Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 152: Hạnh Phúc Sau Ngày Dài.



Chương 152: Hạnh Phúc Sau Ngày Dài.

Sau một ngày dài kiểm tra công việc tại các xưởng thủ công, Vương Cường và trợ lý Maylor bắt đầu hành trình trở về căn cứ. Trời đã tạnh mưa, nhưng bầu trời đêm vẫn u ám và lặng lẽ. Con đường dẫn về căn cứ dường như dài hơn thường lệ, cả hai đi trong sự yên tĩnh, với những suy nghĩ về công việc còn dang dở.

Vương Cường không để sự mệt mỏi lấn át. Trên tay hắn là chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong chứa hai chú cún con mà hắn nhận từ Alistair, món quà của Leopold.

Chúng chưa mở mắt, nhưng đã bắt đầu kêu khe khẽ, tìm kiếm sự ấm áp và chăm sóc. Hắn lấy ra hai chiếc bình sữa nhỏ, vừa mua từ cửa hàng sữa dê sau đó đổ vào hai bình gỗ riêng biệt.

Nắp của chiếc bình có lỗ nhỏ vừa đủ để gắn một núm bọc làm từ slime dẻo, thứ mà Vương Cường đã nhờ các thợ thủ công làm riêng để dễ dàng đút sữa cho chúng. Đổ sữa vào bình, hắn khẽ mỉm cười khi đưa từng chiếc bình vào miệng hai chú cún nhỏ.

“Chắc các ngươi đói lắm rồi.” Vương Cường cười thầm khi nhìn thấy chúng bú sữa một cách háo hức.

Những khoảnh khắc nhỏ bé này mang lại niềm vui cho hắn sau một ngày làm việc đầy áp lực. Vương Cường lại tiếp tục hành trình, trên tay là hộp gỗ với hai chú cún đã ngủ th·iếp đi sau khi no bụng.

Về Đến Căn Cứ…

Trời đã tối hẳn khi Vương Cường và Maylor bước vào căn cứ. Ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn tỏa ra, chào đón họ sau một ngày dài. Maylor khẽ cúi đầu chào tạm biệt Vương Cường, đôi mắt hắn ta ánh lên sự tôn trọng và biết ơn.

“Cảm ơn ngươi, hôm nay vất vả rồi. Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.” Vương Cường vỗ vai Maylor, giọng nói điềm tĩnh và thân thiết.

“Không có gì, thưa ngài. Ngài cũng nên nghỉ sớm.”Maylor đáp lại với nụ cười, rồi rời đi.

Vương Cường một mình tiến về phía phòng ăn. Trên đường đi, các binh lính tuần tra khi thấy Vương Cường thì đều đứng nghiêm lại đưa tay chào, hắn thì chỉ gật đầu cười rồi tiếp tục bước đi.

Khi đến phòng ăn. Ở đó, Aurelia đã ngồi chờ sẵn, ánh mắt cô ngời sáng khi thấy hắn bước vào.

Aurelia đứng dậy chào đón Vương Cường tính nói gì đó, nhưng sự tò mò nhanh chóng xuất hiện trên gương mặt cô khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ trên tay hắn.

“Anh mang gì về vậy? Có phải lại là quà từ Leopold không?” Aurelia hỏi với giọng hào hứng. Tất nhiên cô cũng biết rằng hôm nay Vương Cường có một cuộc giao dịch với Bá tước Leopold.

Nhìn cô nàng chỉ huy với khuôn mặt tò mò, Vương Cường chỉ biết mỉm cười, rồi đặt chiếc hộp lên bàn và nhẹ nhàng mở ra. Hai chú cún nhỏ như hay cục nhung đen đang say sưa ngủ sau bữa sữa no nê.

Aurelia tròn mắt nhìn, ánh mắt lấp lánh đầy sự thích thú.

“Ừ, hắn lại tặng quà nhưng lần này thì đặc biệt hơn. Hai con cún này còn chưa mở mắt.” Vương Cường giải thích, đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng.

Aurelia cười khúc khích, cúi xuống theo, tay cô nhẹ nhàng vuốt bộ lông của một con.

“Chúng thật đáng yêu! Hử… chờ đã… móng vuốt này… Đây không phải là chó thường, phải không?” cô ngay lập tức nhận ra điều bất thường bởi hình dáng của mấy cái chân.

Vương Cường gật đầu, ánh mắt thoáng hiện lên chút tự hào xen lẫn vui vẻ.

“Ừ, bọn nó là Lycaroth, loài ma thú hiếm có. Nghe nói chúng có mang dòng máu sói thần, cực kỳ hiếm gặp trong tự nhiên.”

Nghe đến đây, Aurelia không kìm được sự ngạc nhiên. Cô khẽ thốt lên.



“Lycaroth sao? Leopold tặng anh món quà quý giá như thế này? thật xa xỉ!”

“Ừ, Leopold nói rằng chúng sẽ là minh chứng cho mối quan hệ này của chúng ta với bọn họ.”

Vương Cường trả lời, giọng điệu điềm tĩnh.

Aurelia nghe vậy thì cũng chỉ tỏ ra bình thản, với cô mấy cái việc tặng quà xã giao này không mang quá nhiều ý nghĩa. Nó chỉ là lời nói nhất thờ, có thể không bao lâu thì hắn lại trở mặt cũng không chừng.

Sau một lát ngắm nhìn hai cục than, Aurelia quay sang Vương Cường hỏi.

“Anh đã đặt tên cho chúng chưa?”

Vương Cường khẽ lắc đầu, mỉm cười. “Chưa. Anh nghĩ nên bàn với em để tìm cái tên phù hợp.”

Aurelia suy nghĩ một lúc rồi đề xuất.

“Con cái mình đặt tên là Luna thì sao? Nghe có vẻ dễ thương và phù hợp với sự mềm mại của nó.” Vừa nói cô vừa vuốt ve bộ lông đen tuyền mềm mượt như nhung của nó.

Vương Cường gật đầu tán thành, hắn cũng có suy nghĩ như vậy.

“Luna... tên đẹp đấy. Còn con đực, anh sẽ gọi nó là Tian.”

“Tian? Nó có ý nghĩ không.”

“Có, nó có nghĩa là "Bầu trời bao la" ở thế giới kia của anh.” Thực ra Vương Cường muốn đặt cho nó cái tên là Hạo Thiên Khuyển nhưng có vẻ hơi dài nên thôi, rút ngắn thành thiên cũng được.

Aurelia mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui khi cả hai cùng nghĩ ra những cái tên cho hai con vật nhỏ này. Cô cũng tự hỏi liệu mai mốt khi bọn họ có con, thì cả hai cũng sẽ suy nghĩ đặt tên như lúc này chứ.

Nghĩ đến điều đó, bất giác cô trở nên đôi chút ngại ngùng khi nhìn Vương Cường.

Rồi cô nhìn lại hai sinh linh bé nhỏ đang cuộc mình trong lớp khăn.

Từ giờ, Luna và Tian sẽ là hai thành viên nhỏ bé nhưng quan trọng trong cuộc sống của họ.

Tiếp đó cả hai ra hiệu cho phục vụ mang thức ăn lên. Bữa tối giữa Vương Cường và Aurelia diễn ra trong bầu không khí ấm áp và thân mật như thường lệ.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện về công việc, về những kế hoạch tương lai. Aurelia, thi thoảng lại liếc nhìn hai con cún trong hộp gỗ, cảm nhận sự vui vẻ và hạnh phúc khi có chúng bên cạnh.

Vương Cường cũng thỉnh thoảng nhìn theo cô, cảm nhận được sự bình yên sau một ngày làm việc căng thẳng. Một thứ cảm giác mà kiếp trước hắn khó lòng mà có được.

Giờ đây hắn lại có thêm lý do để tiếp tục cố gắng.



Trong cuộc đời tuy dài mà ngắn ngủi này, khi ta có một lý do để tiếp tục cố gắng, một người để bảo vệ, và một nơi để trở về. Thì mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách, bởi bản thân đã tìm thấy sức mạnh vô tận từ tình yêu và niềm tin.

(Tác: không biết mọi người có suy nghĩ gì khi đọc tới đây, chứ tác là tác thấy bản thân cần cố gắng hơn và cảm thấy bản thân đang hơi ích kỷ.)

Buổi Sáng Tại Căn Cứ…

Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng. Không khí yên tĩnh của buổi sớm nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng kèn báo thức vang lên mạnh mẽ và có phần vui tai.

Từ khu vực nghỉ ngơi, các binh lính bật người thức dậy, đồng loạt chuẩn bị cho một ngày mới. Từ những căn phòng đến các hành lang, mọi con quỷ chuyển động như một cỗ máy khổng lồ, nơi mỗi cá nhân là một bánh răng, chuyển động có quy luật không cần suy nghĩ cũng biết mình phải làm gì.

Trong căn phòng chung của nhóm binh lính trẻ, Kai bật người ngồi dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán nản. Hắn thở dài, kéo lê giọng.

"Lại bắt đầu một ngày theo khuôn mẫu… Ai muốn cược hôm nay ta sẽ bị nhắc nhở bao nhiêu lần không?"

Raven, một tên đồng đội tinh quái, không bỏ lỡ cơ hội để mỉa mai. Hắn cười nhẹ, ánh mắt đầy châm biếm.

"Ít nhất thì ngươi cũng có mục tiêu trong ngày, Kai. Không phải ai cũng may mắn như thế."

Rylan, một tên khá nhiệt huyết, nghe thấy vậy liền nhảy vào cuộc trò chuyện, giọng điệu đầy hào hứng.

"Thôi nào, không phải ngày nào cũng có thể tận hưởng việc bị phạt như ngươi đâu, Kai. Mà thôi, nhanh lên trước khi đội trưởng tới."

Các binh lính nhanh chóng đi vào công việc hàng ngày của mình, chuẩn bị đồ dùng cá nhân một cách thuần thục. Tiếng chăn mền được gấp gọn gàng, tiếng bước chân đều đặn trên nền đất cứng vang lên khắp căn cứ.

Tất cả tạo nên một nhịp điệu đồng bộ, nhịp nhàng mà mỗi binh lính đã quá quen thuộc.

Rylan vừa sắp xếp đồ của mình vừa hối thúc đồng đội.

"Nhanh nào! Hôm nay có bài kiểm tra đấy!"

Kai lắc đầu, cười.

"Kiểm tra kkk! Thú vị thật."

Raven nhếch mép, nói với giọng không đổi.

"Cứ cười khi còn có thể đi, Kai. Nhưng nhớ là nếu không theo kịp, đừng mong ta giúp ngươi lần nữa."

Ở một góc khác của phòng, nhóm tân binh còn lúng túng với những thao tác mà các binh lính kỳ cựu đã thực hiện nhuần nhuyễn từ lâu.

Một tân binh trẻ, hơi lo lắng, loay hoay mãi không thể gấp được chăn gối một cách vuông vức như quy định. Mọi động tác của hắn ta đều rối rắm và chậm chạp.

Kai đứng nhìn cảnh tượng ấy, khẽ cười và lắc đầu.

"Nhìn kìa Raven, ngươi có cảm thấy như nhìn bản thân mình trước kia không... nhưng đương nhiên, ta không bao giờ vụng về thế này."



Nghe tên này ba hoa bốc phét, Raven chỉ cười khẩy nói.

"Phải rồi, ngươi luôn hoàn hảo. Chỉ là hoàn hảo trong việc gây rắc rối thôi."

Rylan thấy cậu lính trẻ gặp khó khăn liền bước tới, giọng điệu khích lệ,

"Không sao đâu, cứ từ từ thôi. Lần đầu ai cũng như vậy cả."

Những binh lính kỳ cựu không khỏi bật cười khi nhìn cảnh tượng vụng về của các tân binh. Raven là người đầu tiên tiến tới, nhưng thay vì giúp đỡ một cách nhẹ nhàng, hắn lại dùng lời nói sắc bén để che giấu sự quan tâm thật sự của mình.

"Nếu không muốn bị phạt thì nhanh lên, đừng làm phiền chúng tôi với sự vụng về của các cậu."

Kai đứng bên cạnh không nhịn được cười cũng theo vào trêu đùa.

"Phải đấy, các ngươi nên nhanh lên, ngài Raven đây hơi bị khó tính đấy."

Raven lặng im nhìn Kai, ánh mắt sắc lạnh, nhưng không nói gì. Rylan thấy đám tân binh tay chân bắt đầu lóng ngóng liền nhẹ nhàng trấn an.

"Đừng lo, bọn hắn chỉ nói thế thôi. Mọi người cứ bình tĩnh mà làm, còn nhiều thời gian lắm."

Khi mọi việc đã đâu vào đấy, các binh lính nhanh chóng tập hợp thành hàng ngay ngắn, chờ đến lượt để vệ sinh cá nhân. Hàng ngũ di chuyển một cách trật tự, không có bất kỳ sự lộn xộn nào, như một dòng chảy nhịp nhàng và chính xác.

Kai đứng nhìn hàng ngũ chuyển động, nhếch mép cười, giọng điệu đầy suy tư.

"Một cỗ máy hoàn hảo... nhưng liệu chúng ta có phải là những bánh răng vô tri không?"

Rylan, vẫn giữ nguyên sự nhiệt tình của mình, không để ý tới lời nói của Kai, hồ hởi đáp.

"Điều đó không phải là tốt hay sao, chỉ có kỷ luật thì mọi việc mới diễn ra trơn tru."

Raven, vẫn giữ vẻ mỉa mai thường ngày, nhưng giọng điệu có phần mềm mại hơn.

"Cứ đùa giỡn đi, đến lúc đội trưởng phạt thì đừng có than thân trách phận. Đặc biệt là những bánh răng không tuân theo trật tự..."

Tất cả họ, từ những tân binh vụng về đến những binh lính kỳ cựu, đều hòa mình vào dòng chảy nhịp nhàng của căn cứ. Một ngày mới lại bắt đầu, và họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách đang chờ đợi.



Cảm ơn bạn DeathTNB, Lương Hiếu 321 và bạn Quốc Phương đã đề cử và ủng hộ ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *)