Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 3: Tên đần!!



Chương 3: Tên đần!!

Ngồi dưới một gốc cây ngoài sân, Vương Cường mở cuốn sách ma thuật căn bản ra, lật đến trang hướng dẫn dành cho người mới. Ánh nắng chiều tà chiếu qua tán lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt giấy. Hắn cẩn thận nghiền ngẫm đọc từng chữ, ánh mắt chăm chú.

“Để cảm nhận ma nguyên trong không khí, bước đầu tiên bạn cần ngồi xuống ở tư thế thoải mái nhất, sau đó hít vào thở ra nhịp nhàng. Hãy cố gắng tập trung vào từng hơi thở, giữ tâm trí ổn định rồi từ từ thả lỏng để tâm trí bạn nở rộng vào hư không. Khi thời cơ đến bạn sẽ thấy được những đốm sáng trôi lơ lửng giữa màn đêm.”

“Có vẻ không khó lắm,” Vương Cường cảm khái rồi điều chỉnh tư thế ngồi. Hai mắt hắn dần nhắm lại, đôi vai thư giãn, bàn tay đặt nhẹ trên đùi.

Những câu từ trong sách ẩn hiện lên trong tâm trí.

Một phút, hai phút, bốn phút, mười phút, hai mươi phút trôi qua, Vương Cường ngồi bất động, nhưng cảm giác bực bội bắt đầu tràn đến. Hắn mở mắt, khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng.

“Không lý nào, rõ ràng mình làm y như trong sách nhưng tại sao vẫn không có gì hiện lên.”

“Không lẽ đây là sách dỏm.”

“Không được, mình phải thử lại một lần nữa,” hắn tự nhủ, quyết tâm dâng tràn.

Mười lăm phút tiếp theo trôi qua một cách chậm chạp. Không còn kiên nhẫn nữa, Vương Cường mở mắt ra ánh mắt đầy sự hoài nghi. Hắn lật lại từng trang sách, chăm chú đọc từng chi tiết nhỏ.

“Không đúng, không có bỏ sót, không có làm sai vậy chắc chắn là sách có vấn đề!”

“Ngươi có vấn đề chứ không phải sách có vấn đề.”

Một âm thanh già nua, đầy khắc nghiệt vang lên từ phía sau. Là lão Gelgaan, một thương binh đã được chuyển đến kế bên Vương Cường sau khi hắn tỉnh lại. Lão có mái tóc bạc dài buộc gọn sau lưng, khuôn mặt đầy những vết nhăn của thời gian.

Lão Gelgaan thường là một trong những con quỷ khó gần, Vương Cường đã nhiều lần chủ động giúp đỡ, tâm sự với lão nhưng kết thúc lúc nào cũng là câu “Phiền nhiễu” từ lão. Tuy nhiên, không vì thế mà Vương Cường bỏ cuộc hay chán ghét. Hắn biết việc nhận được lời khuyên từ những lão binh này không khác gì nhận được vật bảo mệnh trên chiến trường cả.

Nhìn khuôn mặt ngu đần của cái tên trước mặt, Gelgaan không khỏi khó chịu hỏi, giọng đầy sự chế giễu.

“Ngươi nghĩ đây là nơi nào?”

“Doanh trại?” Vương Cường vô tư đáp, mặt đầy vẻ ngây thơ.

“Không, là hoang mạc Glauru, tên đần! Nơi này ma nguyên tố rất thưa thớt, đó là lý do tại sao chúng ta phải luôn vận chuyển các bình mana cho các ma thuật sư.”

Gelgaan nói, giọng điệu đầy sự nhấn mạnh, mắt lão nhìn Vương Cường với vẻ bất mãn.

“Và ngươi vẫn muốn cảm nhận ma nguyên tố tại nơi này?”

“A! Ha~ ha ha,” Vương Cường gãi đầu cười ngại ngùng, ánh mắt đầy sự hối lỗi.

Thật sự trong sách cũng không đề cập đến việc bạn phải ở chỗ nào để tập ma thuật nên hắn lúc này cũng không thể nghĩ ra vấn đề ở đâu.



Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên, vấn đề nan giải bây giờ là làm sao để cảm nhận được ma nguyên đây.

“Cầm lấy.” Ngay lúc Vương Cường đang còn hoang mang tìm lời giải thì Lão Gelgaan ném cho hắn một chiếc bình màu xanh. Chiếc bình nhỏ nhưng toát ra ánh sáng xanh mờ, trông rất huyền bí.

“Đổ nó xung quanh rồi làm như trong sách là được.”

“A! Cảm ơn lão nhiều, bình ma dược này bao nhiêu tiền tôi trả lại lão.”

“Chậc! Không cần.” Gelgaan trả lời cụt lủn, giọng điệu không mấy thân thiện.

“Không được, cái này_”

“Phiền nhiễu.” Gelgaan khó chịu cắt ngang lời rồi quay mặt bỏ đi, bóng lão dần khuất sau tán cây.

Nhìn tấm lưng cùng búi tóc trắng dài của lão Gelgaan, Vương Cường không khỏi cảm động nói.

“Đúng là một lão miệng lạnh tâm nóng mà.”

Hắn mở nắp bình ra, một làn khói xanh nhạt bốc lên kéo theo mùi hương tinh khiết của những cánh đồng cỏ bát ngát trên thảo nguyên.

“Thật tươi mới,” Vương Cường cảm khái rồi đổ dung dịch ra xung quanh mình như lời lão Gelgaan chỉ. Làm xong, hắn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ lan tỏa khắp cơ thể.

Rất nhanh, những chất lỏng màu xanh bắt đầu bốc hơi. Sự thơm nhẹ của cỏ, sự tươi mát của những làn gió dần dần bao phủ khắp cơ thể hắn, tạo nên một cảm giác thoải mái, yên bình.

“Thật thoải mái, thật… yên bình.”

Chỉ mất vài phút, tâm trí của Vương Cường đã trở nên trống rỗng. Đây là trạng thái thiền định, một trạng thái mà tâm trí con người trở nên trống rỗng, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Sau năm phút, hắn dường như có thể thấy được bản thân mình đang ngồi dưới gốc cây cùng không gian xung quanh, mọi thứ như mở rộng trước mắt hắn.

‘Đây là tâm trí nở rộng vào hư không?’

Dần dần, những dải ánh sáng mỏng nhẹ uyển chuyển như tơ lụa bay trong gió bắt đầu xuất hiện quanh Vương Cường. Trong đó ẩn hiện lấm tấm nhiều đốm sáng đầy màu sắc.

‘Thì ra đây là ma nguyên tố, thật kì diệu.’

Hắn bắt đầu bước tiếp theo, điều hướng cảm nhận vào cơ thể. Cảm nhận ma nguyên tố chảy trong bản thân.

Trên thế giới này, mọi sinh vật đều ít nhiều sở hữu ma nguyên tố trong cơ thể nhưng bọn họ khó có thể nhận ra nếu không trải qua việc thiền định để nhận biết ma nguyên tố.

Những mạch ma lực trong cơ thể dần hiện lên trong tâm trí của Vương Cường. Hắn trôi theo những luồng chảy và đến được nơi hội tụ của tất cả dòng ma lực “Trái tim” nơi xoay tròn một vầng hào quang bao bọc xung quanh.

“Phù ~~ thì ra cơ thể này đã là ma thuật sư cấp một.”



Theo những gì Vương Cường đọc trong sách thì vầng mana quanh trái tim chỉ có tác dụng bảo vệ. Nó giúp ổn định lượng ma nguyên tố đi vào, tránh tình trạng quá tải cho cơ thể.

Đã từng có một thời gian những sinh vật học tập ma thuật tham lam hấp thụ, chuyển hóa ma nguyên tố xung quanh thành của bản thân để rồi cơ thể bọn chúng không chịu nổi và nổ banh xác.

Chính vì thế, việc thêm vòng bảo vệ gia cố ở bể chứa mana trung tâm là một điều rất quan trọng.

Từ đó, việc đánh giá một ma thuật sự thường được dựa vào số vòng mana. Càng nhiều vòng thì bạn càng chứa được nhiều ma lực và càng nhiều ma lực thì đồng nghĩa với việc bạn càng mạnh.

Vì ma thuật bật càng cao càng tốn nhiều ma lực để thi triển.

Và việc gia tăng số lượng vòng cũng không hề dễ, càng tăng số vòng độ khó cùng sức ép càng tăng, chỉ cần một sơ xuất nhỏ là bạn có thể trở thành một quả bom sống đúng nghĩa.

“Mình phải nghĩ cách cảm ơn lão Gelgaan mới được.”

Vương Cường ngẫm nghĩ điều gì đó rồi đứng dậy đi về phía phòng nghỉ, bước đi của hắn đầy quyết tâm.

‘Nếu không có lão thì không biết đến lúc nào mình mới có thể cảm nhận được ma lực.’

Ở đây ngoài giờ làm việc thì thời gian rảnh còn lại mọi người thường hay dùng để luyện tập thêm hoặc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Có một câu nói mà tất cả các binh linh ở đây đều ghi nhớ đó là “Bạn đổ mồ hôi bao nhiêu thì bớt đổ máu bấy nhiêu.”

Nhưng cũng có một số ít dùng lượng thời gian rảnh đó để trao đổi mua bán kiếm thêm ít tiền. Chính vì thế trong doanh trại có một khu dành riêng cho việc trao đổi và sách ma thuật của Vương Cường cũng đến từ đó.

Khu chợ chỉ là một loạt các sạp hàng đơn giản, những tấm vải trải trên mặt đất, hàng hóa bày biện sơ sài. Đa phần các binh lính không có nhiều chiêu trò buôn bán, họ giao dịch một cách thẳng thắn và đơn giản: cần thì hỏi giá, được thì mua, không thì thôi. Các mặt hàng ở đây chủ yếu là v·ũ k·hí, dược liệu, và một ít nhu yếu phẩm thu lượm từ chiến trường.

“Hey, Dorig! Vẫn buôn bán tốt chứ?” Vương Cường cất tiếng chào hỏi.

Dorig, là một người lính rấy trẻ đang đứng sau quầy hàng của mình. Hắn chính là người đã bán cho Vương Cường cuốn sách ma thuật căn bản. Mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng Dorig rất cởi mở và hiểu rõ về khu chợ này, biết nhiều mối quen biết. Nếu cần biết gì, có thể hỏi hắn.

“Tệ, rất tệ. Từ sáng đến giờ không có lấy một ai.” Dorig than phiền, khuôn mặt trông u ám.

“Không tệ đến thế chứ?” Vương Cường ngạc nhiên hỏi lại.

“Là tệ đến như vậy đó.” Dorig xác nhận, giọng đầy thất vọng. “Mà bỏ qua chuyện buôn bán đi, anh cần mua hay cần hỏi thăm gì không?”

“À, tôi đang tìm mua một ít nguyên liệu nấu ăn.” Vương Cường trả lời, mắt ánh lên sự tò mò.

“Nguyên liệu nấu ăn?” Dorig nhìn Vương Cường với vẻ mặt hoài nghi. “Đây là doanh trại đó anh hai, thậm chí là đang ở hoang mạc, và anh lại nói với tôi rằng anh muốn mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Buôn bán trao đổi thức ăn trong doanh trại là có tội đấy!”



Nhận thấy vẻ mặt của Dorig, Vương Cường chợt nhận ra vấn đề, hắn vội vàng giải thích.

“Ý tôi là bữa ăn quá nhạt nhẽo, tôi muốn tìm một ít thứ gì đó ăn kèm theo để cải thiện một chút.”

“Hahaha, nhìn anh kìa. Thực ra là vẫn có một ít thứ có thể ăn và có mùi vị, nhưng đó là nguyên liệu của dược sĩ. Chỗ tôi thì không có mấy thứ đó.” Dorig buồn cười trêu chọc rồi sau đó đưa cho Vương Cường chỉ dẫn. “Anh thử đi tới cuối đường, rẽ trái tìm quầy của Erzin. Cô ta hay sưu tầm những thứ dược năng rồi bán.”

“Cảm ơn.” Vương Cường cảm kích nói.

“Không có gì, lần sau đến ủng hộ tôi là được.” Dorig cười cười, ánh mắt đầy hy vọng.

“Ha ha, nhất định, nhất định.” Vương Cường đáp lại, rồi theo chỉ dẫn của Dorig đi tìm quầy hàng của Erzin.

Quầy hàng của Erzin nằm ở cuối con đường, trông khá đặc biệt với hàng loạt các loại thảo dược bày đầy, một số còn phát sáng đốm xanh nhìn trông rất giống có độc. Chủ sạp, một cô gái thuộc chủng tộc 『Deer feet demon』 đang loay hoay sắp xếp đồ vào thùng hàng. Trời đã sắp tối, và giờ giới nghiêm trong doanh trại cũng sắp tới.

“Xin chào, Erzin.” Vương Cường lên tiếng chào.

“A!” Bất ngờ có người gọi tên mình từ đằng sau, Erzin giật mình, làm rớt thùng đồ. Vài bó thảo dược trong thùng văng ra ngoài.

Thấy mình có hơi đường đột, Vương Cường vội vàng tiến lại giúp Erzin nhặt thảo dược lên, miệng liên tục xin lỗi. “Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, không cố ý làm cô giật mình, thật ngại quá.”

“A, ngươi! Cách nào mà ngươi đến sau lưng ta không một tiếng động vậy? Mà ngươi là ai?” Erzin nói với vẻ mặt hờn dỗi.

“Tôi là Brian, đến đây mua một ít dược liệu. Không biết quầy hàng còn mở không?” Vương Cường nhẹ nhàng trả lời, thái độ gần gũi và thân thiện.

“Còn, ngươi muốn mua loại dược liệu gì?” Erzin hỏi, ánh mắt vẫn đầy sự tò mò.

“Thứ gì đó ăn được và có mùi vị đặc trưng.”

“Ăn được và có mùi vị đặc trưng? Hừm, để xem, hình như ta có thứ đó.” Erzin nói rồi bắt đầu lục tìm đồ.

Trong lúc Erzin lục lọi, Vương Cường vô tình thấy ở góc quầy hàng có một cái thau gỗ chứa ba con vật trông giống cua nhưng lại dài như tôm, được bao bọc bởi một lớp đá. Hiếu kỳ, hắn hỏi thử Erzin. “Cái thứ trong thau đó là gì vậy?”

“Hả? Cái gì? À, ý ngươi là ba con bọ khô cằn ấy hả?” Erzin đáp.

“Bọ khô cằn?” Vương Cường nhướng mày hỏi lại.

“Ừ, bọn chúng thường xuất hiện ở những nơi khô cằn, ẩn núp dưới mấy tảng đá, nên người ta gọi chúng là bọ khô cằn. Phơi khô chúng rồi nghiền ra có thể dùng làm thuốc khử trùng.” Erzin giải thích.

“Có ăn được không?” Vương Cường tiếp tục hỏi.

“Ăn? Hiếm thấy ai hỏi ăn bọ khô cằn à, nhưng không vấn đề gì, nó có thể ăn được. Ngươi muốn mua không?” Erzin hỏi lại, vẻ mặt đầy sự ngạc nhiên.

“Ừ, bán cho tôi ba con này.” Vương Cường gật đầu đáp.

“Muốn xem thêm những thứ khác nữa không?” Erzin hỏi thêm.

“Có chứ, tại sao không.” Vương Cường đáp, mắt ánh lên sự thích thú.

Buổi chợ vẫn nhộn nhịp, những ánh đèn dầu leo lét sáng lên, tạo nên một khung cảnh đặc biệt giữa hoang mạc khô cằn. Vương Cường và Erzin tiếp tục trao đổi, tìm kiếm những thứ có thể giúp cải thiện bữa ăn của mình.