Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 145: Quyết Định



Chương 145: Quyết Định

Trong căn phòng rộng lớn của gia tộc Marbas, không gian bị bao phủ bởi sự căng thẳng ngột ngạt. Những bức tường cao phủ kín những bức chân dung cổ kính của các thế hệ tổ tiên, mỗi bức hình đều mang đến cảm giác uy nghiêm và quyền lực.

Ánh sáng từ các ngọn đèn ma cụ lờ mờ chiếu sáng khắp không gian, tạo nên bầu không khí vừa trang nghiêm, vừa bí ẩn.

Marbas Darbell, gia chủ của gia tộc Marbas, ngồi trên ghế chủ tọa. Bà là một người phụ nữ quyền uy, với đôi mắt ngọc lục bảo đặc trưng đầy sắc bén, quét qua từng thành viên trong gia đình. Cái nhìn của bà khiến không ai dám thở mạnh.

Valerius, con trai cả của bà, ngồi đối diện. Hắn mặc một bộ áo choàng đen tuyền, viền vàng lấp lánh, biểu tượng của sự quyền quý và giàu sang. Bên cạnh hắn là Lucian, cháu trai bà, khuôn mặt trẻ trung nhưng lạnh lùng, đôi mắt sắc lẹm như kẻ săn mồi đang rình rập.

Marbas Darbell đã trở về sau chuyến thăm cháu gái Aurelia, và hôm nay, bà triệu tập tất cả các thành viên chủ chốt trong gia tộc để thông báo một quyết định mang tính bước ngoặt.

Bà ngồi im lặng, dường như suy ngẫm về những lời sẽ thốt ra. Từng nhịp thở của bà mang theo một áp lực nặng nề.

Cuối cùng, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy quyền của bà cất lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Aurelia đã quyết định...” Bà dừng lại một chút để mọi người có thời gian tiếp thu. “Con bé sẽ tách khỏi gia tộc.”

Sự im lặng c·hết chóc bao trùm cả căn phòng. Đôi mắt Valerius thoáng giật mình, hắn nhanh chóng nheo lại, che giấu cơn giận đang bùng lên trong lòng. Nhưng không thoát khỏi cái nhìn đầy sắc bén của mẹ hắn.

“Lý do là để bảo vệ gia tộc chúng ta khỏi những t·ranh c·hấp với Ravengard.” Darbell tiếp tục.

“Thung lũng Sao Rơi giờ đây sẽ là lãnh địa của riêng nó, không còn liên quan đến gia tộc Marbas.”

Lời tuyên bố của bà như một tiếng sét đánh giữa trời quang. Valerius không thể tin vào tai mình. Hắn nghiến chặt răng, hai bàn tay siết chặt trong lớp áo choàng sang trọng.

Kế hoạch mà hắn đã âm thầm chuẩn bị từ lâu để kiểm soát Thung lũng Sao Rơi, giờ đây đã tan vỡ chỉ vì quyết định của một đứa nhóc.

Hắn đứng dậy, giọng nói của hắn vang lên trầm lắng nhưng ẩn chứa sự giận dữ khó giấu.

“Mẹ, đây là một quyết định sai lầm. Aurelia là một thành viên của gia tộc Marbas, nó không thể tự ý tách ra như thế. Hơn nữa, nó đã từ chối tiếp nhận sự trợ giúp của gia tộc ta. Kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, giờ mọi thứ sẽ bị hủy hoại nếu nó làm như vậy.”

Valerius nói, nhưng ánh mắt hắn chứa đựng nhiều hơn là sự phản đối đơn thuần. Đằng sau những lời nói cẩn trọng là một động cơ sâu xa hơn – tham vọng kiểm soát lãnh thổ và quyền lực.



Thung lũng Sao Rơi không chỉ là một vùng đất xa xôi, mà là một nơi có tiềm năng kinh tế khổng lồ. Công nghệ tiên tiến và các ngành sản xuất đang phát triển nhanh chóng tại đó khiến nó trở thành một mỏ vàng cho những ai biết nắm bắt cơ hội.

Valerius nhìn chằm chằm vào mẹ mình, giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa sự giận dữ không thể che giấu. Hắn đang đấu tranh để giành lại quyền lực mà hắn nghĩ rằng đáng lẽ phải thuộc về mình.

“Thưa mẹ, Aurelia không thể đưa ra quyết định như vậy. Thung lũng Sao Rơi không chỉ là lãnh địa của nó, mà còn là một nguồn tài sản khổng lồ của gia tộc chúng ta. Tại sao chúng ta phải từ bỏ thứ đã và đang mang lại những lợi ích khổng lồ như thế?”

Lucian, đứng cạnh cha mình, gật đầu đồng tình. Hắn cũng hiểu rõ Thung lũng Sao Rơi không chỉ đơn giản là một mảnh đất, mà là cơ hội khổng lồ để củng cố quyền lực của gia tộc Marbas, và dĩ nhiên là của chính hắn. Hắn chỉnh lại giọng, nói thêm vào.

“Bà nội, chúng ta đã đầu tư và đưa ra rất nhiều hỗ trợ cho việc phát triển Thung lũng Sao Rơi. Cha và con cũng đóng góp không ít để biến nó thành một nơi giàu có như bây giờ. Aurelia không thể chỉ vì mâu thuẫn cá nhân mà tách ra, bỏ lại lợi ích của gia tộc.”

Lời nói của Valerius và Lucian vang lên như tiếng chuông báo hiệu tham vọng quyền lực của họ. Cả hai đều không muốn mất đi quyền kiểm soát một khu vực đầy tiềm năng như Thung lũng Sao Rơi, nơi có thể mang lại cho họ sự giàu sang và quyền lực mà họ khao khát.

Marbas Darbell nhìn Valerius, rồi lại chuyển ánh mắt sang Lucian. Bà hiểu rõ những gì đang diễn ra trong tâm trí của cả hai người này. Bà cũng hiểu rằng Aurelia khó khăn như thế nào khi đưa ra quyết định này.

Việc con bé chọn rời khỏi gia tộc không chỉ là vì mâu thuẫn với Ravengard, mà còn là cách để bảo vệ bản thân khỏi những tham vọng và toan tính của chính gia tộc mình.

“Mẹ, con tin rằng người nên khuyên nhủ Aurelia thay đổi quyết định này.” Valerius nói, giọng cứng rắn hơn.

Hắn mong rằng mẹ hắn sẽ ủng hộ mình, ép buộc Aurelia phải nghe theo ý muốn của gia tộc. Nhưng ánh mắt của Marbas Darbell không để lộ cảm xúc.

Bà đã sống qua nhiều thế hệ, đã chứng kiến nhiều cuộc tranh đoạt quyền lực và những m·ưu đ·ồ chính trị. Bà biết rõ rằng quyết định của Aurelia có thể là cách duy nhất để giữ vững gia tộc Marbas trước những mối nguy đang chực chờ.

Trong căn phòng lớn, không khí nặng nề bao trùm khi Darbell ngồi đối diện với Valerius và Lucian.

Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào con trai và cháu trai, chứa đầy sự thất vọng sâu sắc. Những nếp nhăn trên gương mặt bà càng hiện rõ hơn khi ánh đèn trong phòng nhạt dần.

Tất cả sự kiên nhẫn mà bà đã cố gắng giữ vững bấy lâu giờ như b·ị đ·ánh tan bởi cơn giận dữ đang bùng phát trong lòng. Bà đứng dậy, chậm rãi nhưng quyết liệt, ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đanh thép vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Các ngươi đã quên ai là người đẩy Aurelia đến Thung lũng Sao Rơi từ ban đầu sao? Đó là một vùng đất hoang vắng, đầy nguy hiểm và c·hiến t·ranh! Chính các ngươi đã coi thường con bé, để nó tự đối mặt với vô vàn khó khăn. Bây giờ, các ngươi mới nhận ra giá trị của nó ư?”

Valerius ngồi yên, cảm nhận sự lạnh lùng xuyên qua từng lời nói của mẹ mình. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trước cơn giận dữ của Darbell, sự tự tin vốn có của hắn cũng lung lay.

Lucian, người ngồi cạnh, không giấu nổi sự căng thẳng, nhưng hắn không nói gì, chỉ âm thầm quan sát.



Darbell tiến lại gần Valerius, ánh mắt bà gắn chặt vào hắn như một lời cảnh cáo không lời. Giọng bà trở nên cứng rắn hơn, từng từ như găm vào lòng Valerius.

“Thung lũng Sao Rơi từng là nơi mà không ai trong gia tộc muốn tới. Nó chỉ là một vùng biên giới nghèo nàn, nơi c·hiến t·ranh liên tục nổ ra với gia tộc Bá tước Hohenzollern.”

“Các ngươi nhớ không? Chính các ngươi đã để mặc Aurelia ở đó, không một ai trợ giúp, không một đồng tiếp viện, dù cho có, cũng chỉ qua loa. Và giờ, khi con bé đã chiến thắng, đã phát triển nơi đó thành vùng đất thịnh vượng, các ngươi lại thèm thuồng những gì con bé đạt được sao?”

Valerius cứng đờ. Hắn biết những lời của mẹ mình không sai, nhưng sự tham vọng trong lòng hắn không cho phép hắn từ bỏ.

Hắn đã nhìn thấy tiềm năng của Thung lũng Sao Rơi, và giờ khi Aurelia đã biến nó thành vùng đất thịnh vượng, hắn không thể chịu nổi việc gia tộc không còn nắm quyền kiểm soát. Dù vậy, trước cơn giận của mẹ, hắn chỉ có thể cố gắng biện minh, giọng nói yếu ớt.

“Nhưng thưa mẹ, nếu Aurelia tách ra, chúng ta sẽ mất quyền kiểm soát khu vực đó. Không chỉ lợi ích tài chính, mà cả ảnh hưởng chính trị của gia tộc cũng sẽ suy giảm.”

Darbell không để hắn nói thêm lời nào. Bà chặn lời hắn ngay lập tức, giọng nói giờ đã mang sự quyết liệt không thể bác bỏ.

“Ngươi lo cho quyền lực của gia tộc ư? Đừng nói với ta những lời giả dối đó, Valerius. Tất cả những gì ngươi quan tâm là số tiền đổ về túi của ngươi! Thung lũng Sao Rơi không phải của ngươi, cũng không phải của Lucian.”

Bà nhấn mạnh.

“Aurelia đã biến một vùng đất nghèo khó thành một nơi thịnh vượng, và con bé có quyền tự quyết định tương lai của nó.”

Darbell ngừng lại, ánh mắt rời khỏi Valerius, nhưng sự cương quyết trong giọng nói bà vẫn không thay đổi.

Bà biết rằng quyết định của mình không chỉ là bảo vệ Aurelia, mà còn là bảo vệ danh dự của gia tộc. Bà không thể để sự tham lam của con trai và cháu trai phá hủy những gì Aurelia đã khổ cực xây dựng.

Một lúc lâu sau, Darbell thở dài, nhìn Valerius và Lucian với ánh mắt mệt mỏi. Bà đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và giờ bà đưa ra quyết định cuối cùng.

“Aurelia đã chọn con đường riêng của nó. Các ngươi có thể không hài lòng, nhưng đây là quyết định của ta. Chúng ta sẽ không can thiệp vào lãnh địa của Aurelia, và tuyệt đối không được phép gây thêm rắc rối cho con bé.”

Valerius và Lucian đều im lặng. Họ biết rằng Darbell đã quyết tâm, và không có cách nào để thuyết phục bà thay đổi ý định. Nhưng trong lòng cả hai vẫn âm ỉ sự bất mãn.



Họ biết rằng, ít nhất lúc này, họ phải lùi bước, nhưng tham vọng quyền lực của họ chưa bao giờ nguôi ngoai.

Darbell nhìn con trai và cháu trai thêm một lần nữa, rồi chậm rãi rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, để lại Valerius và Lucian trong sự thất vọng và cay đắng.

Bà biết rằng con đường Aurelia đã chọn sẽ không dễ dàng, nhưng bà tin rằng cháu gái mình đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi khó khăn.

Khi Darbell rời khỏi, Valerius vẫn ngồi đó, đôi mắt hắn ánh lên sự giận dữ không thể che giấu. Hắn đứng bật dậy, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt hừng hực lửa giận nhìn về phía cửa.

“Không thể nào như vậy được. Mẹ không thể để mọi thứ rơi vào tay Aurelia như thế!”

Lucian, vẫn ngồi im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của hắn bình tĩnh hơn so với sự hỗn loạn trong lòng cha mình.

“Cha, có lẽ nên cân nhắc lại. Bà và Aurelia đã quyết tâm. Nếu chúng ta gây thêm áp lực, chỉ e sẽ phản tác dụng.”

Lucian không hề ủng hộ Aurelia, nhưng hắn hiểu rõ tình hình hơn Valerius. Hắn biết rằng ép buộc quá mức có thể l·àm t·ình hình trở nên tồi tệ hơn, và dù hắn cũng khao khát quyền lực, nhưng hắn đủ khôn ngoan để biết khi nào nên lùi bước.

Valerius nhìn con trai, đôi mắt sắc lạnh đáp lại sự bình tĩnh của Lucian. Hắn không nói thêm gì, nhưng trong lòng hắn, những kế hoạch mới bắt đầu hình thành. Nếu không thể chiếm lại Thung lũng Sao Rơi bằng cách này, hắn sẽ tìm cách khác.

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Valerius, dù tức giận, cũng nhận ra rằng không có cách nào để thuyết phục Darbell thay đổi quyết định. Aurelia đã chọn con đường riêng, và dù không muốn, Valerius buộc phải chấp nhận thực tế này.

Hắn đứng dậy, đôi mắt chứa đầy sự kiêu hãnh nhưng ẩn giấu nỗi cay đắng sâu thẳm.

Trước khi rời khỏi căn phòng, hắn quay lại nhìn nơi mẹ mình từng ngồi một lần cuối, như ngầm thề rằng hắn chưa từ bỏ. Trong đầu hắn, những kế hoạch mới đang dần được vạch ra, tham vọng quyền lực và sự tham lam của Valerius chưa bao giờ ngừng lại.

Những thành viên khác trong gia tộc ngồi ở đó với ánh mắt khó hiểu.

‘Cái quần què gì vậy trời, hai mẹ con hắn tự cãi nhau, tự giận rồi tự bỏ đi luôn. Rốt cuộc thì các ngươi kêu bọn ta đến đây để làm gì ?’



Cảm ơn bạn Lương Hiếu 321 và bạn Mão a mướp đã ủng hộ và đề cử ạ.

(; ⌣̀_⌣́) Làm ba cái đấu tranh, tranh giành này nhức đầu thật mn ạ, phải lên kế hoạch dàn ý này kia nọ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯