Khu rừng buổi trưa mang vẻ đẹp yên bình và tràn đầy sức sống. Những cơn mưa phùn đã bắt đầu tạnh, để lại những giọt nước nhỏ tí tách rơi từ những tán lá cao xuống nền đất ẩm ướt.
Ánh nắng mặt trời yếu ớt xuyên qua lớp mây mỏng, chiếu xuống khu rừng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên mặt đất.
Cây cối trong rừng xanh tươi, lá cây óng ánh dưới ánh sáng mặt trời, như được phủ một lớp ánh kim mỏng. Những bông hoa dại nhỏ xíu, đủ màu sắc, khẽ rung rinh trong gió nhẹ, tô điểm thêm cho bức tranh thiên nhiên.
Mùi hương của đất ẩm hòa quyện với hương thơm nhẹ nhàng của hoa lá, tạo nên một bầu không khí dễ chịu và tươi mát.
Dòng sông nhỏ chảy qua khu rừng, nước trong veo, lấp lánh ánh bạc dưới nắng trưa. Tiếng nước chảy róc rách, nhẹ nhàng như một bản nhạc du dương, hòa cùng tiếng chim hót líu lo từ những tán cây cao.
Thỉnh thoảng, vài chú chim lao nhanh xuống mặt nước, bắt lấy những con côn trùng nhỏ bé đang bay lượn, tạo nên những gợn sóng nhẹ trên mặt sông.
Âm thanh của núi rừng vang vọng khắp không gian. Tiếng côn trùng rả rích từ mọi hướng, như một dàn hợp xướng tự nhiên không ngừng nghỉ. Tiếng gió thổi qua tán lá, tạo nên âm thanh xào xạc, kết hợp với tiếng lá cây rung động, mang đến cảm giác thư thái và thanh bình.
Xa xa, có thể nghe thấy tiếng suối chảy qua những khe đá, tiếng v·a c·hạm của nước vào đá tạo nên âm thanh róc rách, trong trẻo. Những tảng đá phủ rêu xanh nằm rải rác dọc bờ sông, tạo nên những hình dáng kỳ lạ và độc đáo, là nơi lý tưởng cho các loài động vật nhỏ trú ngụ.
Đây thực sự là một nơi lý tưởng để thả mình vào thiên nhiên, tận hưởng sự yên tĩnh và thanh khiết mà khu rừng mang lại.
Nhưng Cương Cường và Dorig đến đây không phải là để đi cắm trại. Sau khi dọn dẹp xong ổ Slime thứ ba, cả hai dừng tay lại nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị thu gom xác bọn này.
Dù bọn Slime đ·ã c·hết, thuộc tính ăn mòn vẫn còn tồn tại trong xác của chúng.
Vương Cường dặn dò Dorig cẩn thận khi thu gom xác bọn chúng lại.
"Nhớ kỹ, Dorig, đừng chạm trực tiếp vào dịch nhầy của bọn chúng. Thuộc tính ăn mòn vẫn còn rất mạnh," Vương Cường nói, mắt không rời khỏi khối nhầy dính trước mặt.
"Vâng, đại ca. Em sẽ cẩn thận," Dorig đáp, nhìn những mảng dịch nhầy đủ màu sắc mà hơi rùng mình.
Thông thường, người ta chỉ để xác Slime tự phân hủy, nhưng Vương Cường lại muốn đem chúng về để thí nghiệm.
Hình dạng của bọn Slime thực sự chỉ là một khối nhầy dính không có hình dạng cụ thể, trông như loài amip nhưng là bản phóng đại.
Màu sắc cũng rất đa dạng, từ xanh lá cây đến tím, thậm chí có thể trong suốt, tùy thuộc vào việc chúng ăn gì.
"Thật khó tin là bọn này có thể thích nghi được với mọi môi trường, miễn là có nước cho chúng hấp thụ," Vương Cường thầm thì, nhìn những khối Slime nhầy nhụa.
Slime có khả năng hút thuộc tính từ môi trường xung quanh, chẳng hạn như nước, đá, thậm chí là các chất dinh dưỡng hoặc độc hại. Khả năng ăn mòn của chúng khiến chúng trở nên nguy hiểm, đặc biệt là những con Slime sống ở mấy nơi độc hại.
Việc một con Slime sống ở nơi có nhiều c·hất đ·ộc như cống và các hố vệ sinh thường sẽ nguy hiểm gấp 8 lần một con slime ở ngoài tự nhiên. Đó là lý do sao Vương Cường không áp dụng bọn này vào việc dọn dẹp vệ sinh.
Mặc dù khó bị hủy diệt bằng vật chất thông thường, Slime lại dễ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao hoặc tác động mạnh khiến lõi bị vỡ ra.
"Đúng là mấy con quái vật phiền phức," Dorig lẩm bẩm khi nhặt nhạnh từng mẩu Slime vào từng chiếc thùng gỗ.
Khi mặt trời lên đến đỉnh, Vương Cường và Dorig dừng tay nghỉ ngơi. Họ lấy ra mấy ổ bánh mì cứng do nhà ăn phát.
Thấy bữa ăn có vẻ nhạt nhẽo, Vương Cường dẫn Dorig đi thu lượm thêm ít trái cây, lấy ra một khối thịt hun khói và vài lọ sốt từ chiếc nhẫn không gian.
Đây là phần thịt mà Tolgon tặng cho Vương Cường trước khi hắn đi.
Dorig nhìn chiếc nhẫn ma thuật mà không khỏi hâm mộ ước ao, tự nhủ rằng một ngày nào đó mình chắc chắn sẽ mua một chiếc y hệt của đại ca.
Dorig nói, “Đại ca, nhẫn của anh thực sự rất tiện lợi. Em ước gì mình cũng có một chiếc như vậy.”
Vương Cường chỉ cười cười nói.
“Rồi sẽ đến lúc ngươi có được, Dorig. Chỉ cần cố gắng và kiên trì. Một ngày nào đó ngươi sẽ đạt được mọi thứ ngươi muốn.”
Dorig gật đầu, “Em sẽ cố gắng, đại ca.”
Trong lúc đó, Vương Cường cẩn thận cắt khối thịt hun khói và chia cho Dorig một phần. “Ăn đi, cho đỡ đói. Bánh mì ở đây cứng hơn đá, không có thịt này thì chẳng biết ăn sao nổi.”
Dorig mắt rưng rưng như muốn khóc, hắn nhận phần thịt từ Vương Cường, mắt sáng rực lên nói.
“Cảm ơn đại ca!”
Cả hai ngồi dưới tán cây, thưởng thức bữa trưa giản dị mà đầy đủ hương vị. Ánh nắng xuyên qua những tán lá, tạo ra những đốm sáng nhỏ trên mặt đất. Tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng dòng sông chảy róc rách, tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng.
Dorig cất tiếng hỏi, “Đại ca, anh biết công dụng của mấy con Slime này hả?”
Vương Cường chỉ nhún vai, ánh mắt vẫn hướng vào mấy cái lát bánh mì.
“Không, chỉ là muốn đem về làm một số thử nghiệm mà thôi. Biết đâu lại phát hiện được thứ gì đó thì sao. Quan trọng nhất vẫn là không bao giờ ngừng học hỏi và hoàn thiện bản thân.”
“Giống như loài người, bọn hắn tuy chỉ là giống loài yếu đuối, nhưng với sự tò mò và khả năng học hỏi cùng dã tâm mà bọn chúng đã có thể vươn lên một vị trí cao hơn trong chuỗi thức ăn.”
Dorig nghe vậy thì có điều ngẫm nghĩ, xong rồi hắn kiên định nói.
“Cảm ơn đại ca đã dạy dỗ. Em sẽ ghi nhớ .”
Đến đây Vương Cường chỉ mỉm cười rồi vỗ nhẹ vai Dorig.
Khung cảnh khu rừng buổi trưa thật tĩnh lặng và trong lành. Những cơn mưa phùn đã tạnh, để lại không khí mát mẻ. Dòng sông chảy nhẹ nhàng, tiếng nước vỗ về bờ đá, hòa quyện với âm thanh của núi rừng, tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên êm đềm. Cả hai ngồi đó, tận hưởng phút giây nghỉ ngơi, trước khi tiếp tục nhiệm vụ.
…
Đến chiều.
Trên đường đến chỗ bàn giao nhiệm vụ, Vương Cường và Dorig bắt gặp Malakar và bọn đàn em đang huy động người dọn dẹp vệ sinh cùng tuyên truyền.
Họ làm rất rầm rộ, nào là tuyên truyền, nào là ép buộc, đào móc dọn dẹp. Thậm chí còn huy động cả các ma thuật sư vào phụ giúp.
“Mau chóng dọn dẹp khu vực này sạch sẽ! Ai không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt nặng nề!” Hắn đảo mắt nhìn quanh, tỏ vẻ uy quyền.
Một tên lính tiến lại cố nịnh nọt.
“Cố vấn Malakar, ngài thật là xuất sắc! Nhờ có ngài mà khu doanh trại này mới sạch sẽ và an toàn như thế!”
Malakar cười đắc ý, “Đúng vậy. Nếu không có ta, các ngươi đã sống trong cảnh bẩn thỉu và bệnh tật. Hãy nhớ rõ công lao của ta!”
Một ma thuật sư trẻ, tay cầm cây trượng, nói với giọng ngưỡng mộ.
“Ngài Malakar, ngài không chỉ giỏi quản lý mà còn có khả năng lãnh đạo tuyệt vời. Chúng tôi rất vinh hạnh được làm việc dưới sự chỉ huy của ngài.”
Malakar phẩy tay, “Các ngươi chỉ cần làm tốt công việc của mình, ta sẽ đảm bảo các ngươi có một cuộc sống tốt hơn.”
Dorig nhìn cảnh tượng này, không khỏi tức giận. “Đại ca, không thể chịu nổi! Hắn nhận hết công lao trong khi chúng ta là người thực sự làm việc.”
Vương Cường đặt tay lên vai Dorig, giữ vẻ điềm tĩnh, “Bình tĩnh nào, Dorig. Chúng ta biết rõ ai mới là người thực sự làm ra những điều này. Đừng để hắn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta.”
Dorig thở dài, nhưng vẫn nhìn Malakar với ánh mắt căm phẫn.
“Em biết, nhưng thật sự quá bất công. Hắn chỉ việc đứng đó nhận công lao, còn chúng ta thì phải làm việc cật lực.”
Malakar quay lại nhìn đám lính, hô lớn.
“Tiếp tục làm việc! Đừng có lười biếng! Khu doanh trại này phải sạch sẽ như gương!”
Một tên lính khác cười cợt, “Ngài Malakar, ngài thật là tài giỏi. Chúng tôi không thể nào làm được những gì ngài đã làm.”
Malakar ngẩng đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Đúng vậy. Các ngươi hãy học hỏi và làm theo ta. Chỉ có thế, các ngươi mới có thể sống sót và thăng tiến trong q·uân đ·ội.”
Dorig quay sang Vương Cường, giọng đầy quyết tâm, “Đại ca nói đúng. Chúng ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy ai mới là người thực sự có năng lực.”
Vương Cường chỉ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, “Ừm.”
Họ tiếp tục tiến bước, mang theo những thùng xác Slime và dược liệu thu thập được.
Mặc dù cảnh tượng Malakar đang hưởng lợi từ công lao của họ khiến Dorig tức giận, nhưng sự điềm tĩnh và kiên nhẫn đến lạ thường của Vương Cường lại khiến Dorig không khỏi ngạc nhiên và có phần tự tin hơn.
Khi đến nơi bàn giao nhiệm vụ, Vương Cường dặn dò Dorig cách xử lý và bảo quản xác Slime, đồng thời đưa ra báo cáo cho người quản lý ở đây.
“Nhiệm vụ đã hoàn, giờ thì hãy báo cáo kết quả rồi lát nữa nhớ làm theo những gì anh dặn dò.” Vương Cường căn dặn nói.
Dorig nhìn đại ca của mình, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và kính trọng.
“Vâng, đại ca. Em biết rồi ạ.”
Trong Lúc đó, Malakar vẫn tiếp tục huy động các binh lính dọn dẹp và tuyên truyền.
Hắn đang tận hưởng những lời khen ngợi và sự tôn sùng từ những kẻ xung quanh, mơ tưởng đến ngày mình có được mọi thứ ở đây.
Nhưng hắn không biết rằng, ở một góc khuất trong bóng tối, có một con dao sắc bén đang chực chờ để kết liễu tính mạng của kẻ tham lam và ngu ngốc.
—
Đố các bạn Slime là động vật đơn bào hay đa bào kkk. Cá là chả có ai để ý đâu kkkk.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.