Ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu xuống những thùng hàng chất cao trên đoàn xe đang tiến đến thành phố sao rơi, phản chiếu lấp lánh lên bề mặt gỗ của cỗ xe kéo.
Đoàn xe tiến chậm chạp dọc theo con đường nhỏ ven rừng, âm thanh của bánh xe lăn đều đều hoà cùng tiếng động vật nhỏ thi thoảng vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Không khí buổi chiều có phần nặng nề với đội binh sĩ hộ tống, bọn họ cầm chắc v·ũ k·hí, mắt luôn tập trung cảnh giác. Họ đã được nhắc nhở rằng, chuyến hàng này rất quan trọng, có thể nói là ảnh hưởng đến tương lai toàn bộ thung lũng Sao Rơi, nên không ai dám lơ là.
Vì thế ngoài đội kỵ binh trang bị đầy đủ v·ũ k·hí, còn có bộ binh với súng hỏa khí sẵn sàng trong tư thế chiến đấu đang ngồi đợi trong xe quân sự.
Tuy nhiên, trái ngược với vẻ nghiêm trọng của các binh sĩ, phu xe và nhân viên trên xe lại tỏ ra thư giãn và thoải mái. Tiếng nói cười vang lên, một tên đánh xe vừa ngồi vừa đọc tờ báo mới nhận được, thỉnh thoảng trao đổi vui vẻ với đồng nghiệp.
“Giá cả ở chợ tuần này lại giảm mạnh, chắc lúc về đến thành phố, ta phải tranh thủ mua vài thứ.” Hắn hào hứng nói.
"Ể! Quán nhậu Anh Em lại ra món mới này! Nào xong việc ta với ngươi ra làm một chầu.” đồng nghiệp của hắn hí hửng nói.
“Thôi, nay mệt lắm.”
“Ta khao.”
“Được! Không say không về.”
“Ngươi...”
Khi tới phần tin tức chính trị, bầu không khí bỗng chùng xuống.
“Nghe nói cứ theo tình hình này thì không sớm cũng muộn Thung lũng Sao Rơi sẽ có c·hiến t·ranh... Trên báo có nói rõ mấy gã quý tộc ở nơi khác đang nhắm vào đây.” Một tên đánh xe khác nói nhỏ, giọng đầy lo lắng.
Vẻ mặt của những gã phu xe khác lập tức trở nên nặng nề. Họ đã từng là n·ạn n·hân của c·hiến t·ranh, từng mất nhà cửa và phải chạy trốn.
Thung lũng Sao Rơi là nơi họ đã gây dựng lại cuộc sống, và họ sẽ không để bất kỳ ai phá hủy nó.
Một phu xe đứng dậy, giọng đầy tức giận.
“Nếu bọn quý tộc đó dám đến đây, ta thề sẽ để bọn chúng có đến mà không có về.”
Nhiều con quỷ khác gật đầu đồng tình.
Lucius, ngồi trong xe ngựa, chăm chú quan sát mọi việc bên ngoài. Hắn thấy những tên phu xe đang tụm lại đọc thứ gì đó, khiến hắn không khỏi tò mò.
"Bọn họ đang đọc gì vậy?" Lucius hướng ra phu xe bên ngoài hỏi, giọng trầm ấm.
Tên phu xe, trả lời với vẻ điềm đạm.
"Thưa ngài, đó là báo, một sáng kiến của ngài cố vấn. Rất tiện lợi để cập nhật tin tức."
"Thật sao? Cho ta xem." Lucius ngạc nhiên.
Flint nhận lấy tờ báo từ một phu xe và trao cho Lucius. Hắn mở tờ báo ra, lập tức thấy các tin tức trong tuần được trình bày rõ ràng, từ giá cả chợ búa cho đến tình hình chính trị, tất cả đều được in sắc nét.
Lucius nhìn chăm chú, không khỏi ấn tượng.
“Thứ này thực sự rất tiện lợi. Thay vì nghe tin đồn từ khắp nơi, chỉ cần đọc báo là có thể nắm rõ mọi thứ."
Laura, ngồi cạnh Lucius, nhận lấy tờ báo từ tay hắn, đôi mắt sắc bén của cô nhanh chóng lướt qua các tin tức.
Khi đọc tới mục quảng cáo, cô nhận xét, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự ngưỡng mộ.
“Thông minh thật.”
“Kẻ nghĩ ra thứ này thật sự rất thông minh, tờ giấy này chắc chắn sẽ thay đổi cách chúng ta giao tiếp và làm kinh doanh, khi mà tin tức được phổ biến đến mọi người như thế này.”
Grey Mark, với gương mặt lạnh lùng, nghiêng người nhìn qua tờ báo, nhưng không thể hiện cảm xúc mấy.
“Thật thú vị.” Hắn nói ngắn gọn.
Windrider, pháp sư của đoàn, cũng ngẩng đầu nhìn tờ báo, hắn toát lên vẻ trầm lặng khi đọc đến những tin tức liên quan đến ma thuật.
Flint ngồi bên cạnh, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh của một hộ vệ.
Lucius mỉm cười, gấp tờ báo lại. “Có vẻ chuyến đi này sẽ thú vị hơn ta tưởng.”
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, âm thanh bánh xe lăn đều đặn hòa vào tiếng động của tự nhiên.
“Động thủ!”
Bỗng một t·iếng n·ổ lớn vang vọng khắp khu vực, mặt đất rung chuyển dữ dội như thể một cơn địa chấn vừa xảy ra. Đoàn xe rung lắc mạnh, làm nhiều thùng hàng chao đảo, suýt nữa rơi khỏi những chiếc xe ngựa.
Ngựa hí vang đầy hoảng loạn, khiến phu xe phải ghì chặt dây cương, cố gắng điều khiển .
Đội trưởng đội kỵ binh, với vẻ bình tĩnh khó tin, ngay lập tức giơ tay ra lệnh.
“Bình tĩnh, chuẩn bị chiến đấu! Ma thuật sư, bảo vệ hàng hóa!”
Những ma thuật sư trong đoàn nhanh chóng thi triển các phép bảo vệ, tạo ra lớp lá chắn mờ ảo bao quanh các cỗ xe, che chắn hàng hóa khỏi các cuộc t·ấn c·ông bất ngờ. Tuy nhiên, sắc mặt đội trưởng vẫn căng thẳng, và đôi mắt sắc bén của hắn quét qua đoàn xe.
Hắn quay phắt sang gã ma thuật sư đi hộ tống, giọng lạnh lùng, chất vấn.
“Sao không ai phát hiện ra mai phục này? Các ngươi đang làm cái quái gì vậy?”
Gã ma thuật sư mặt tái mét, giọng lắp bắp nhưng vẫn cố gắng giải thích.
“Thưa ngài, chúng tôi đã liên tục rà soát ma lực khắp khu vực này. Ngay cả radar ma thuật từ phòng thí nghiệm cũng không cảm nhận được gì. Không có bất kỳ dấu hiệu nào...”
Đội trưởng hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao.
“Rõ ràng có thứ gì đó đã qua mặt các ngươi. Chuyện này ta sẽ báo cáo sau. Bây giờ tập trung vào cuộc chiến đi.”
Cuộc trò chuyện dừng lại đột ngột khi những tiếng hò hét từ kẻ địch vang lên, kèm theo đó là hàng loạt đợt t·ấn c·ông ma thuật ập tới. Những q·uả c·ầu l·ửa đỏ rực phóng vèo vèo từ phía khu rừng, lao thẳng vào đoàn xe.
Tiếng nổ vang lên khắp nơi khi đất đá bị cháy đen, một vài cỗ xe b·ị đ·ánh lật tung khiến hàng hóa đổ vỡ tứ tung.
Lucius, ngồi trong chiếc xe ngựa cấp cao, cảm nhận rõ sự rung chuyển dữ dội. Nhưng hắn và những người đi cùng không bị ảnh hưởng gì.
Chiếc xe là một ma cụ được chế tạo tinh vi dành cho quý tộc. Ngay khi có ma lực xung quanh dao động, cơ chế phòng thủ ngay lập tức được kích hoạt, hình thành một tấm khiên vô hình bao quanh xe, ngăn cản hoàn toàn những đợt t·ấn c·ông ban đầu.
Hắn nghiêng người, nhìn qua cửa sổ với ánh mắt bình thản nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ.
“Chuyện này… có kẻ mai phục chúng ta?” Lucius lẩm bẩm.
Laura, ngồi bên cạnh, nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Cô thầm đánh giá tình hình và nói.
“Chắc chắn đây không phải là bọn tặc thông thường. Nhìn cách bọn chúng tổ chức đội hình kìa.”
Trong khi đó, những binh lính hộ tống họ đã nhanh chóng ra lệnh cho nhóm của Lucius và Isolde ngồi yên trong xe.
“Tiểu thư, các ngài, xin đừng ra ngoài. Chúng tôi sẽ lo chuyện này.”
Phía bên ngoài, tình hình càng lúc càng căng thẳng.
Các t·ên c·ướp không ngừng phóng ra những ma thuật chớp nhoáng yểm hộ cho đồng đội lao lên, đánh vào đoàn xe, khiến nhiều thành viên trong đội vận chuyển hoảng loạn.
Đội trưởng đội kỵ binh gầm lên, ra lệnh cho quân sĩ chống trả.
“Tất cả vào vị trí! Không để kẻ địch tới gần hàng hóa!”
Cuộc giao tranh diễn ra với tốc độ chóng mặt. Tiếng gào thét vang vọng, không khí như bị xé toạc bởi những đợt t·ấn c·ông không ngừng nghỉ từ cả hai phía.
Các binh sĩ bảo vệ đoàn xe tập trung hết sức lực để chống trả, nhưng kẻ thù quá đông và rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ma thuật bùng nổ khắp nơi, những q·uả c·ầu l·ửa rực cháy xé gió bay về phía đoàn xe, làm cháy xém và lật tung một số xe ngựa, trong khi các luồng ma lực điều khiển mặt đất, khiến đất đá vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Một tên tặc cao lớn, gương mặt hung tợn, từ phía xa hô vang, ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
"C·ướp sạch! Chiếm hết hàng hóa, không để chúng chạy thoát!"
Hắn tự mình lao về phía đội trưởng kỵ binh, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên gương mặt khi hắn rút ra một thanh kiếm được cường hoá bởi ma lực, toàn thân toát ra khí thế đầy sát khí.
Ý định của hắn quá rõ ràng, bắt sống tên chỉ huy để khống chế toàn bộ đoàn xe. Tuy nhiên, ngay lúc hắn chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng, một tiếng nói từ phía sau vang lên, mạnh mẽ và đầy uy lực.
“Tới lúc để thế giới biết đến sức mạnh thật sự của Thung Lũng Sao Rơi rồi, các đồng chí.”
Đó là một đội trưởng quỷ khác, từ một trong những chiếc xe quân sự phía sau bước ra. Thân hình to lớn với gương mặt đầy vẻ đáng sợ, hắn mỉm cười tự tin, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén của một chiến binh dày dạn trận mạc.
Đó là Brutus, đội trưởng phân đội bộ binh 3, đàn em của Vương Cường.
Đằng sau hắn, cánh cửa của những chiếc xe quân sự bật mở, và từng toán bộ binh của Thung Lũng Sao Rơi bước ra với những bộ trang phục kỳ lạ với thời đại này, nhưng rất gọn gàng và hiện đại.
Họ di chuyển nhanh nhẹn, với sự chuyên nghiệp của những chiến binh đã được huấn luyện bài bản. Tất cả đều giương lên những v·ũ k·hí lạ lẫm, dài và sáng bóng, ánh thép loé lên trong ánh chiều tà.
Không gian chợt như lắng lại trong một giây, mọi sự náo động dường như bị cuốn vào tĩnh lặng trước khi trận bão thực sự bùng nổ.
Rồi đột nhiên, hàng loạt âm thanh chát chúa vang lên, như tiếng sấm rền giữa trời quang. Những tiếng "đùng" từ v·ũ k·hí của đội bộ binh vang vọng khắp chiến trường.
Mỗi khi họ kéo cò, một tia lửa lóe sáng, và những viên đạn bay đi với tốc độ chớp nhoáng. Bọn tặc phía trước bị t·ấn c·ông bất ngờ, không kịp phản ứng. Từng tên ngã xuống như những con rối bị cắt dây, máu bắn tung tóe trên mặt đất khô cằn.
Những tên tặc còn lại sững sờ nhìn đồng bọn của mình ngã gục chỉ trong nháy mắt. Một vài tên cố gắng phản công bằng ma thuật – những q·uả c·ầu l·ửa đỏ rực và những luồng sét được phóng ra nhằm vào đội bộ binh.
Nhưng tốc độ của đạn quá nhanh và sức mạnh của những v·ũ k·hí mới quá lớn. Chỉ cần vài phát bắn chính xác, kẻ địch bị chặn đứng ngay tại chỗ.
Trong màn giao tranh hỗn loạn, những t·ên c·ướp dần nhận ra sự thất thế khi từng đồng bọn của chúng gục ngã trong tích tắc dưới những loạt đạn từ v·ũ k·hí kỳ lạ của đội bộ binh Thung Lũng Sao Rơi.
Một t·ên c·ướp, đôi mắt đầy hoảng loạn, hét lên.
“Cái quái gì thế này?! Bọn chúng đang dùng thứ ma thuật gì vậy?”
Một tên khác gào thét với giọng khẩn cầu.
“Ma thuật sư! Dùng phép bảo vệ đi! Đừng để chúng tiếp tục t·ấn c·ông!”
Tên ma thuật sư đứng gần đó, khuôn mặt tái mét, lắc đầu trong tuyệt vọng.
“Ta đã thi triển phép bảo vệ ngay từ đầu rồi! Nhưng… nhưng nó vô dụng! Cái chó gì đang xảy ra thế này!”
Một t·ên c·ướp khác, người đã từng đối mặt với nhiều loại v·ũ k·hí ma thuật, giờ đây cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.
“Chuyện này không thể nào… Ma thuật không thể chống lại được cái này sao? Chúng ta không có cửa thắng, rút lui đi đội trưởng!”
Những tiếng hét hoảng loạn vang lên ngày một nhiều hơn khi những loạt đạn tiếp tục xé toạc không gian, làm gục từng t·ên c·ướp chỉ trong chớp mắt. Không còn sự tự tin hay vẻ hung tợn ban đầu, bọn chúng bắt đầu tháo chạy, hoàn toàn bị áp đảo bởi sức mạnh của những v·ũ k·hí hiện đại chưa từng thấy này.
Những q·uả c·ầu l·ửa chưa kịp bay đến mục tiêu đã bị đạn phá vỡ trên không trung, còn những luồng sét chớp nhoáng bị vô hiệu hóa trước sức mạnh áp đảo của những v·ũ k·hí công nghệ cao.
Đội bộ binh di chuyển không ngừng nghỉ, luồn lách qua từng vị trí, tiến lên một cách chặt chẽ và hiệu quả. Lâu lâu lại vài quả lựu đạn được ném vào vị trí của những tên đang núp sau đá, hoặc lùm cây.
Chẳng bao lâu, một phần lớn bọn tặc đã bị quét sạch, số còn lại hoảng loạn, bắt đầu tháo chạy tán loạn. Binh sĩ Thung Lũng Sao Rơi không bỏ lỡ cơ hội, từng đội hình được triển khai để dồn ép, tiêu diệt những tên còn sót lại.
Đội trưởng kỵ binh, sau khi chứng kiến sức mạnh của đội bộ binh, gật đầu đầy hài lòng. Hắn vung tay, ra lệnh cho các binh sĩ tiếp tục bảo vệ đoàn xe, trong khi đội bộ binh lo việc truy đuổi kẻ địch.
Màn giao tranh khốc liệt nhưng chóng vánh, và sức mạnh vượt trội của Thung Lũng Sao Rơi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả những ai chứng kiến.
Trong đoàn xe, Lucius nhìn ra ngoài, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn thán phục.
“Vũ khí của họ… chưa từng thấy thứ gì như thế.”
Laura khẽ nhíu mày, đồng tình nhưng không giấu nổi sự lo lắng nhìn về phía Windrider, người đang chăm chú không nói gì.