Tại khu sân tập đặc biệt của căn cứ Sau Rơi, bầu không khí nặng nề với sự căng thẳng pha lẫn tò mò bao trùm lấy đoàn đội của Vuzun khi họ từng bước tiến tới cổng vào.
Những bức tường cao bao quanh khu vực tạo cảm giác kín đáo, như thể họ đang tiến vào một nơi bí mật. Bước chân đều đặn và nhịp nhàng của đội lính vang lên trên nền đất cứng, âm thanh duy nhất ngoài tiếng gió lùa qua các bức tường.
Sau khi hoàn tất quá trình xác nhận tại cổng, cánh cửa lớn từ từ mở ra, hé lộ không gian rộng lớn bên trong sân tập. Một dải mái che chạy dài phía trước, dưới đó là những chiếc bàn gỗ được sắp xếp ngay ngắn, trên đó có đặt một số v·ũ k·hí.
Đó là những khẩu súng – một thứ v·ũ k·hí mới mẻ đối với nhiều binh lính tại đây.
Đoàn đội bước vào, ánh mắt đầy tò mò lướt qua các v·ũ k·hí trước mặt. Những nhân viên kỹ thuật đang bận rộn chuẩn bị, điều chỉnh các thiết bị cho buổi huấn luyện.
Không ai nói gì, nhưng sự mong chờ hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả binh lính, đặc biệt là khi họ đã nghe về khả năng vượt trội của loại v·ũ k·hí mới sắp được giới thiệu.
Ragnar, phó trưởng phòng nghiên cứu, từ phía xa tiến ra. Hắn không đợi lâu, tiến thẳng tới Vuzun, đội trưởng của đội. Sau khi cả hai chào nhau theo kiểu q·uân đ·ội, Ragnar nhanh chóng nói.
“Tôi còn nhiều việc ở phòng thí nghiệm, hy vọng anh đẩy nhanh tiến độ, bỏ qua màng chào hỏi rườm rà.”
Vuzun gật đầu, đồng ý ngay lập tức. Hắn cũng chẳng mấy thích những thủ tục phức tạp. Đứng trước đội ngũ của mình, hắn lấy lại vẻ uy nghiêm, giọng nói trầm đầy quyền lực vang lên.
"Việc các ngươi có mặt ở đây chứng tỏ rằng các sĩ quan cấp cao đã công nhận và tin tưởng năng lực của chúng ta. Từ hôm nay, mọi người chính thức là thành viên quan trọng của căn cứ này."
Những lời khích lệ của Vuzun khiến tinh thần cả đội được nâng cao. Tuy nhiên, hắn không quên nhấn mạnh.
"Nhưng đừng quên, đây chỉ là bước khởi đầu. Hôm nay, chúng ta sẽ làm quen với loại v·ũ k·hí mới, thực hành sử dụng nó, và sau đó là làm bài kiểm tra cùng viết cảm nhận."
Nghe đến phần v·ũ k·hí mới, sự hứng thú lan rộng trong đội lính. Nhưng khi Vuzun nhắc đến phần "viết cảm nhận," không ít người tỏ ra chán nản.
Họ nhớ lại quá trình huấn luyện khắc nghiệt không chỉ về thể lực mà còn về việc học viết và đọc. Ban đầu, nhiều binh lính đã tự hỏi tại sao họ lại phải học chữ khi nhiệm vụ chính của họ là chiến đấu.
Nhưng lệnh là lệnh, và những đội trưởng như Vuzun chẳng hề kiên nhẫn giải thích mà thay vào đó là những bài chạy dài mệt nhọc kèm theo việc phải đọc to các quy định q·uân đ·ội, trong đó điều thứ 4 yêu cầu binh lính phải rèn luyện cả về thể chất lẫn trí tuệ.
Sau khi động viên, Vuzun giới thiệu Ragnar – người sẽ trực tiếp hướng dẫn họ về loại v·ũ k·hí mới này. Ragnar không vòng vo, hắn vào thẳng vấn đề.
"Thứ các cậu sắp thấy là một bí mật quân sự. Nếu ai tiết lộ nó ra ngoài, h·ình p·hạt sẽ không chỉ dừng ở việc sa thải, mà kẻ đó sẽ bị đem ra tòa án quân sự. Và đừng quên, t·ra t·ấn là một trong những phương thức hỏi cung ưa thích của chúng tôi."
Sự im lặng bao trùm đội lính. Nhiều người nuốt khan, ý thức được mức độ nghiêm trọng của nhiệm vụ này.
Ragnar vẫy tay ra hiệu cho nhân viên của mình, một khẩu súng trường M14 được mang ra. Dù là súng M14, nhưng nó đã được tinh chỉnh để phù hợp với thể chất và sức mạnh của loài quỷ, làm tăng sự bền bỉ và hiệu quả trong chiến đấu.
Nhìn thoáng qua, nó vẫn là khẩu M14 quen thuộc, nhưng không ít binh lính lộ vẻ tò mò khi nhận ra sự khác biệt.
Một nhân viên của Ragnar nhanh chóng mang ra khẩu súng trường M14. Sự tò mò và hồi hộp tăng cao khi Ragnar bắt đầu lắp đạn, rồi trao khẩu súng cho Vuzun.
"M14-N2" Ragnar nói.
"Một thứ v·ũ k·hí đã được cải tiến để phù hợp với thể chất mạnh mẽ của loài quỷ chúng ta. Nó có khả năng tiêu diệt kẻ thù từ khoảng cách xa một cách nhanh gọn."
Khi Vuzun bước về vị trí bắn thử, đoàn đội nín thở quan sát. Tất cả đều chăm chú nhìn vào bao cát cách đó 200m. Và rồi, ĐÙNG! – tiếng súng vang lên như sấm động.
Tất cả binh lính đều giật mình.
Vuzun bắn thêm ba phát nữa, tất cả đều trúng tâm điểm một cách hoàn hảo.
Những lời xì xào bắt đầu nổi lên trong hàng ngũ binh lính. Nhiều người không tin vào mắt mình – thứ v·ũ k·hí này không khác gì một phiên bản hiện đại hơn, mạnh mẽ hơn của cung tên.
Nhưng tốc độ và uy lực của nó vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Zayden trợn tròn mắt hỏi, bàn tay run run chỉ về phía bao cát đang bắt đầu xì cát.
"Nhìn bao cát kìa! Nó đang xì ra" một binh lính khác hét lên phấn khích.
"Thật điên rồ!" Một người khác bật thốt, giọng đầy kinh ngạc.
Vuzun tiếp tục bắn thêm ba phát nữa, tất cả đều trúng mục tiêu với độ chính xác hoàn hảo. Tiếng trầm trồ lẫn xì xào lan khắp hàng ngũ.
"Thứ này... nó vượt xa mọi v·ũ k·hí mà chúng ta từng dùng!" một binh lính cất tiếng, mắt không rời khỏi khẩu súng trong tay Vuzun.
Ragnar bước lên, cảm ơn Vuzun vì màn bắn thử đầy ấn tượng, rồi bắt đầu giải thích về khẩu súng M14 đã được cải tiến. Hắn nói rõ về sự quan trọng của v·ũ k·hí này trong chiến đấu, và tầm ảnh hưởng của nó đối với chiến lược quân sự trong tương lai.
Ragnar, sau khi nhận lại khẩu súng, quay lại đối diện với đoàn đội, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng.
"Đây là M14, và từ hôm nay, nó sẽ là v·ũ k·hí tiêu chuẩn của mọi binh lính chính thức trong căn cứ. Với nó, chúng ta sẽ có lợi thế vượt trội trong bất kỳ trận chiến nào. Nhưng nhớ, chỉ sức mạnh của v·ũ k·hí thôi là không đủ. Kỷ luật, kỹ năng và chiến lược vẫn là yếu tố quan trọng."
Binh lính vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ một điều, với loại v·ũ k·hí này thời đại của các hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng cũng kết thúc từ đây.
Sau đó, sân tậpbắn rộng lớn của căn cứ Sau Rơi lại vang lên âm thanh đều đều của tiếng giày lính bước đi, tiếng hô vang và tiếng súng nổ liên tục.
Đây là ngày đầu tiên các binh lính bắt đầu quá trình huấn luyện với v·ũ k·hí mới – súng trường M14 cải tiến. Ba trong số họ, Kai, Rylan và Raven, nổi bật giữa đám đông với những tính cách và cách tiếp cận khác nhau trong việc sử dụng v·ũ k·hí này.
Kai, với ánh mắt sắc bén, bước ra vị trí của mình. Ngay từ khi nắm khẩu súng trong tay, hắn đã bắt đầu phân tích mọi chi tiết của nó. Đôi mắt thoáng qua một chút tò mò.
Hắn bước lên, không chỉ bắn vào mục tiêu như chỉ dẫn mà còn bắt đầu kiểm tra từng phần cơ chế của súng, len lén tháo lắp một vài bộ phận nhỏ để hiểu rõ hơn
“Cần phải điều chỉnh góc bắn sao cho tối ưu hơn… và có thể thay đổi độ nặng của cò súng.”
Raven đứng gần đó, khoanh tay cười mỉa mai.
“Lại định sửa cả v·ũ k·hí q·uân đ·ội đấy à, Kai? Thế nào, có định biến nó thành thứ đồ kỳ quái nào đó nữa không?”
Kai chỉ nhếch mép cười lại. “Ngươi cứ cười đi, Raven. Nhưng nếu ta tìm ra cách cải thiện thứ này, chẳng phải chúng ta sẽ thắng trận nhanh hơn sao?”
Raven thản nhiên đáp, giọng đầy trêu tức.
“Phải rồi, và có lẽ ngươi cũng sẽ bị phạt vì phá hủy v·ũ k·hí trước khi nó kịp ra trận.”
Trong khi Kai bận rộn với những ý tưởng sáng tạo và Raven luôn sẵn sàng châm chọc, Rylan lại tiếp cận bài tập bằng bản năng mạnh mẽ của mình.
Hắn cầm khẩu súng trong tay, cảm nhận trọng lượng và sức mạnh của nó. Mục tiêu cách đó 200m không làm hắn nao núng, và không chần chừ ngón tay nhẹ động khi bóp cò. ĐÙNG! – một phát súng vang lên, nhưng viên đạn lại lệch khỏi mục tiêu chính.
"C·hết tiệt!" Rylan thốt lên, không hài lòng với bản thân.
Kai, quan sát từ xa, cười chế nhạo.
"Ngươi bắn nhanh mà không ngắm à Rylan? Có là đội trưởng thì vẫn phải ngắm mục tiêu thôi, đừng phí đạn nữa. Không nghe đội trưởng nói à, môt viên này có giá một đồng đấy."
Rylan chỉ cười to.
“Ngắm kỹ thì quá dễ với ta rồi! Vấn đề là làm sao bắn nhanh hơn trong chiến trường đầy hỗn loạn kìa, như vậy nó mới tài!”
"Hoặc là liều lĩnh." Kai nhún vai.
Rylan không nói nhiều mà lặp lại cú bắn, lần này ngắm kỹ hơn, và viên đạn trúng chính xác vào tâm mục tiêu. Hắn cười đắc thắng.
"Thấy chưa! Đôi khi, không cần nghĩ nhiều vẫn tốt hơn!"
Raven lại xen vào với giọng điệu châm chọc.
"Rylan, nếu ngươi mà biết cách sử dụng não như kai, có lẽ ngươi sẽ không phải bắn lại lần thứ hai đâu."
"Ngươi chỉ được cái lưỡi sắc như dao. Sao không ra bắn thử đi?" Rylan cười thách thức.
Raven nhướn mày, không thèm trả lời. Hắn bước lên vị trí bắn, súng M14 trong tay.
Khẩu súng có vẻ nặng hơn so với cung tên hay kiếm mà hắn từng quen dùng, nhưng hắn không hề để lộ sự bối rối. Đôi mắt lạnh lùng, hắn giơ súng lên, ngắm thẳng vào mục tiêu. ĐÙNG! – phát đạn vang lên và đâm thẳng vào mục tiêu, chỉ lệch một chút so với tâm.
“Ta không cần phải nói quá nhiều để chứng minh bản thân.” Raven thản nhiên nói, rồi nhìn Rylan và Kai bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Ngươi lúc nào cũng thế, Raven." Rylan cười. "Đầy bí ẩn và thích tỏ vẻ."
“Còn ngươi thì lúc nào cũng ồn ào.” Raven nhún vai, cố gắng giữ vẻ ngoài hờ hững, nhưng sâu bên trong, hắn lại cảm thấy tự hào vì bắn tốt hơn mong đợi.
Thấy có vẻ hơi ồn ào. Đội trưởng Vuzun lên tiếng.
“Yên lặng, tập trung luyện tập.”
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.