Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 143: Mia và Armand - Cuộc Gặp Gỡ Đặc Biệt



Chương 143: Mia và Armand - Cuộc Gặp Gỡ Đặc Biệt

Cùng buổi sáng hôm ấy, trước cửa tòa soạn Ánh Dương.

Sau buổi khai trương của Vương Cường, một nhóm trẻ em đứng tụ tập, tay ôm những chiếc túi đựng báo còn mới tinh.

Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, bọn nhóc háo hức nhận công việc giao báo – một việc làm mà trước đây chưa từng có.

Những đứa trẻ, từ 8 đến 12 tuổi, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng, đeo túi báo trên vai, sẵn sàng tỏa ra khắp các ngõ ngách của thị trấn.

Finn, một cậu bé 12 tuổi, đứng giữa nhóm, cầm tờ báo đầu tiên trên tay, mắt ánh lên vẻ rạng rỡ. Cậu quay sang bạn mình, Moon, một cô bé nhỏ nhắn, có chút rụt rè.

“Chúng ta có thể kiếm được tiền từ việc này! Mẹ ta sẽ rất vui.” Finn nói, đôi mắt sáng ngời niềm vui sướng.

Moon nhón chân, nhìn vào tờ báo trong tay Finn, khẽ hỏi, giọng đầy băn khoăn.

“Liệu mọi người có thích đọc báo không? Nếu không có ai mua thì sao?”

Finn mỉm cười, lắc đầu tự tin.

“Chắc chắn họ sẽ thích! Chúng ta chỉ cần giao thật nhanh, thật đúng nơi, rồi mọi người sẽ quen với việc đọc báo.”

Những lời nói của Finn dường như tiếp thêm dũng khí cho Moon và cả nhóm. Không ai chần chừ nữa, từng đứa trẻ bắt đầu tỏa ra khắp thị trấn, những túi báo nặng trĩu đeo trên vai nhỏ bé.

Bọn nhóc len lỏi qua những con hẻm chật hẹp, băng qua các con đường đông đúc, tiếng rao báo vang vọng:

“Báo mới đây! Báo Ánh Dương số đầu tiên! Tin tức nóng hổi về thế giới quanh ta!”

Những đôi chân nhỏ bé chạy không biết mệt, từng nhà trong thị trấn đều được gõ cửa, từng tờ báo được trao tận tay các quỷ dân. Một số con quỷ đón nhận tờ báo với ánh mắt tò mò, một vài con quỷ khác thì cười mỉm, cho rằng đây là điều mới mẻ.

“Một đồng một tờ báo, cái giá này cũng quá rẻ đi. Cho ta lấy một tờ.” Một con quỷ trung niên vừa nói vừa trao cho Finn đồng tiền nhỏ.

Người chủ nhà nhìn chằm chằm vào tờ báo trong tay, lẩm bẩm.

“Thì ra báo là thế này sao. Được rồi, nhóc con, lần sau nhớ đến đúng giờ nhé.” Rồi hắn cho Finn thêm một đồng như để trả công cho tên nhóc này.

Finn gật đầu cảm ơn nhanh chóng, rồi thoăn thoắt chạy tiếp đến nhà khác, lòng ngập tràn niềm vui. Những bước chân nhỏ không ngừng nghỉ, tiếng cười và rao báo vang lên khắp nơi.

Những đứa trẻ làm việc hăng say, tận tụy, và dù mệt, nhưng không ai kêu than.

Vì hôm nay là ngày nghỉ ở học viện nên bọn nhóc chạy giao báo cả ngày, chỉ trừ lúc ăn uống và nghỉ ngơi.



Buổi chiều, mấy đứa nhóc tụ tập lại trước cửa tòa soạn. Sự Mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt thì sáng ngời niềm hứng khởi. Finn ngồi bệt xuống đất, đếm số tiền mình kiếm được, miệng cười rạng rỡ.

“Thấy chưa, ta nói rồi mà. Công việc này không chỉ kiếm tiền mà còn vui nữa!” - Finn reo lên, khuôn mặt ánh lên niềm tự hào.

Moon mỉm cười, nhìn vào túi tiền nhỏ trong tay mình, đôi mắt toát lên sự mãn nguyện.

“Phải, lần đầu tiên ta thấy kiếm tiền dễ như vậy.” Cô bé nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi niềm vui sướng.

Jas, em trai của Finn, ngồi bên cạnh cũng góp vui, nói thêm. “Ngày mai chúng ta lại tiếp tục thôi! Biết đâu còn kiếm được nhiều hơn!”

“Được, nhưng đừng đến trễ tiết học của cô Luna là được. Ta không muốn bị mẹ đánh nữa đâu.”

Cả nhóm bật cười, những tiếng cười trẻ thơ vang lên trong ánh hoàng hôn buổi chiều. Công việc giao báo – tưởng chỉ là một cách kiếm tiền nhỏ, nhưng với những đứa trẻ này, đó là cánh cửa mở ra một thế giới mới, nơi chúng có thể tự lập, giúp đỡ gia đình và cùng nhau khám phá cuộc sống.

Buổi chiều, bầu trời phía tây u ám với những đám mây xám dày đặc.

Tuy nhiên, bước chân của Mia lại nhẹ nhàng và hứng khởi, như thể chẳng có gì làm lu mờ được niềm vui trong lòng cô bé.

Trên tay Mia là một giỏ trái cây rừng tươi và một tờ báo Ánh Dương mới tinh. Vừa bước nhanh, cô bé vừa hát vu vơ, gương mặt ánh lên sự háo hức. Hôm nay, Mia sẽ mang tin vui đến cho Armand – người mà đã cứu cô cùng đám bạn.

Phòng khám nhỏ của bác sĩ Molgor nằm khiêm tốn cuối dãy phố, với những bức tường cũ kỹ, nhưng không gian bên trong lại sạch sẽ và giản dị.

Armand, người tù binh loài người, đang nằm trên giường, tay phải băng bó do v·ết t·hương trong trận chiến với bầy quái vật Lyferox. Ánh mắt hắn đăm chiêu nhìn qua khung cửa sổ, đôi lông mày nhíu lại, như thể tâm trí đang lạc vào một cõi xa xôi.

Cửa phòng bật mở, Mia xuất hiện với nụ cười tươi rói. Vừa nhìn thấy cô bé, Armand khẽ quay đầu, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi.

Dù bị giam cầm trong lãnh thổ của loài quỷ, nhưng Armand dần quen với sự xuất hiện của cô bé này, một điều duy nhất trong thời gian qua khiến hắn cảm thấy đôi chút thoải mái.

“Chào anh Armand!”Mia lên tiếng, giọng vui vẻ như thường lệ.

“Hôm nay em mang cho anh thứ này! Anh sẽ không tin đâu, anh cũng xuất hiện trên báo đó!”

Armand nhướn mày, ngạc nhiên hỏi.

“Báo? Báo là gì?”

Mia cười khúc khích, đặt giỏ trái cây xuống cạnh giường rồi nhanh chóng rút tờ báo ra.

Cô bé mở trang đầu, mắt sáng rỡ khi nhìn thấy hình minh họa của Armand cùng dòng tiêu đề to đậm kể về câu chuyện dũng cảm của hắn.



“Báo là một thứ mới lắm.” Mia bắt đầu giải thích, giọng cô bé vang lên đầy hứng thú.

“Ngài cố vấn vừa phổ biến sáng nay. Nó dùng để kể cho mọi người nghe về những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta! Tin tức, chuyện hay, hoặc những thông báo quan trọng. Đây này, tên của anh nằm ở đây, câu chuyện của anh cũng được kể lại.”

Armand nhìn chăm chú vào tờ báo, nhưng đôi mắt anh lướt qua những ký tự mà không hiểu nổi chúng. Mặc dù đã sống trong vương quốc của loài quỷ một thời gian, Armand vẫn chưa học được ngôn ngữ của họ.

Hắn cầm tờ báo lên, nhưng từng dòng chữ đều trở nên xa lạ.

“Mia…” Armand lên tiếng, đôi mắt hắn hiện lên chút ngượng ngùng.

“Ta không hiểu chữ trong đây. Em có thể đọc giúp anh được không?”

Mia gật đầu nhanh nhẹn, mở trang báo đúng đoạn viết về Armand. Cô bé bắt đầu đọc, giọng sôi nổi và đầy tự hào.

“Câu chuyện về người hùng Armand – một tù binh loài người đã dũng cảm đứng lên cứu sống những đứa trẻ khỏi bầy quái vật Lyferox hung tợn. Mặc dù không có nghĩa vụ phải bảo vệ bất cứ ai, nhưng Armand đã dùng mạng sống của mình cản bước lũ quái vật và cứu lấy những đứa trẻ tộc quỷ, cho đến khi q·uân đ·ội kịp thời đến hỗ trợ…”

Khi những lời kể ấy vang lên, Armand cảm nhận được một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào tâm trí. Trái tim hắn khẽ đập nhanh hơn, nhưng không phải vì niềm tự hào.

Mà là sự bối rối, đắn đo. Hắn là một tù binh, bị giam cầm bởi loài quỷ, và giờ đây lại được ca ngợi bởi chính những kẻ đã cầm tù mình. Điều này có ý nghĩa gì?

Armand ngồi lặng im, ánh mắt nhìn đăm chiêu về phía trước, tay vô thức siết chặt tờ báo. Mia ngước lên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại im lặng lâu như vậy.

“Thật kỳ lạ…” Armand trầm ngâm nói, đôi mắt hắn không rời khỏi tờ báo.

“Ta là một con người, lại được vinh danh trên tờ báo của loài quỷ.”

Mia tròn mắt ngạc nhiên.

“Kỳ lạ lắm sao? Nhưng anh là anh hùng mà! Anh đã cứu chúng em.”

Armand nhắm mắt, thở dài. Hắn không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay lo lắng. Sự ca ngợi này có thật sự ý nghĩa với hắn không? Một tù binh, bị giam cầm, giờ lại được tôn vinh bởi chính những kẻ mà hắn từng xem là kẻ thù.

Sự mâu thuẫn trong lòng Armand trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Mia tiếp tục cầm tờ báo, lướt qua đọc những dòng chữ về cuộc chiến giữa loài người và loài quỷ, ánh mắt cô bé dừng lại ở một đoạn, đọc với giọng đầy buồn bã.

“Cuộc chiến giữa loài người và loài quỷ chỉ mang đến đau khổ và c·hết chóc. Đã đến lúc chúng ta nhìn lại, đặt câu hỏi về ý nghĩa của sự thù hận này. Cả hai bên đều chịu mất mát, và liệu có ai thực sự chiến thắng?”

Nghe đến đây, tâm trí Armand càng thêm hỗn loạn.



Hắn ngồi im lặng trên giường bệnh, cảm nhận được sự rối bời dâng lên trong lòng. Là một binh sĩ từng hết mình vì bá tước, hắn đã chiến đấu với tất cả niềm tin rằng mình đại diện cho chính nghĩa. Lao vào giữa đội quân quỷ, không gớm tay chém từng con quỷ một.

Nhưng bây giờ, đối diện với sự tôn vinh từ phía kẻ thù và những lời chỉ trích cuộc chiến mà hắn từng tham gia, Armand không khỏi tự hỏi.

"Tại sao mình lại chiến đấu? Mục đích thật sự của cuộc chiến này là gì?"

Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của hắn, phản chiếu sự đắn đo và nặng nề trong đôi mắt.

Mia ngừng đọc, liếc nhìn Armand với vẻ lo lắng, cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí.

"Ta từng nghĩ mình chiến đấu vì chính nghĩa..." Armand nói nhỏ, giọng trầm ngâm.

"Nhưng giờ thì sao? Ta được tôn vinh bởi kẻ thù, và cuộc chiến mà ta tin tưởng lại bị chỉ trích."

Mia nhìn hắn, sự chân thành ẩn hiện trong giọng nói dịu dàng.

"Em không hiểu hết về cuộc chiến này... Nhưng cô em có nói như thế này ‘Chiến tranh không bao giờ đem lại người thắng cuộc thực sự, chỉ có đau thương và mất mát. Và Chiến tranh không sinh ra từ hoàn cảnh, mà là từ lòng tham vô độ của những kẻ quyền lực’."

Armand không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Cảm xúc trong lòng hắn trỗi dậy mạnh mẽ.

Một cô bé quỷ đang an ủi hắn, một con người, như thể cuộc chiến chẳng còn tồn tại giữa hai loài.

Mọi thứ dường như quá mâu thuẫn, quá phức tạp để bản thân hắn có thể hiểu rõ ràng. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn nhận ra một điều.

‘Dù là con người hay quỷ, sự hy sinh và lòng dũng cảm đều mang giá trị như nhau và Không phải tất cả lời lẽ cao đẹp đều mang theo sự thật, đôi khi chúng chỉ nhằm giữ vững quyền lực.’

Buổi gặp gỡ giữa Armand và Mia đã khơi dậy trong lòng hắn nhiều suy tư. Armand không còn là một tù binh vô danh, không chỉ là một biểu tượng của lòng dũng cảm giữa loài quỷ.

Hắn đang đối diện với những mâu thuẫn nội tâm, những câu hỏi về mục đích của cuộc chiến, về chính nghĩa và ý nghĩa của cuộc sống. Tất cả như một dòng chảy mới mẻ, bắt đầu hình thành trong trái tim người lính từng tin vào một chính nghĩa tuyệt đối.

Khi Mia rời khỏi phòng khám, cô bé vẫy tay chào Armand với nụ cười rạng rỡ. Armand lặng lẽ dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc khó gọi tên. Hắn vẫn nắm chặt tờ báo trên tay, dòng chữ ca ngợi người hùng Armand hiện rõ ràng trước mắt.

Nhưng liệu sự tôn vinh này có thật sự mang ý nghĩa gì khi c·hiến t·ranh vẫn còn tiếp diễn và những câu hỏi về chính nghĩa vẫn chưa có câu trả lời?

Với tâm trí ngập tràn những suy nghĩ, Armand nhận ra rằng con đường trước mắt không chỉ là tiếp tục chiến đấu, mà còn là tìm kiếm ý nghĩa thật sự của tất cả những gì hắn đã trải qua.

...

(≧ ◡ ≦) Hehe nay tự dưng ý tưởng tuông trào, 1 ngày 4 chương thẳng tiến.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯