Trong buổi chiều u ám, gió khẽ thổi qua những ngọn cây trong Thung Lũng Sao Rơi, tạo nên tiếng rì rào như đang thì thầm. Mây đen tích tụ trên bầu trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới.
Vương Cường, với dáng vẻ lạnh lùng, bước ra khỏi căn phòng làm việc của mình, theo sau là trợ lý trung thành Maylor, người luôn đi kèm hắn như bóng với hình.
Cả hai bước chầm chậm trên con đường mòn dẫn qua khu rừng rậm rạp, hướng về phía một căn nhà gỗ nhỏ. Đây không phải là một nơi xa hoa, nhưng lại vô cùng bí mật.
Địa điểm này đã nhiều lần được sử dụng cho những cuộc giao dịch quan trọng, những cuộc đàm phán ngầm mà ít ai biết đến.
Ngay cả người dân trong Thung Lũng Sao Rơi cũng không rõ những gì diễn ra tại đây, và cũng không ai đủ can đảm để tìm hiểu quá sâu về những thương vụ mà Vương Cường thực hiện.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ nhẹ nhàng mở ra, để lộ một không gian ấm cúng bên trong. Dù ấm áp, nhưng không khí lại nặng nề, ngột ngạt bởi sự căng thẳng ngầm toát lên từ mỗi người trong phòng.
Một ngọn đèn ma thuật đặt trên bàn, ánh sáng yếu ớt của nó hắt lên tường tạo nên những bóng đen mờ mịt, như những bóng ma đang vây quanh.
Ngồi ở đầu bàn là Alistair, sứ giả của Bá tước Leopold. Hắn khoác lên mình bộ vest đen thanh lịch, thoạt nhìn trông như một quý ông quyền quý hơn là một kẻ đàm phán dày dạn kinh nghiệm.
Đôi mắt xám sắc sảo của hắn lướt nhanh qua Vương Cường và Maylor khi họ bước vào, thoáng hiện lên sự sắc bén của người đã quen với những giao dịch đầy mạo hiểm.
"Ngài Cố vấn." Alistair lên tiếng với giọng nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực.
"Thật vinh hạnh khi được gặp ngài hôm nay."
Vương Cường chỉ gật đầu nhẹ, đáp lại lời chào mà không cần thêm lời. Hắn không bao giờ tiêu tốn quá nhiều thời gian vào những thủ tục xã giao không cần thiết. Hắn ngồi xuống ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Alistair, tựa như muốn soi thấu tâm can đối phương.
Trong không gian yên lặng, cả ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ. Trước mặt họ là hàng loạt hòm hàng hóa được sắp xếp ngăn nắp, những chiếc nhẫn chứa đồ sáng lấp lánh dưới ánh đèn ma thuật.
Hôm nay, cuộc giao dịch xoay quanh những mặt hàng thiết yếu như xà phòng, đồ gốm, nước hoa, vải vóc, bia rượu, vài mặt hàng nhu yếu phẩm và đặc biệt là muối tinh, một mặt hàng cực kỳ quý giá trong vùng đất thiếu tài nguyên này.
Alistair chăm chú quan sát từng món hàng, tay nhẹ nhàng lướt qua các chai nước hoa tinh xảo như thể đang cảm nhận chất lượng bằng xúc giác.
"Mùi hương thật tinh tế." hắn cười mỉm, mắt dán chặt vào những chai nước hoa.
"Ngài Bá tước chắc chắn sẽ rất hài lòng với số hàng này. Và dĩ nhiên, muối tinh là một trong những món hàng quan trọng nhất mà chúng tôi cần. Thị trường hiện giờ đang thiếu hụt nghiêm trọng, ngài không thể tưởng tượng nỗi cảnh bọn họ tranh nhau như thế nào đâu."
Vương Cường không tỏ vẻ gì trước lời tán thưởng đó. Hắn chỉ ngồi yên, gương mặt bình thản như không có gì khiến hắn bận tâm.
Dù hiểu rõ giá trị của số hàng hóa trên bàn, hắn không cần phải tỏ ra háo hức hay vui mừng trước lời khen của Alistair.
Bầu không khí trong căn phòng chìm trong sự căng thẳng mờ ảo, không một âm thanh ngoài tiếng gõ nhè nhẹ của ngón tay Vương Cường trên mặt bàn.
Alistair ngồi đối diện, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi con quỷ trẻ với ánh mắt đỏ rực trước mặt. Hắn nghiêng đầu, đôi mắt dò xét chăm chú vào Vương Cường.
Alistair lặng lẽ quan sát số lượng hàng hóa, ánh mắt thoáng qua nét hài lòng. Hắn mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
“Số lượng hàng hóa lần này rất ổn. Ngài Bá tước sẽ rất hài lòng. Tuy nhiên, tôi không thể không nhắc đến chuyện lần trước.”
"Yêu cầu của ngài về việc bán muối với giá thấp hơn nhiều so với thị trường vẫn khiến ngài Bá tước bất ngờ." Alistair mở lời, giọng nói cẩn trọng.
"Dù vậy ngài Bá tước cũng đã hoàn thành yêu cầu của ngài. Nhưng thật sự, chuyện này vẫn là một bí ẩn đối với chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi rất biết ơn sự hợp tác này."
Alistair cố gắng thăm dò, hy vọng câu nói của mình sẽ kích thích một phản ứng từ Vương Cường. Thế nhưng, hắn chỉ nhận lại một nụ cười mơ hồ từ Vương Cường, như thể tất cả chỉ là một trò chơi nhỏ.
Ngón tay của Vương Cường tiếp tục gõ đều đều trên bàn, tạo ra âm thanh như những nhịp đập bình thản của một người không hề bị lay động.
"Ngài Bá tước đã hoàn thành yêu cầu của ta, vậy là đủ." Vương Cường nhẹ nhàng đáp, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua, khiến Alistair cảm thấy hắn như đang trò chuyện với một thực thể ngoài tầm với.
Những chiếc hòm chứa hàng hóa đã được kiểm tra xong xuôi. Alistair quay sang thuộc hạ ra hiệu. Một người hầu bước đến, mang theo một chiếc hộp gỗ phủ lớp lụa đỏ, bên trong chứa hai con ma vật con.
Những sinh vật nhỏ với lông đen tuyền mượt mà, đôi mắt vẫn chưa mở còn đang kêu gào tìm sữa. Trông chúng như những chú chó con, nhưng vẫn toát lên một sự hoang dã và móng vuốt nhọn hoắt của chúng lại tiết lộ bản chất thực sự.
"Đây là món quà của ngài Bá tước." Alistair cười nhẹ.
"Chúng là Lycaroth, loài ma vật hiếm mang dòng máu của sói thần. Khi trưởng thành, chúng sẽ trở thành những chiến binh mạnh mẽ.”
“Mặc dù bản tính hoang dã, nhưng nếu được nuôi từ nhỏ, chúng sẽ trung thành tuyệt đối. Đây là dấu hiệu của một tình bằng hữu lâu dài giữa chúng ta."
Vương Cường nhìn hai con Lycaroth với ánh mắt thích thú. Trông chúng chẳng khác gì những chú chó mực ở quê nhà hắn, mang đến cho hắn một cảm giác gần gũi khó tả.
Là người yêu động vật, đặc biệt là chó vì sự trung thành của chúng, món quà này khiến Vương Cường khá hài lòng. Hắn nở một nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ tính toán kín đáo.
"Hãy thay ta gửi lời cảm ơn đến ngài Bá tước." Vương Cường cười nhẹ.
"Nhưng không cần phải tặng quà như thế này mỗi lần gặp đâu."
Cuộc giao dịch diễn ra thuận lợi, nhưng Alistair biết rằng có một chuyện quan trọng hơn phải nói.
"Có một chuyện ngài Bá tước nhờ tôi truyền đạt. Gia tộc Velkerys đã hỏi về cuộc chiến giữa Thung Lũng Sao Rơi và gia tộc chúng tôi.”
“Dù ngài Bá tước đã cung cấp thông tin sai lệch, nhưng dường như họ đã biết sự thật từ một nguồn khác. Và gần đây, có tin đồn rằng họ đã liên kết với một gia tộc từ Vương quốc Nioder. Ngài Bá tước mong rằng Thung Lũng Sao Rơi sẽ cẩn thận."
Alistair nhìn chăm chú vào Vương Cường, hy vọng có thể thấy một tia lo lắng, một phản ứng bất ngờ, nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
"Ta biết rồi." Vương Cường nói, giọng đều đều như thể đó chỉ là một thông tin bình thường, không đáng lo ngại và hắn đã biết được thông tin này rồi vậy.
Sự điềm tĩnh của Vương Cường khiến Alistair đột nhiên cảm thấy bất an. Những tế bào não đáng c·hết của hắn nhanh chóng bắt đầu kết nối những mảnh ghép thông tin từ trước rồi cho ra một kết quả đáng sợ, mà ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán khi hắn nhận ra điều gì đó, tay hắn run run cầm tách trà.
Hắn cố giữ tĩnh lặng, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt Vương Cường, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao vô hình, chọc thẳng vào tâm trí hắn.
Trong một giây ngắn ngủi, Alistair cảm thấy bản thân như bị đóng băng tại chỗ. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, và trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Vương Cường lại quay về với vẻ mặt hòa nhã, thân thiện như trước, mỉm cười với hắn, như thể chưa từng có điều gì bất thường xảy ra.
Cảm giác sợ hãi bất chợt xâm chiếm Alistair. "Ngươi rất thông minh." Vương Cường đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy ẩn ý.
"Điều này làm ta nhớ đến một câu chuyện mà thầy ta từng kể. Ngươi có muốn nghe không?"
Alistair biết rõ hắn không thể từ chối. Sự sợ hãi âm thầm chiếm lấy cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn gật đầu trong vô thức, như thể cơ thể hắn tự động thực hiện theo bản năng. Mọi tế bào trong người hắn đều báo hiệu nguy hiểm, nhưng Alistair không còn đường lui.
Vương Cường bắt đầu kể câu chuyện về hai người thợ săn, giọng nói đều đều như đang dẫn dắt Alistair vào một màn sương dày đặc.
“Ngày xưa, có hai người thợ săn giỏi tên Minh và Quân. Cả hai đều có kỹ năng săn bắt tuyệt vời. Một ngày nọ, họ lên kế hoạch săn một con hươu già to lớn. Minh đã nghiên cứu đường đi nước bước rất kỹ lưỡng, biết rõ những nơi con hươu thường đến.”
“Hắn tự tin rằng mình sẽ săn được con hươu này. Quân cũng là người sắc sảo, khi nhìn thấy Minh chuẩn bị mọi thứ, hắn ngay lập tức hiểu ra kế hoạch.”
“Dù vậy, Quân cũng chỉ nở nụ cười và im lặng, cùng tiếp tục cuộc săn. Vì hắn biết, chỉ cần một tiếng động, con hươu già sẽ giật mình mà đổi hướng. Và kết quả, cả hai cùng săn được con hươu lớn.”
Alistair nghe từng lời, nhưng trong đầu không ngừng xoay vần. Mỗi câu nói của Vương Cường giống như một lời cảnh báo ngầm, một cái bẫy vô hình đang từ từ siết chặt lấy hắn.
Khi câu chuyện kết thúc, Vương Cường nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười nhạt nhưng lại đầy sức nặng.
“Có đôi khi, biết nhiều lại là một gánh nặng.”
Câu chuyện ngắn gọn nhưng mang đầy ẩn ý khiến Alistair càng thêm lo sợ. Hắn cảm thấy như mình vừa được cảnh báo một cách khéo léo.
Vương Cường đứng dậy, nhẹ nhàng đuổi khách bằng những lời lẽ lịch sự.
“Rất vui được giao dịch với ngài. Hẹn gặp lại lần sau.”
Alistair rời khỏi căn phòng với bước chân nặng trĩu, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Khi bước lên xe ngựa, toàn thân hắn như bị rút hết sức lực.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, từng hơi thở đều nặng nề, như thể hắn vừa trải qua một cuộc đối đầu với một kẻ thù vô hình, mà kẻ thù đó chính là nụ cười của Vương Cường.
Một nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa bóng tối đáng sợ mà Alistair không bao giờ muốn đối diện một lần nữa.
…
Quầy, nên cho hai con pet này tên gì đây mọi người, một con là Hạo Thiên Khuyển và một con tên là Luna thì sao, một đực một cái kkk.
Thề luôn nãy tui bấm nhầm nút cái là xóa hết nguyên chương truyện, và thế là ngồi viết lại, may là viết lại hay hơn chứ ko là tui tự xác để tạ lỗi với độc giả rồi.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.