Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 2: Ma thuật và bản chất của ma thuật



Chương 2: Ma thuật và bản chất của ma thuật

Sau khi tỉnh lại, Vương Cường vẫn lấy làm hoài nghi về tình hình hiện tại của bản thân.

Từ lời của một bệnh nhân khác rong phòng bệnh, hắn đã mơ hồ phỏng đoán được bản thân đã xuyên không vào cơ thể của một con quỷ trong một thế giới viễn tưởng, nơi có đa dạng chủng loài cùng sự tồn tại của phép thuật.

Brian là tên của con quỷ mà Vương Cường xuyên vào. Binh đoàn của tên quỷ xấu số này đã bị diệt hoàn toàn và hắn là kẻ sống sót cuối cùng trong trận chiến ấy.

Tuy xuyên vào cơ thể của Brian nhưng Vương Cường lại không sở hữu ký ức của nguyên chủ. May mắn thay, hắn vẫn nắm giữ được khả năng giao tiếp, đọc hiểu ngôn ngữ của loài quỷ.

“Ít ra thì vẫn được coi là còn sống,” Vương Cường lẩm bẩm, nhìn quanh căn phòng bệnh tĩnh lặng.

Hiện tại, Vương Cường đang được dưỡng thương trong khi chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

“Ngươi thật may mắn, với cái thương tích này mà ngươi vẫn có thể sống đến tận đây,” một nữ quỷ với đôi cánh đen to lớn và ánh mắt sắc lạnh cảm khái nói, khi cô ta đặt chiếc khăn ấm lên trán Vương Cường.

“Ha ha.” Vương Cường cười ngượng ngùng, cảm thấy mình thật may mắn nhưng cũng có chút xấu hổ. Cả binh đoàn đều bị diệt, chỉ còn sót lại mỗi mình hắn b·ị t·hương nặng đến nỗi không thể động đậy. Điều này thật không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo nữa.

Lúc này, bên ngoài phòng y tế vang lên những bước chân dồn dập đầy trang nghiêm, tiếng giày quân sự nện xuống sàn đá vang vọng.

“Chào đội trưởng,” một giọng nam rõ ràng vang lên từ phía hành lang.

“Chào đội trưởng,” một giọng nữ khác cũng vang lên.

Một bóng người cao lớn, với ánh mắt lạnh lùng và quyền uy bước vào phòng. “Ừ, Brian thuộc binh đoàn quỷ thứ 135 có thể gặp mặt không?” giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền lực vang lên, khiến không gian như bị đè nén.

“Thưa đội trưởng, có thể nhưng hắn không thể cử động và bị mất trí nhớ,” nữ quỷ đứng cạnh Vương Cường trả lời, cúi đầu kính cẩn.

“Mất trí nhớ? Cũng không vấn đề gì, cho ta đi gặp hắn,” đội trưởng đáp lời, giọng nói kiên định.

“Vâng, mời ngài đi lối này,” nữ quỷ dẫn đường, đôi cánh đen khẽ rung lên khi cô quay người.

Thật hùng vĩ, đó là những từ duy nhất mà Vương Cường có thể dùng để miêu tả đội trưởng quỷ.

Hắn cao tầm 2m, mặc một bộ quân phục trang nghiêm nhưng có hơi bó sát làm lộ ra những lớp cơ to lớn. Khuôn mặt hắn có một vết sẹo từ mắt phải xéo đến phía cằm trái, trên đầu có bốn cái sừng: hai lớn hướng ra sau và hai nhỏ nhô lên trên.

“Ngươi là Brian?” đội trưởng nhìn thẳng vào mắt Vương Cường, ánh mắt đầy sự thăm dò.



“Vâng, thưa đội trưởng,” Vương Cường đáp, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

“Ừ, ta là Dozik đội trưởng đội hậu cần số 15 thuộc sở chỉ huy,” Dozik giới thiệu, giọng nói đầy quyền uy nhưng không kém phần ấm áp.

Dozik không nhanh không chậm kéo chiếc ghế có phần hơi nhỏ so với cơ thể của hắn rồi ngồi xuống từ tốn nói chuyện với Vương Cường.

“Với tình trạng bây giờ, ngươi có hai lựa chọn: một là giải ngũ về quê với một khoản tiền,” Dozik nói, ánh mắt sắc bén nhìn vào Vương Cường, như muốn đọc thấu suy nghĩ của hắn.

“Hai là tiếp tục phục vụ trong q·uân đ·ội. Nhưng với những gì ngươi đã làm được trong những năm qua, ta có thể đặc cách cho ngươi chuyển công tác xuống bộ phận hậu cần,” Hắn tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết đoán.

“Ta khuyên ngươi nên chọn phương án thứ hai. Bây giờ mà quay trở lại quê thì đó không phải là một lựa chọn thông minh,”

Đây là uy h·iếp không được giải ngũ? Vương Cường hơi hoài nghi lời của đội trưởng, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại có vẻ không phải vậy. Với những gì quan sát được những ngày nay, lương thực có thể đang là một vấn đề vì khẩu phần ăn của hắn chỉ có một ít cháo. Lãnh tiền rồi về quê trong thời loạn lạc quả thật không phải là lựa chọn khôn ngoan.

Rất nhanh, Vương Cường mạnh mẽ, dõng dạc đáp, “Ta chọn ở lại quân ngũ.”

“Hahaha tốt, vậy ngươi cứ việc dưỡng thương đi. Sau 2 tuần nữa sẽ có người đến hướng dẫn ngươi về với nơi công tác mới. Có việc, ta đi trước. Cứ nghỉ ngơi đi,” Dozik cười vui vẻ nói. Hắn là một con quỷ đơn giản nhưng cũng là một quỷ thông minh.

“Ngài đi thong thả, chúc ngài mọi việc thuận lợi,” Vương Cường nhiệt tình chào tạm biệt.

‘Brian, tên này có triển vọng,’ Dozik rời đi với vẻ thưởng thức.

Rất nhanh, sau 1 tuần Vương Cường đã có thể xuống giường. Với thể chất cùng sinh lực mạnh mẽ của loài quỷ, những v·ết t·hương như này rất nhanh lành lại chưa kể hắn còn được hỗ trợ bởi dược phẩm từ nhà Foras.

“89, 90, 91,….100,” Vương Cường đếm từng nhịp thở, từng lần nâng tạ, cảm nhận sức mạnh dần trở lại với cơ thể mình.

“Phù~~ còn một tuần nữa mình phải tranh thủ thời gian khôi phục tốt nhất,” hắn thở phào nhẹ nhõm, đặt cục tạ xuống và lau mồ hôi trên trán.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Vương Cường không hề chỉ ăn và nghỉ ngơi mà hắn còn không ngừng hỏi thăm tìm hiểu thêm thông tin, kiến thức về thế giới này.

Từ kiếp trước, hắn đã là một con người chăm chỉ, cẩn thận và cầu tiến. Đến kiếp này, hắn không hề chủ quan mà vẫn giữ những tính cách ấy, thậm chí còn càng trở nên cẩn thận hơn vì có quá nhiều yếu tố mà hắn không thể lường trước được.

“Có lẽ mình cần tìm hiểu về ma thuật,” Vương Cường tự nhủ, ánh mắt sáng lên với sự quyết tâm.



Buổi chiều, Vương Cường dạo một vòng khu trao đổi và hỏi thăm được thông tin về cuốn sách giới thiệu về ma thuật cơ bản. Hắn đã phải tốn tận 1 đồng vàng và 8 đồng bạc cho cuốn sách.

Không phải tự nhiên mà nó lại có cái giá như vậy. Đây là ở doanh trại, đồng thời sách ma thuật là một vật phẩm hiếm được quản lý khắt khe bởi các gia tộc.

“1 đồng vàng, 8 đồng bạc, thế là bay hết một phần ba tiền bán mạng của mình, à không là của Brian,” Vương Cường cảm khái nói, lắc đầu nhìn đồng tiền cuối cùng trong tay.

Nhắc đến Brian, nhờ vào việc hỏi thăm, Vương Cường biết được chủ nhân cũ của cơ thể này đã từng là một ma thuật sư đã tốt nghiệp lớp ma thuật căn bản.

Không biết là trùng hợp gì mà các mối quan hệ cũng như quá khứ của cơ thể này cũng khá giống với của Vương Cường.

Là một cô nhi, không nhiều mối quan hệ. Người thân duy nhất của Brian là Alba nhưng hắn cũng t·ử t·rận trong trận chiến tại hoang mạc Glauru.

“Tốt nhất là vậy.” Càng nhiều người quen thì càng dễ lộ. Dù cho hắn có thể nói là do mất trí nhưng trí nhớ cơ bắp cùng thói quen cơ thể thì khó mà thay đổi. Tốt thì không có việc gì nhưng tồi tệ thì hắn bị phát hiện là người xuyên không.

Vương Cường sờ tay lên cuốn sách ma thuật, sự thô ráp cùng cổ xưa truyền đến từng tế bào xúc giác của hắn. Cuốn sách mở ra, hương thơm thảo mộc hòa quyện cùng một ít mùi của nấm mốc nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.

““Có vẻ chủ nhân trước của cuốn sách này là một dược sĩ,” Vương Cường khẽ cười, rồi chăm chú nhìn vào từng trang giấy.

“Ma thuật và bản chất của ma thuật,” Vương Cường lẩm bẩm đọc tiêu đề của quyển sách rồi hắn nhìn sơ qua độ dày quyển sách.

“Chậc chậc, khá dày. Có vẻ đêm nay có vẻ là một đêm dài đây.”

Ma thuật là một khả năng tái hiện lại một hiện tượng tự nhiên thông qua sự hiểu biết của người thi triển về hiện tượng đó bằng ma lực tích tụ trong cơ thể.

Có nhiều trường phái ma thuật nhưng chung quy nguyên lý đều là chuyển đổi lượng ma lực có trong cơ thể để tác động lên thế giới bên ngoài.

Người tập luyện ma thuật được gọi là các ma thuật sư, ma pháp sư, phù thủy, v.v. Những cá thể tập luyện ma thuật sẽ phải học cách cảm nhận, hô hấp lượng ma nguyên có trong không khí. Sau đó tích tụ, lưu trữ chúng ở trái tim hoặc một bộ phận nào đó trong cơ thể rồi thông qua các mạch ma lực để luân chuyển vận dụng chúng tạo thành ma thuật.

Việc thi triển ma thuật cần tuân thủ chặt chẽ nhiều nghi thức và quy tắc để giúp cho ma thuật trở nên vững chắc hơn.

Có rất nhiều nghi thức trong việc thi triển ma thuật, đơn giản nhất là niệm chú (spellcasting) một nghi thức cơ bản của ma thuật.

Việc niệm chú thường được thống nhất với những câu thần chú giống nhau, nhưng cá biệt có vài pháp sư sở hữu nhiều kinh nghiệm trong việc niệm chú giúp họ hình thành những cách niệm riêng biệt khác với số đông còn lại.

Thông qua việc niệm chú đặc biệt, họ có thể rút ngắn thời gian thi triển phép hoặc tận dụng mạch ma lực một cách thuần thục hơn.

Bên cạnh đó, có một vài cá thể sở hữu đầy đủ quyền năng để trực tiếp triển khai ma thuật mà không cần đọc phép. Rồng là một ví dụ. Bọn họ là giống loài của ma thuật khởi nguyên, là bắt nguồn của ma thuật.



Về quy tắc, nhiều người cho rằng ma thuật là một điều kỳ diệu, vượt xa khỏi những điều bình thường nhưng nhận định đó hoàn toàn sai. Ma thuật là một phần của thế giới này và cũng là một phần của tự nhiên.

Nó không thể thoát khỏi những quy tắc của thế giới. Bạn không thể đốt lửa dưới nước nếu không có không khí, bạn không thể tạo nên vật chất từ hư vô, bạn không thể hồi sinh người sống nếu không có linh hồn, v.v.

Hiểu càng nhiều về thế giới này, bạn càng vận dụng tốt ma thuật.

Một quy tắc mà mọi sinh vật học tập ma thuật bắt buộc phải biết, đó là “Trao đổi tương đương.”

Để tạo nên một thứ thì phải trả một cái giá tương đương. Thường thì ở đây là ma lực có trong cơ thể. Một vài trường hợp khác là những vật liệu chứa đựng ma lực. Hay tồi tệ hơn là sinh mạng, linh hồn, v.v.

Cá biệt thánh thuật cũng là một nhánh của ma thuật nhưng nó lại hoàn toàn khác biệt. Thay vì sử dụng ma lực của bản thân để thi triển ma thuật, họ nhờ cậy vào đức tin – một loại lực lượng linh hồn – làm vật dẫn, vật trao đổi cho ma thuật thần thánh (thánh thuật) khiến nó tinh khiết và mạnh mẽ hơn ma thuật thông thường.

Có tổng cộng mười cấp độ ma thuật, mỗi cấp tương đương với số vòng phép thuật trong cơ thể.

Phương pháp học ma thuật …..



Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khe hở cửa sổ, cũng là lúc Vương Cường đặt quyển sách xuống. Ánh sáng vàng ấm áp từng tia chiếu vào căn phòng nhỏ, làm bừng sáng những dải sơn màu sáng lên tường. Cảm giác mùi sách cổ pha lẫn với mùi tinh dầu làm cho không gian trở nên thư thái hơn bao giờ hết.

Gấp cuốn sách lại, Vương Cường vươn vai duỗi người rồi đứng dậy sắp xếp chăn gối. Không một nếp nhăn trên tấm chăn vải mềm mại màu nâu, thể hiện sự chỉn chu và cẩn thận trong từng chi tiết của hắn. Nhìn quanh căn phòng, từ chiếc bàn làm việc gọn gàng đến những đồ vật xếp ngăn nắp trên kệ, Vương Cường hài lòng với sự sắp xếp tỉ mỉ của mình.

Cầm lên chậu nước cùng khăn tắm, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng. Bên ngoài, tiếng chim ríu rít như một bản nhạc nhẹ nhàng chào đón ngày mới. Không một dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt hắn, chỉ là nụ cười nhẹ nhàng thể hiện sự thoải mái và sự tự tin.

“Yo Brian, lại bắt đầu một ngày điên cuồng nữa hả?” Gozon nói với giọng cười trêu chọc.

“Không, hôm nay tôi sẽ thử tập luyện một chút ma thuật.”

“Ma thuật? À à, tôi nhớ rồi, cậu từng thuộc bộ phận ma thuật sư. Hahaha, thấy cậu ngày nào cũng luyện tập như điên làm tôi còn tưởng cậu là một đấu sĩ không đấy.”

“Chào buổi sáng, Brian,” Neth, một người bạn khác, vừa đi qua nói với vẻ thân thiện.

“Chào buổi sáng,” Vương Cường gật đầu với từng người, một sự biểu lộ đầy lịch sự và chân thành.

Từ khi tỉnh dậy, Vương Cường vẫn luôn giữ một thái độ hòa đồng với mọi người. Tuy có một vài trường hợp khó chịu với hắn, nhưng đó chỉ là số ít. Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc thành công của bản thân, đó là giữ gìn các mối quan hệ dù nó có nhỏ đến đâu, đặc biệt phải ghi nhớ tên mọi người xung quanh và những người mình từng gặp.

Đây là cách cơ bản nhất để tạo ra nhiều mối quan hệ. “Thêm một mối quan hệ, thêm một con đường.”