Giữa khung cảnh hỗn loạn của trận chiến, ba người lùn Borin, Dwalin, và Gimli ngồi trên chiếc xe ngựa đang lắc lư, quan sát từng loạt đạn bắn ra từ những khẩu súng kỳ lạ trong tay đội bộ binh Thung Lũng Sao Rơi.
Mắt Borin lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn thích thú, dù đôi mày vẫn cau lại tỏ vẻ trầm tư. Dwalin ngồi bên, khuôn mặt điềm đạm, nhưng đôi mắt không giấu được sự tò mò khi chứng kiến những gì đang diễn ra.
"Thật khó mà tin nổi," Borin thì thầm, giọng đầy phấn khích nhưng pha chút e dè. "Những thứ này mạnh hơn bất kỳ ma cụ nào mà ta từng thấy."
Dwalin quay sang Isolde, ánh mắt đăm chiêu. "Isolde, cô có biết chúng là gì không?"
Isolde khẽ lắc đầu, đôi mắt sắc bén dõi theo các binh sĩ đang nhắm bắn chính xác từng t·ên c·ướp.
"Không, ta cũng không rõ. Nhưng nếu v·ũ k·hí này thuộc về Aurelia, thì ít nhất chúng ta có thể yên tâm phần nào. Dù sao, ta cũng không khỏi thắc mắc… Đây là thứ gì, và từ đâu mà họ có được?"
Borin tiếp tục quan sát những loạt đạn bắn ra, mắt hắn tối sầm lại khi từng t·ên c·ướp lần lượt gục xuống. Khuôn mặt vốn vui vẻ, sôi nổi giờ đây đã chuyển thành sự lo lắng.
"Nếu thứ này được sản xuất hàng loạt và rơi vào tay kẻ điên nào đó…" Hắn dừng lại, ánh mắt xa xăm hướng về phía trước.
"Thế giới chắc chắn chỉ còn lại máu và tro tàn."
Gimli, người thợ mỏ nhạy bén, lại nhìn sự việc từ một góc độ khác. Hắn thở dài, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
"Đúng, sức mạnh này có thể hủy diệt, nhưng cũng như bất kỳ sức mạnh nào khác, nếu nó nằm trong tay một kẻ tốt, chính trực, thì nó sẽ là công cụ để bảo vệ sự an toàn và công lý. Vấn đề là ai sẽ cầm nó."
Tại tuyến đầu, quân y nhanh chóng xuất hiện giữa tiếng súng nổ rời rạc cuối cùng, họ khẩn trương tiến đến bên những binh lính và phu xe b·ị t·hương.
Với động tác thành thạo, họ tiêm thuốc giảm đau và sơ cứu ngay tại chỗ. Những lọ dung dịch sát khuẩn được lấy ra, cùng các dụng cụ y tế để khử trùng v·ết t·hương.
Những trường hợp gãy tay chân hay đứt lìa, các quân y nhanh chóng ướp lạnh phần chi, chờ đến khi có thể phẫu thuật tại bệnh viện lớn trong thành phố.
Nhóm bạn của Lucius ngồi trên xe ngựa, ánh mắt kinh ngạc quan sát khung cảnh hỗn loạn nhưng có tổ chức. Lucius không giấu nổi tò mò, liền hỏi một binh sĩ đứng gần.
“Họ đang làm gì với những chi bị đứt lìa vậy?”
Binh sĩ liếc Lucius với ánh mắt đề phòng, rồi đáp ngắn gọn.
“Họ ướp lạnh chúng để giữ nguyên hiện trạng. Khi về căn cứ, các bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật nối chi. Dù tỷ lệ thành công vẫn còn thấp, nhưng có hy vọng vẫn là tốt hơn không.”
Lucius và nhóm của hắn tròn mắt ngạc nhiên. Việc ghép nối chi trước giờ chỉ thấy ở các tu sĩ cấp cao với quyền năng đặc biệt. Ý tưởng làm điều đó bằng kỹ thuật y học thông thường khiến họ bối rối và ngạc nhiên.
Tiếng súng lặng dần, khói thuốc súng vẫn lơ lửng trong không trung. Đội bộ binh và kỵ binh của Thung Lũng Sao Rơi tiến lên, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường. Những t·ên c·ướp còn sống sót, run rẩy và tuyệt vọng, bị trói chặt và đưa đi.
Nhiều kẻ cố gắng tỏ ra cứng rắn giờ đây chỉ biết im lặng, ánh mắt sợ hãi như những con thú bị săn đuổi.
Đội trưởng kỵ binh, một con quỷ cao lớn, đầy uy nghi, bước đến chỗ tên thủ lĩnh b·ị b·ắt sống. Gã c·ướp từng hùng hổ giờ đây chỉ còn là cái bóng run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tuyệt vọng.
Đội trưởng không biểu lộ chút cảm xúc nào khi nói.
“Đưa chúng về căn cứ, đội thẩm vấn sẽ xử lý bọn hắn. Hẳn chúng phải biết điều gì đó về kẻ đứng sau vụ t·ấn c·ông này.”
Đội kỵ binh nhanh chóng chia nhau nhiệm vụ, kiểm tra tình trạng của các binh sĩ b·ị t·hương và hộ tống tù binh trở về. Đội bộ binh bắt đầu thu dọn, thu gom v·ũ k·hí, kiểm kê xe ngựa và hàng hóa còn lại.
Isolde bước xuống xe, cùng nhóm bạn gồm Borin, Dwalin, và Gimli. Cô nhìn quanh, vẻ mặt nhẹ nhõm khi thấy tình hình đã ổn định. Những binh sĩ bảo vệ xe ngựa của cô đã làm tốt nhiệm vụ, không có thiệt hại nghiêm trọng.
Dwalin vẫn trầm ngâm, đôi mắt sắc bén không ngừng nhìn chằm chằm vào những khẩu súng kỳ lạ.
“Thứ này thực sự mạnh mẽ và nguy hiểm.” Hắn thì thầm.
“Nhưng hẳn là vẫn có thể cải tiến, hmmm.”
Borin và Gimli đứng quan sát các quân y đang chăm sóc người b·ị t·hương. Borin thở dài, sự lo lắng về tiềm năng phá hủy của những v·ũ k·hí mới này vẫn lẩn khuất trong lòng.
Gimli lại điềm tĩnh hơn, giữ vững quan điểm.
Khi khói súng dần tan, Brutus xuất hiện, cao lớn và đầy uy dũng, đứng trước hàng quân và cất giọng dõng dạc.
“Chuẩn bị trở về căn cứ. Chiến trường đã dọn dẹp xong. Kẻ t·ấn c·ông đã b·ị b·ắt. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra khi trở về Thung Lũng Sao Rơi.”
Tiếng bánh xe ngựa lại bắt đầu lăn, lần này là trên con đường trơn nhẵn dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Không còn sự hỗn loạn hay tiếng súng nổ, đoàn xe trở về, mang theo những tù binh và nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
Thung Lũng Sao Rơi vẫn tỏa ra vẻ đáng sợ, nhưng cũng là nơi duy trì trật tự và bảo vệ những công dân sinh sống dưới sự bảo hộ của nó.
Tại một nơi khác...
Gia chủ Cedric von Draekar, con quỷ đứng đầu gia tộc Draekar, đứng trong khánh phòng lớn của dinh thự, nơi ánh sáng chỉ lờ mờ lọt qua những khung cửa sổ cao, hắt lên những bức tường đá xám lạnh lẽo.
Dáng vẻ cao lớn của hắn như hiện thân của một chiến binh bất bại, một con quỷ từng chinh chiến qua hàng thế kỷ, da thịt phủ kín những vết sẹo của vô số trận chiến.
Bộ giáp đen tuyền sáng loáng phản chiếu ánh lửa từ ngọn đèn ma thuật nơi góc phòng, khiến hắn trông càng đáng sợ và lạnh lùng.
Ánh mắt của Cedric, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, rực sáng sự giận dữ không thể kìm nén. Tin tức vừa đến như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của hắn.
Hắn nghe tiếng từng nhịp đập của tim mình, từng mạch máu như sôi lên khi gã hộ vệ, run rẩy, báo cáo thất bại của cuộc phục kích.
“Cái gì?” Giọng hắn vang lên như tiếng gầm từ lòng vực thẳm. Từng từ một như chứa đầy lửa hận, không kiềm chế nổi.
“Toàn bộ đội quân bị tiêu diệt? Đội trưởng bị g·iết? Tất cả đều bị g·iết hoặc b·ị b·ắt lại?”
Hắn bước nhanh về phía tên sứ giả, từng bước chân nặng trĩu sức mạnh và sự đe dọa. Dù cố gắng giữ sự điềm tĩnh, vẻ mặt hắn không giấu được sự cuồng nộ.
Khi đứng trước tên sứ giả nhỏ bé đang quỳ rạp dưới chân, Cedric nghiến răng, hai nắm tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Một đôi cánh đen khổng lồ mọc ra sau lưng hắn, đôi cánh khẽ động, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.
“Ta không quan tâm đến việc đội quân của ngươi c·hết như thế nào.” Cedric gằn giọng, từng từ như tiếng búa đập xuống.
“Ta không cần biết về sự thất bại thảm hại của kế hoạch này. Điều duy nhất ta muốn biết bây giờ...”
Hắn cúi xuống, nắm lấy cổ áo của tên sứ giả và nhấc bổng hắn lên không trung chỉ bằng một tay, đôi mắt đỏ rực chiếu thẳng vào hắn.
“Thưa... thưa gia chủ... cổ vật... chúng ta... không thể xác định được... nó đã... m·ất t·ích...”
Cedric buông tay, thả tên sứ giả rơi mạnh xuống sàn đá, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh băng.
Trong khoảnh khắc, sự giận dữ của hắn dường như được thay thế bằng một sự tĩnh lặng đầy c·hết chóc, nhưng rõ ràng rằng cơn cuồng nộ bên trong hắn vẫn còn đang âm ỉ, chờ đợi bùng nổ.
Cổ vật là những vật phẩm đến từ nền văn minh cổ, tuỳ từng loại mà cổ vật có công dụng khác nhau. Như cổ vật của gia tộc Draekar thì có công dụng che giấu sóng ma lực một cách hoàn hảo.
Mặt Cedric thâm trầm và đáng sợ như thể hắn sẵn sàng g·iết bất cứ ai ngay lúc này. Hắn quay người, đôi mắt vẫn rực lửa nhưng khuôn mặt giờ lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Thành sự thì ít, bại sự thì có thừa.”
Hắn quay lại, nhìn đám thuộc hạ với ánh mắt khinh bỉ. “Chuẩn bị đội quân khác. Lần này, ta sẽ tự thân dẫn đội. Liên hệ với Elena bảo cô ta rằng kế hoạch đã thất bại.”
Cedric bước về phía bàn làm việc, với tay lấy một chiếc bản đồ cổ và thẳng tay trải ra trên bàn.
Đôi mắt đỏ rực của hắn như đang đốt cháy từng con đường, từng ngóc ngách mà hắn đã hoạch định. Thất bại này không thể là dấu chấm hết.
Tại toà thị chính...
Trong căn phòng làm việc của tòa thị chính, Vương Cường ngồi sau chiếc bàn lớn, gỗ đen bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ phía sau.
Trên bàn, hàng loạt văn kiện được xếp ngay ngắn thành từng chồng, những bản kế hoạch về ngân hàng và việc phổ biến tiền giấy sắp tới hiện rõ trên từng trang.
Ánh sáng từ đèn ma thuật trên bàn chiếu rọi xuống khuôn mặt Vương Cường, làm nổi bật sự tập trung cao độ của hắn.
Cửa phòng khẽ mở, Maylor, trợ lý của Vương Cường bước vào. Gương mặt của Maylor đậm nét căng thẳng, trong tay cầm một cuộn báo cáo.
Hắn tiến lại gần, cúi đầu kính cẩn và trình bày tình hình, giọng nói hơi lo lắng.
"Thưa ngài, đội vận chuyển... đã bị tập kích trên đường. Một nhóm c·ướp đã tổ chức và phục kích."
Vương Cường vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy trên bàn. Hắn khẽ nhướng mày, nhưng khuôn mặt không lộ rõ cảm xúc.
Ngón tay thon dài của hắn gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, như thể mọi thứ vẫn nằm trong dự liệu của hắn. Maylor có thể cảm nhận không khí lạnh lẽo từ sự điềm tĩnh đáng sợ của Vương Cường.
Thực ra đây là vẻ khó chịu của hắn khi có người cắt ngang dòng suy nghĩ của bản thân.
"Isolde cùng các vị khách thế nào?" Vương Cường hỏi, giọng trầm và lạnh nhạt, như thể tình trạng của đoàn vận chuyển không phải là điều quan trọng nhất.
"Thưa ngài, Isolde và các vị khách vẫn an toàn, không có ai b·ị t·hương nặng." Maylor đáp nhanh, giọng đầy kính nể.
"Quân y đã lo liệu mọi thứ, chỉ có một số nhân viên vận chuyển b·ị t·hương nhẹ."
"Vậy hãy sắp xếp bồi thường cho họ." Vương Cường tiếp tục, giọng nói vẫn bình tĩnh.
"Đảm bảo rằng gia đình họ được chăm sóc, không để ai phàn nàn về điều này."
Maylor im lặng trong một khoảnh khắc, ánh mắt liếc nhìn nhanh về phía Vương Cường. Hắn không thể hiểu được tại sao ngài cố vấn lại tỏ ra không mấy quan tâm trước một sự việc nghiêm trọng như vậy.
Nhưng trong thâm tâm, Maylor cảm thấy rằng Vương Cường đã lường trước được chuyện này. Ánh mắt lạnh lẽo và sự thờ ơ của Vương Cường chỉ khiến hắn thêm dè dặt, như thể bản thân đang đối diện với một con hổ luôn sẵn sàng vồ lấy bất kỳ ai biết quá nhiều.
"Có gì nữa không?" Vương Cường hỏi, giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại chứa một aura đáng sợ.
Maylor cúi đầu thêm một lần nữa, không dám hỏi thêm bất cứ điều gì.
"Không có gì thêm, thưa ngài."
Khi Maylor rời khỏi phòng, Vương Cường lặng lẽ nhấc bút lên, tiếp tục công việc như thể không có gì xảy ra.