hắn khom người mở từng thùng hàng, tay lần lượt lật tung nắp gỗ. Nhưng khi mở thùng đầu tiên, thứ bên trong khiến Caelan khựng lại.

"Chờ đã..." Caelan lẩm bẩm, nhíu mày nhìn vào thùng hàng trước mặt.

Bên trong chỉ là những cuộn vải, gia vị, và một vài món hàng buôn bán thông thường.

Vương Cường và Aurelia đến gần hơn, đôi mắt họ cũng ánh lên sự ngạc nhiên. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy món quà đặc biệt mà Darbell đã nhắc đến.

Caelan mở thêm vài thùng nữa, nhưng tất cả đều chỉ chứa những món hàng thương mại bình thường. Sự hào hứng của hắn dần tắt, đôi vai rũ xuống, giọng nói có phần thất vọng.

"Chuyện gì thế này? Bà ấy không thể chỉ gửi mấy thứ này chứ?"

Aurelia bỗng nhớ lại lời của Darbell, trong đó có điều gì đó ẩn giấu. Cô vội vàng kiểm tra kỹ lại các thùng hàng, rồi chợt nhận ra một thứ nhỏ nhắn kẹp trong một gói hàng nhỏ.

Đó là một bức thư, có dấu niêm phong của Darbell. Cô vội mở ra và đọc.

"Món quà không nằm ở bên trong những gì các cháu thấy. Hãy tìm thứ bà đã để lại bằng cách khai mở cơ quan giấu kín. Bà tin Aurelia sẽ hiểu."

Aurelia chợt hiểu ra. Cô quay lại nhìn các thùng hàng, đôi mắt sắc bén dò xét từng góc cạnh. Sau một lúc tìm kiếm, cô phát hiện ra một phần của thùng hàng cuối cùng có sự khác biệt.

Aurelia nhẹ nhàng chạm tay vào, vận dụng ma lực để kích hoạt cơ quan bí mật. Ngay lập tức, một phần nhỏ của thùng hàng bật ra, và một chiếc hộp gỗ được nâng lên.

Caelan ngay lập tức cười lớn.

“Ta biết ngay mà! Đây mới là món quà thật sự!”

Chiếc hộp gỗ đơn giản nhưng lại phát ra ánh sáng ma thuật nhè nhẹ. Aurelia từ từ mở nắp hộp, bên trong là 15 chiếc nhẫn không gian lấp lánh.

Cả ba người không khỏi ngạc nhiên và trầm trồ. Aurelia cầm một chiếc nhẫn lên, đôi mắt lóe lên tia sáng của sự hiểu biết.



"Những chiếc nhẫn này... chúng là không gian giới chỉ."

Aurelia đeo một chiếc nhẫn lên tay và bắt đầu khai mở không gian bên trong. Chiếc nhẫn đầu tiên chứa đầy những cuốn sách tình báo, ma thuật và công thức chế tạo ma cụ, tất cả đều có giá trị vô cùng to lớn cho việc phát triển lãnh địa.

Những thông tin quý giá này có thể thay đổi cục diện của cả vùng đất.

Khi kiểm tra những chiếc nhẫn tiếp theo, họ phát hiện ra rằng 10 chiếc chứa đầy v·ũ k·hí và đồng vàng.

Từ kiếm, cung tên, đến những bộ giáp được chế tác tinh xảo, tất cả đều được phụ ma để gia cường.

Đồng vàng chất đống như núi trong không gian của các chiếc nhẫn, đủ để trang bị và cung cấp cho q·uân đ·ội của họ trong một thời gian dài.

Nhưng điều khiến cả ba người kinh ngạc nhất là những gì nằm trong ba chiếc nhẫn cuối cùng.

Từng chiếc một, bên trong chứa đầy các loại kim loại quý hiếm, bao gồm Mithril, Orichalcum và một khối Dragonsteel nhỏ bằng nắm tay.

Dragonsteel, kim loại có nguồn gốc từ rồng. Nó cực kỳ bền và có khả năng chứa đựng sức mạnh ma thuật cực lớn, gấp 18 lần Orichalcum.

Nó còn có thêm một đặc tính mà các kim loại khác khó có được, đó là hấp thụ và chuyển đổi nhiều dạng năng lượng từ môi trường, rồi lưu trữ và Biến đổi nó thành ma lực.

Được mệnh danh là thứ kim loại mạnh nhất và quý hiếm nhất, có giá trị liên thành mà thậm chí có tiền cũng khó có thể mua được.

Caelan trầm trồ, giọng nói pha lẫn sự kinh ngạc.

"Dragonsteel... Ta chưa từng nghĩ sẽ được thấy nó trong đời. Một khối nhỏ thế này cũng có thể chế tạo v·ũ k·hí đủ sức hủy diệt một tòa thành, nếu nó vào tay một kẻ tầm cỡ anh hùng. Chậc chậc! Mẹ đúng là phú hào a."

Vương Cường trầm ngâm, nhìn sâu vào những chiếc nhẫn. Dù họ vui mừng trước món quà vô giá này, nhưng trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh sự lo lắng. Hắn lên tiếng, giọng đầy suy tư.

“Chúng ta cần phải cẩn thận hơn trong việc kiểm tra hàng hóa từ thương nhân. Nếu bà có thể gửi hàng hóa như thế này một cách bí mật, không loại trừ khả năng kẻ địch có thể lợi dụng con đường đó để tuồn hàng cấm vào lãnh địa của chúng ta.”

Aurelia gật đầu đồng ý, ánh mắt cô thoáng hiện lên sự lo âu. Cô biết rằng món quà này không chỉ là sự hỗ trợ quý giá, mà còn là lời nhắc nhở rằng kẻ thù của họ có thể hành động bất cứ lúc nào, bất cứ con đường nào.

“Chúng ta sẽ xem xét lại toàn bộ quá trình kiểm tra hàng hóa và siết chặt an ninh. Vương Cường, anh xử lý việc này giúp em.”

Vương Cường cúi đầu đáp lời, ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm.

“Được rồi, anh sẽ đi xử lý ngay.”

Cả ba người đứng giữa căn phòng, ánh sáng từ chiếc hộp gỗ và những món quà lấp lánh như tượng trưng cho tương lai của họ - đầy thách thức nhưng cũng ngập tràn cơ hội.



Cảm ơn bạn muso7 và bạn Lương Hiếu 321 đã ủng hộ và đề cử ạ, mình xin cảm ơn hai bạn.

Web metruyenchu có cái tệ là cập nhật phần đề cử trễ quá, nên đôi lúc mình có miss hoặc chưa cảm ơn thì xin mọi người thông cảm ạ.

Sắp tới sẽ tập trung nhiều vào chiến đấu cùng phát triển các mặt như xã hội và quân sự.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯