Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 171: Ngân Hàng Sao Rơi



Chương 171: Ngân Hàng Sao Rơi

Đoàn xe hàng trườn dài trên con đường mòn khúc khuỷu để tiến về Thung Lũng Sao Rơi.

Hàng dài các xe ngựa chở đầy lương thực, khoáng thạch quý hiếm và vàng được vận chuyển với sự bảo vệ chặt chẽ bởi q·uân đ·ội.

Những chiếc xe chất đầy bao tải lúa mì, thùng gỗ nặng trĩu chứa những tảng quặng, và vài hòm gỗ khóa kín, trong đó chứa số vàng khổng lồ từ chuyến giao thương lần này của gia tộc Veylan và cả tiền từ việc bán muối.

Dưới ánh nắng gay gắt, hàng loạt kỵ binh với bộ giáp sáng lóa cưỡi trên lưng những con ngựa hùng dũng, di chuyển nhanh nhẹn dọc hai bên đoàn xe.

Mỗi cú đá chân của chúng tung bụi mờ, nhưng không ai trong số họ chậm lại, sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Một tên lính cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn, đôi mắt sắc bén của anh ta lướt qua các cánh rừng và đồi núi xung quanh, như thể đang thách thức bất kỳ kẻ địch nào dám bén mảng đến gần.

Những kỵ binh không phải là lực lượng duy nhất bảo vệ đoàn xe. Ở phía xa, ẩn trong những bụi rậm, tình báo viên của Thung Lũng Sao Rơi không ngừng tuần tra.

Họ di chuyển như những bóng ma, kiểm tra các dấu hiệu bất thường trong rừng. Mọi ngõ ngách đều được canh giữ, không một khu vực nào bị bỏ sót.

Đoàn xe còn có một vài cỗ xe ngựa được bọc kính kín mít, che giấu bộ binh bên trong. Đây là xe quân sự.

Bất kỳ ai dám mạo hiểm tiếp cận sẽ phải đối diện với hỏa lực của những binh lính được trang bị súng ống bên trong. Đây là những binh lính tinh nhuệ, luôn sẵn sàng phản ứng ngay lập tức nếu có nguy cơ xảy ra t·ấn c·ông.

Ngồi trong xe ngựa, Lucius và nhóm của anh ta, bao gồm Laura, Grey Mark, Flint và Windrider cùng nhóm ba người lùn, Dwalin, Borin, và Gimli.

Những ánh mắt của họ không ngừng liếc nhìn cảnh quan bên ngoài cùng dáng vẻ của đội quân quỷ thuộc Thung Lũng Sao Rơi.

"Dù nhìn bao nhiêu lần thì ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên.” Grey Mark nói, ánh mắt trầm trồ, đầy ngưỡng mộ.

"Bản thân ta đã thăm nhiều đội quân trong vương quốc, nhưng q·uân đ·ội của Thung Lũng Sao Rơi thật sự khiến người khác phải kinh ngạc."

“Nếu tất cả đội quân của Vương Quốc Nioder đều như thế này thì quả thật ta không thể xem nhẹ bọn họ.”



Laura nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng.

"Nếu dựa vào việc Berimars đang giằng co được với Nioder trong khoản thời gian dài, cùng đánh giá sức mạnh của Berimars thì ta có thể suy đoán rằng, không phải đội quân nào của Nioder cũng như vầy.”

“Nhưng dù vậy cũng không thể xem thường tiềm năng của đội quân này.”

Ngay cả Flint, người thường không dễ bị ấn tượng, cũng phải gật đầu.

"Ừ Laura nói đúng. Kỷ luật thép. Không ai nói chuyện, không ai xao nhãng. Họ như một cỗ máy hoạt động hoàn hảo."

Isolde, trong ngồi trong một chiếc xe ngựa khác. Cô cũng không thể giấu được sự tò mò trong ánh mắt.

"Aurelia... cô ấy đã làm gì để biến q·uân đ·ội của bản thân thành một lực lượng như thế này? Không lẽ lại là tác phẩm của Brian?.”

Trong khi đoàn xe hàng hóa từ từ tiến vào thung lũng, ở phía bên kia trong thành phố, Vương Cường đang phải đột xuất thay đổi lịch trình làm việc để đến ngân hàng.

Lý do hắn không đến để tiếp đón Isolde là vì có rất nhiều tố cáo của quỷ dân với cảnh sát có liên quan đến ngân hàng, cùng việc ngân hàng dạo gần đây liên tục yêu cầu ngân sách từ toà thị chính.

Vương Cường ngồi trong văn phòng, ánh mắt chăm chú vào những chồng tài liệu dày cộp trải khắp bàn. Đống hồ sơ, báo cáo tài chính và bảng kê chi tiết của ngân hàng Sao Rơi thoạt nhìn không có gì bất thường.

Nhưng với kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn đã nhanh chóng nhận ra những điều kỳ lạ. Các báo cáo cho thấy một số giao dịch không khớp với số liệu thực tế, khiến hắn bắt đầu nghi ngờ về tính trung thực của chúng.

Gần đây, có vài quỷ dân đến khiếu nại về việc tài khoản tiết kiệm của họ bị trừ tiền một cách vô lý. Ban đầu, chỉ là những trường hợp nhỏ lẻ, nhưng rồi số lượng đơn thư tăng lên đột biến. Vương Cường cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, lướt qua từng dòng số liệu, lông mày khẽ cau lại.

"Không thể chỉ là lỗi hệ thống." Hắn nghĩ thầm. "Đây rõ ràng là có kẻ lợi dụng sơ hở."



Với trí nhớ sắc bén và kinh nghiệm trong ngành tài chính ở kiếp trước, hắn nhanh chóng đặt ra giả thuyết.

Có kẻ trong ngân hàng đang lợi dụng quyền hạn để chiếm đoạt tiền từ những tài khoản ít giao dịch, khiến chủ tài khoản khó phát hiện.

Hắn đã từng gặp những vụ tương tự, k·ẻ g·ian nhắm vào các tài khoản có số dư lớn nhưng không thường xuyên sử dụng. Đó là một dạng t·ham n·hũng tinh vi, và kẻ thực hiện chắc chắn phải có quyền truy cập sâu vào hệ thống ngân hàng.

Vương Cường lập tức liên hệ với bộ phận cảnh sát điều tra. Sau khi trao đổi, hắn yêu cầu tiến hành một cuộc điều tra toàn diện.

Hắn không chỉ đứng ngoài quan sát mà còn trực tiếp tham gia, kiểm tra lại các dữ liệu và giao dịch bị nghi ngờ. Những đêm dài miệt mài bên bàn làm việc, hắn và đội điều tra không ngừng đối chiếu từng dòng số liệu, phân tích những chi tiết nhỏ nhất.

Kết quả ban đầu xác nhận nghi ngờ của hắn. Có nhiều tài khoản đã bị rút tiền mà không có sự chấp thuận của chủ tài khoản, và các giao dịch này đều xuất phát từ một bộ phận của ngân hàng. Điểm đặc biệt là chúng được ngụy trang khéo léo, như thể là những giao dịch hợp pháp.

"Những kẻ này thật tinh vi." Một thành viên đội điều tra thốt lên, mắt không rời khỏi những báo cáo. "Ngụy trang khéo đến mức nếu không soi kỹ thì chẳng ai nhận ra. Chắc chắn không phải là nhân viên bình thường có thể làm ra."

Vương Cường gật đầu, ánh mắt sắc bén hơn.

"Nhưng mọi thứ đều có dấu vết. Các giao dịch này đều được thực hiện trong những khung giờ nhất định, và hầu hết đều liên quan đến các tài khoản của nhóm quản lý cấp cao."

Cảnh sát bắt đầu triệu tập một số nhân viên và quản lý để thẩm vấn. Trong quá trình điều tra, một cái tên dần nổi lên như n·ghi p·hạm chính.

Ogmath, phó giám đốc ngân hàng Sao Rơi. Ogmath có quyền truy cập vào toàn bộ hệ thống dữ liệu của ngân hàng, và nhiều giao dịch đáng ngờ đều có liên quan đến tài khoản của hắn. Khi bị chất vấn, hắn tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu phủ nhận.

"Đây chỉ là sự trùng hợp." Ogmath nhún vai, giọng điềm tĩnh. "Các giao dịch này đều có căn cứ rõ ràng. Tôi không biết tại sao mọi người lại nghi ngờ tôi."

Vương Cường lặng lẽ quan sát, đôi mắt không chớp lấy một lần, nhìn thẳng vào Ogmath.

"Ngươi nghĩ có thể che giấu được sao? Hay ngươi nghĩ ta chỉ là một thằng nhãi ranh nên không thể phát hiện ra?"

Ogmath hơi giật mình, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố giữ giọng nói bình thường.

"Ngài cố vấn, tôi đảm bảo mọi thứ đều hợp lệ. Tôi chỉ làm việc của mình."



Nhưng Vương Cường không dễ b·ị đ·ánh lừa. Hắn yêu cầu đội điều tra kiểm tra lại các giao dịch và nhật ký giao dịch, lần này chi tiết hơn, không bỏ qua bất kỳ số liệu nào. Những chi tiết nhỏ nhất cũng không thể qua mắt hắn.

"Đây rồi." Một nhân viên điều tra từ toà thị chính thốt lên.

"Hai số liệu này. Chúng chỉ tồn tại trên giấy tờ nhưng thực tế không có."

Vương Cường nhìn chằm chằm vào tờ dữ liệu đối chứng đôi mắt tối sầm lại.

"...”

Hắn không nói gì nhưng khí thế cùng sắc mặt của Vương Cường cũng đã nói lên tương lai của tên phó giám đốc này.

Ogmath bắt đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng ngụy biện.

"Tôi bị ép buộc thưa ngài… Tôi không có ý định tham lam. Có người khác đứng sau chuyện này, tôi chỉ là con tốt."

Vương Cường nở một nụ cười lạnh lùng.

"Đó là chuyện của ta sau khi ta xử lý và tra khảo ngươi. Còn bản thân ngươi dù cố ý hay bị ép buộc thì cũng không thay đổi được việc ngươi đã gây ra tội. Đã nghĩ đến việc làm tốt cho người khác thì cũng nên nghĩ đến ngày hôm nay."

Cảnh sát xuất hiện, nhanh chóng bắt giữ Ogmath ngay tại chỗ. Hắn la hét, cầu xin sự tha thứ, hứa sẽ sửa chữa sai lầm, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Việc khám xét nhà riêng của Ogmath còn tìm thấy nhiều tài liệu quan trọng liên quan đến việc chuyển tiền trái phép, chứng tỏ hành vi phạm tội của hắn là có hệ thống và đã kéo dài suốt một thời gian dài.

Sự việc này được phơi bày, ngân hàng Sao Rơi lập tức triển khai các biện pháp kiểm soát chặt chẽ hơn, cải thiện hệ thống bảo mật và quyết tâm truy quét những hành vi tương tự.

Vương Cường đích thân gặp gỡ các nhân viên ngân hàng, giọng nói trầm nhưng chắc nịch.

"Ta muốn nhấn mạnh rằng, bất kỳ hành vi t·ham n·hũng nào cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Chúng ta ở đây để bảo vệ tài sản của người dân, không phải để lợi dụng họ. Ta không muốn thấy thêm một trường hợp nào như thế này nữa."

Khi cuộc điều tra hoàn tất, Vương Cường cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không lơi là cảnh giác. Hắn biết rằng t·ham n·hũng và lộng quyền sẽ luôn tồn tại, và việc hắn chỉ có thể làm là hết sức để ngăn chặn và đề phòng chúng.