Hôm nay là chủ nhật, nên có nhiều cánh đàn ông tụ tập ở các quán nhậu như là dịp để giải tỏa mệt mỏi. Những ngọn đèn vàng treo lơ lửng dưới mái quán nhậu nhỏ chiếu xuống tạo nên một không gian mờ ảo, ấm cúng.
Ánh sáng dịu nhẹ len lỏi qua các kẽ bàn ghế gỗ cũ kỹ, phản chiếu lên những cốc bia đầy bọt. Mùi thơm từ khoai tây chiên vàng rộm và cá khô nướng mặn thoang thoảng khắp quán, khiến thực khách không khỏi thèm thuồng.
“Đúng là không gì tuyệt hơn việc ăn một miếng cá khô rồi nhắm với bia, cái vị mặn mặn kết hợp với bia đúng là tuyệt phẩm.” Một con quỷ to lên nói to với đầy sự thõa mãn.
Tiếng cười nói rộn rã, tiếng chạm cốc vang lên đều đặn, xen lẫn tiếng bát đĩa va vào nhau từ phía quầy. Hôm nay là đêm cuối tuần, và dường như cả thế giới đều đổ dồn về đây để giải tỏa sau một tuần làm việc căng thẳng.
Quán nhậu đông kín chỗ, chủ yếu là những dân lao động. Họ ngồi thành từng nhóm, mỗi người đều có trước mặt một cốc bia.
Ở một góc quán, một nhóm đàn ông, dáng vẻ mệt mỏi nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ, trò chuyện sôi nổi. Trên bàn của họ là đĩa khoai tây chiên giòn tan và cá khô nướng mặn – món nhắm quen thuộc trong những buổi nhậu bình dân.
Tên thứ nhất, một con quỷ có dáng vẻ khôi hài, đập tay xuống bàn và bật cười lớn.
“Hôm qua thằng cu nhà tao bị té, nó khóc ré lên. Vậy mà sau khi tao đưa cho nó mấy đồng xu, nó nín liền!”
Cả bàn cười ầm lên. Người đàn ông ngồi đối diện, có vẻ ít nói hơn, gật đầu mỉm cười.
“Trẻ con đứa nào cũng thế. Tao cũng vừa mới mua cho con bé nhà tao cái váy mới nhờ lương tháng này. Nó vui cả tuần luôn. Mà nói gì thì nói ta cũng không ngờ rằng có ngày một bộ váy lại có giá rẻ như vậy.”
Không khí vui vẻ bao trùm lấy nhóm người, tiếng cười vẫn vang lên không ngớt. Người đàn ông thứ ba, tóc đã điểm bạc, nhấp một ngụm bia rồi thở dài.
“Lên ly nào anh em, chúng ta nên cảm thấy may mắn. Có công việc, có gia đình, còn có bia ngon mà uống!”
Những lời nói bình dị ấy làm cả bàn khẽ im lặng trong giây lát, rồi ai nấy đều cười nhẹ nhàng. Quả thật, giữa cuộc sống mệt mỏi, đôi khi chỉ cần có những khoảnh khắc như thế này để quên đi mọi áp lực và gánh nặng.
Những câu chuyện về gia đình, con cái tiếp tục được nhắc đến. Những câu chuyện đời thường nhưng đong đầy cảm xúc và sự gắn kết giữa những con người đã trải qua quá nhiều thăng trầm.
Tuy nhiên, không khí dần trở nên trầm lắng hơn khi con quỷ tầm tuổi trung niên, ngồi ở đầu bàn, im lặng nãy giờ bỗng thở dài và lên tiếng.
Hắn có dáng người gầy gò nhưng khỏe mạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm qua lớp khói thuốc. Mọi con quỷ xung quanh đều ngưng lại, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
“Nhưng chúng ta đều biết rằng... đâu phải lúc nào mọi thứ cũng như bây giờ. Nhớ lại cái khoảng thời gian cách đây hai tháng lúc c·hiến t·ranh mà xem... Đứa nào không mất người thân?”
Cả bàn im bặt, không ai dám nói gì. Lời nói của hắn như một cú đấm thẳng vào tâm trí của mỗi người.
Chiến tranh... chỉ hai từ thôi nhưng đã gợi lên hàng loạt ký ức đau thương. Không ai trong quán nhậu này có thể quên được những ngày tháng tăm tối đó.
Gã đàn ông thứ ba, người vừa nhắc đến gia đình cách đây không lâu, giờ đây lặng lẽ thở dài, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Nhà tao... c·hiến t·ranh đã phá nát tất cả. Cha tao c·hết, nhà cửa bị phá. Mẹ tao cũng mất sau đó vì không chịu nổi cảnh đói khổ. May mắn là vợ và con tao vẫn yên ổn, nếu bọn họ cũng thì tao.. tao..”
Người trung niên nheo mắt, gương mặt hắn co lại trong nỗi phẫn nộ không kìm nén được.
“Chiến tranh... cái quái gì mà gọi là c·hiến t·ranh chứ? Tất cả chỉ vì sự tham lam của lũ lợn mang hình hài con người đó…”
Hắn cầm lấy cốc bia, uống một ngụm dài rồi đập mạnh xuống bàn. Tiếng đập làm những con quỷ khác ngồi gần đó giật mình, vài cặp mắt tò mò quay sang nhìn. Không gian trong quán trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Dường như, tất cả các con quỷ ngồi tại đây đều có những nỗi đau chung về cuộc chiến, nhưng chẳng ai muốn gợi lại nó vào đêm cuối tuần này.
Một con quỷ tầm tuổi trung niên không biết do đã uống quá nhiều hay bị kích thích bởi bài báo sáng nay, giọng hắn bắt đầu lớn hơn, lời lẽ đẫm mùi cay đắng và phẫn nộ.
“Còn cái lũ quý tộc chó má đó nữa... Lúc không có c·hiến t·ranh thì ra vẻ cao quý, trịnh thượng, Nhưng khi c·hiến t·ranh nổ ra, bọn chúng chạy còn nhanh hơn chuột! Bỏ lại chúng ta! Bỏ lại dân lành đói khổ! Chúng chỉ biết đút túi tiền của chúng, còn mạng sống của chúng ta thì đáng gì?”
Hắn nói to đến mức những bàn xung quanh bắt đầu quay sang nhìn chằm chằm.
Những người bạn đồng hành của hắn, dù cũng đồng tình, nhưng vẫn có chút lo lắng. Người thứ hai khẽ lên tiếng.
“Chúng mày say rồi, bé giọng thôi, đừng có gây chuyện ở đây.”
Nhưng người đàn ông trung niên không chịu ngừng. Hắn đứng phắt dậy, cầm lấy cốc bia, giọng nói càng trở nên lớn hơn, run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
“Tao say rồi thì sao? Đúng, tao say đấy! Nhưng tao sẽ nói sự thật! Tao cảm ơn Tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn!”
Cả quán bỗng im lặng. Tên của Tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn được nhắc đến khiến mọi người ngưng lại, lắng nghe kỹ càng hơn.
Hắn tiếp tục nói, giọng đã không còn phẫn nộ mà thay vào đó là sự xúc động.
“Dù tiểu thư cũng là quý tộc, nhưng ngài ấy khác. Tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn! Họ là những người duy nhất đứng lên giúp đỡ chúng ta! Nhờ họ mà tao có một công việc, một nơi để về. Con cái tao được đi học, tao có tiền mua quần áo mới cho chúng nó, có tiền để ăn và uống bia với anh em thế này!”
Những lời nói của hắn vang vọng khắp quán, làm mọi người đều chững lại. Không còn là những lời say xỉn vô nghĩa, mà là sự biết ơn chân thành từ sâu thẳm trái tim của một người đã trải qua quá nhiều mất mát và khổ đau.
“Tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn đã cho tao thấy sự thật về cuộc chiến... rằng tất cả chỉ là một cuộc chiến vô nghĩa, tàn phá cuộc sống của chúng ta vì lòng tham của những kẻ ở trên cao.”
Không khí trong quán nhậu thay đổi hẳn. Những thực khách không còn ồn ào như trước, mà thay vào đó là sự trầm lắng, suy tư.
Lời cảm ơn của tên quỷ ấy chạm đến trái tim của mọi người. Dù cuộc sống có khó khăn, nhưng họ vẫn còn có hy vọng, nhờ những người như Tiểu thư Aurelia và ngài cố vấn – những người đã chọn ở lại, giúp đỡ và tạo ra sự khác biệt.
Gã đàn ông trung niên, khuôn mặt hằn rõ những dấu vết của thời gian và c·hiến t·ranh, ngồi im lặng trước ly bia đã uống gần hết.
Hắn không phải là con quỷ duy nhất trong quán mang trên mình những v·ết t·hương vô hình.
Xung quanh, những con quỷ khác cũng từng trải qua c·hiến t·ranh, từng đối mặt với c·ái c·hết và sự mất mát không thể đong đếm. Nhưng tối nay, họ đến đây không phải để kể về nỗi đau, mà để tìm chút ấm áp từ nhau.
Một khoảng lặng bao trùm lên quán khi tên quỷ kia bắt đầu kể về Tiểu thư Aurelia, người đã trở thành biểu tượng của niềm hy vọng giữa c·hiến t·ranh.
Tiếng nói của hắn trầm lắng nhưng đầy sức nặng, từng từ từng chữ đều mang theo cảm xúc của một người đã trải qua nhiều mất mát.
Hắn kể về những ngày mà sự tàn phá của cuộc chiến dường như không còn lối thoát, khi mọi người đều chìm trong tuyệt vọng.
Nhưng Tiểu thư Aurelia đã xuất hiện, không chỉ với tư cách một vị lãnh chúa của một lãnh thổ, mà còn như một ngọn lửa soi sáng giữa bóng tối.
Ban đầu, không ai nói gì. Sự im lặng bao trùm cả quán, chỉ có tiếng xào xạc của gió ngoài cửa và tiếng bập bùng của ngọn lửa lò sưởi.
Nhưng dần dần, những tiếng đồng cảm bắt đầu vang lên. Mỗi con quỷ trong quán đều có một câu chuyện riêng, một v·ết t·hương riêng về c·hiến t·ranh, về những mất mát mà họ phải chịu đựng.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi giọng của một con quỷ trẻ ngồi gần góc quán.
“Phải!” Hắn ta gật đầu, nhẹ nhàng nói.
“Gia đình tao cũng nợ Tiểu thư Aurelia nhiều lắm. Nếu không có ngài ấy, tao không biết giờ này tao ở đâu, chắc là co ro ở một góc nào đó chờ c·hết rồi…”
Hắn nói không lớn, nhưng giọng điệu chất chứa sự biết ơn. Mọi con quỷ trong quán đều im lặng lắng nghe, cảm nhận được sự đồng cảm len lỏi trong không khí.
Ai cũng có lý do để biết ơn Tiểu thư Aurelia, người đã giúp họ vượt qua những tháng ngày tối tăm nhất.
Một con quỷ khác, ngồi ở giữa quán, giơ cốc bia lên cao và mạnh mẽ hô lớn.
“Cạn đi! Vinh quang cho Tiểu thư Aurelia!”
Tiếng cốc chạm nhau vang lên khắp không gian. Tất cả các con quỷ trong quán đồng loạt nâng cốc, tiếng hô vang cùng nhau như một bản hợp xướng đầy phấn khích.
“Vinh quang cho Tiểu thư Aurelia! Vinh quang cho thung lũng Sao Rơi!” Tiếng hô vang dội, mạnh mẽ, vang vọng cả quán, khiến không gian như bừng sáng lên giữa bóng đêm lạnh giá.
Đêm ấy, không chỉ có bia và tiếng hát, mà còn có cả những câu chuyện về hy vọng, về sự sống vẫn còn tồn tại ngay cả khi c·hiến t·ranh đã tàn phá tất cả.
Câu chuyện về Tiểu thư Aurelia, về thung lũng Sao Rơi, về những con quỷ kiên cường đứng lên từ đống tro tàn, đã kết nối tất cả lại với nhau.
Họ không còn là những kẻ xa lạ nữa, mà là những người bạn đồng hành trên con đường gian khó của cuộc sống sau c·hiến t·ranh.
Khi đêm dần trôi, ngọn đèn trong quán nhạt dần, ánh sáng cũng mờ đi theo từng cốc bia đã uống cạn. Bên ngoài, gió vẫn thổi lạnh lẽo, nhưng trong lòng những con quỷ còn lại trong quán, họ đã thấy ấm áp hơn.
Dù c·hiến t·ranh đã lấy đi nhiều thứ, nhưng ít nhất giờ đây họ vẫn còn hy vọng, vẫn còn những người lãnh đạo như Tiểu thư Aurelia và ngài cố, những người đã giúp họ vực dậy từ sự tàn phá.
Những cốc bia giờ đã rỗng, và những khuôn mặt, dù mệt mỏi sau một đêm dài, nhưng trong ánh mắt họ lại sáng lên niềm tin vào tương lai. Tiếng cười, tiếng hát vẫn còn vang vọng khắp quán, xua tan đi sự u ám mà c·hiến t·ranh từng gieo rắc vào cuộc sống của họ.
Trong cơn say, người đàn ông trung niên ngồi thừ trước cốc bia rỗng nhận ra rằng không phải tất cả đều mất đi trong c·hiến t·ranh. Dù bị tàn phá, họ vẫn có thể đứng dậy.
Nhờ vào những bàn tay giúp đỡ, nhờ vào sự đoàn kết giữa những người từng trải qua đau thương, họ đã tìm thấy lại niềm hy vọng trong đêm tối.
Và đêm ấy, trong lòng mỗi người, họ đều tin rằng, dù ngày mai có khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ đứng vững, bởi họ có nhau và có những người như Tiểu thư Aurelia – ngọn lửa của hy vọng
...
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.