Buổi chiều tại doanh trại, không khí rất sôi động và bận rộn. Những người lính đang cùng nhau dọn dẹp theo chỉ dẫn của cố vấn Malakar đã đề ra.
Dù vậy thì con đường trong doanh trại vẫn đầy sình lầy và nhiều vũng nước từ những cơn mưa gần đây, nhưng bầu trời thì lại rất trong và đẹp.
Ánh nắng chiều lan tỏa khắp khu vực, làm nổi bật những chi tiết nhỏ trong cảnh vật.
Mấy tên binh lính với bộ đồ dính đầy bùn đất vội vàng di chuyển qua lại, mang theo dụng cụ làm việc như xẻng, cưa và các đồ dùng khác để dọn dẹp.
Tiếng nói, cùng tiếng hô hào vang lên từ các nhóm lính đang cùng nhau kéo lên một cái gì đó nặng nề, và âm thanh của các công cụ làm việc vang vọng từ khắp nơi.
Các chiến binh trong đội hậu cần cũng đang không ngừng bận rộn. Họ phải chuẩn bị lương thực, v·ũ k·hí và dược liệu cho các nhiệm vụ sắp tới.
Đồng thời ở gần đó, một nhóm những ma thuật sư, với những bộ áo choàng đơn giản vẫn đang tập trung vào việc kiểm tra lại các vòng tròn ma thuật.
Lúc này đây, Vương Cường bình thản luồn lách qua các vũng nước, vũng sình để đi đến phòng làm việc của đội trưởng Dozik.
Sau khi vượt qua một số bài kiểm tra cơ bản, Vương Cường cũng đã bước vào phòng của đội trưởng với vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Trên gương mặt hắn, không hề lộ ra chút lo lắng nào, như thể biết chắc chắn rằng kế hoạch của mình sẽ được thông qua.
Dozik ngẩng đầu lên khi thấy Vương Cường bước vào, khuôn mặt hắn sáng bừng lên với nụ cười rạng rỡ.
“Brian, đến đúng lúc lắm. Ta vừa nhận được tin từ chỉ huy về bản kế hoạch của ngươi.”
Vương Cường bước tới gần, giọng nói tự tin và điềm tĩnh, “Đội trưởng, kế hoạch của tôi thế nào rồi?”
Dozik gật đầu, đôi mắt hắn lấp lánh niềm vui.
“Được thông qua rồi! Chỉ huy rất ấn tượng với kế hoạch của ngươi và thuận tiện ta cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một khu xưởng chế tác để bắt đầu công việc ngay lập tức.”
Vương Cường không khỏi mỉm cười. “Thật sao? Cảm ơn ngài, đội trưởng.”
Dozik tiếp tục, “Không chỉ vậy, tiền công của ngươi sẽ được tính hoa hồng. Ngươi sẽ chiếm được ba phần mười từ doanh thu. Nếu vượt chỉ tiêu, ngươi sẽ được thưởng thêm công trạng. Đây là cơ hội lớn cho ngươi, Brian.”
Vương Cường gật đầu, chân thành nói.
“Cảm ơn đội trưởng đã tin tưởng và ủng hộ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ngài.”
Dozik nhìn Vương Cường với ánh mắt nghiêm túc.
“Ta tin ở ngươi, Brian. Ngoài ra, chỉ huy muốn gặp ngươi. Có lẽ ngài ấy muốn trao đổi thêm về kế hoạch và những bước tiếp theo.”
“Chỉ huy muốn gặp tôi? ”
“Đúng vậy! ngươi có chuyện gì bận sao?”
Vương Cường nhanh chóng đáp lại.
“À không, không có việc gì, tôi sẽ chuẩn bị để gặp chỉ huy ngay lập tức. Cảm ơn ngài đã báo tin.”
Dozik gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, hắn hỏi.
“À, Brian, ta có một thắc mắc. Tại sao ngươi lại yêu cầu số lượng lớn quả Drakleaf? Chỉ có kẻ đói lắm mới dùng đến loại quả này, chứ còn người khác không ai động vào thứ này.”
“Phải chăng thứ này được dùng để làm xà phòng?”
Vương Cường nghe vậy thì cũng mỉm cười giải thích.
“Đúng như ngài nghĩ, tôi sẽ dùng quả Drakleaf để tạo ra xà phòng.”
“Quả Drakleaf rất có tiềm năng lớn. Dầu từ hạt của nó không chỉ có thể sử dụng làm nguyên liệu chế tạo thuốc mà còn có thể tạo ra sản phẩm có giá trị cao. Hơn nữa, việc sử dụng Drakleaf còn giúp giảm bớt tình trạng lãng phí tài nguyên và mang lại nguồn thu nhập cho dân chúng. Đây là một bước đi chiến lược để tận dụng tối đa nguồn tài nguyên thiên nhiên.”
Dozik gật gù, tỏ vẻ đã hiểu ra. “Ra là vậy.”
Từ đầu khi bước vào căn phòng, Vương Cường đã để ý thấy Dozik hình như đang phải chật vật với số lượng lớn sổ sách trên bàn và nét mặt có phần mệt mỏi, căng thẳng.
Hắn tiến lại gần, giọng nói bình tĩnh, đầy quan tâm.
“Đội trưởng, có vẻ như ngài đang gặp khó khăn với sổ sách. Có chuyện gì vậy?”
“Brian, đúng là ta đang gặp rắc rối. Ta phải chăm lo quản lý lương thực, v·ũ k·hí, dược liệu, và nhu yếu phẩm cho binh lính. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà các số liệu liên tục sai sót, khiến công việc của ta vô cùng khó khăn.”
Vương Cường cau mày, “Sao lại có thể xảy ra sai sót liên tục như vậy? Ngài có biết nguyên nhân là gì không?”
Dozik lắc đầu, nét mặt đầy bất lực, “Chính ta cũng không biết. Mỗi khi kiểm tra lại số liệu, ta lại thấy chúng không khớp nhau. Thậm chí còn không biết sai ở chỗ nào. Nó cứ như một vòng luẩn quẩn vậy.”
Vương Cường suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Có lẽ có ai đó đang cố tình làm r·ối l·oạn số liệu để gây khó khăn cho đội hậu cần. Ngài có nghĩ đến khả năng này không?”
Dozik gật đầu, “Ta cũng đã nghĩ đến, nhưng không có chứng cứ gì. Nếu đúng là có người cố tình làm thế, chúng ta cần phải tìm ra kẻ đó và ngăn chặn.”
Vương Cường trầm ngâm một lúc rồi nói, “Ngài cho tôi xem qua sổ sách một chút, có lẽ tôi có thể tìm ra điều gì đó hữu ích.”
Dozik gật đầu, đưa một tập sổ sách cho Vương Cường. “Đây, ngươi xem thử. Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta giải quyết vấn đề này.”
Vương Cường nhận lấy tập sổ sách, ngồi xuống bên cạnh Dozik và bắt đầu xem xét kỹ lưỡng. Hắn nhận ra ngay những sai sót nhỏ nhặt nhưng lại tinh vi trong từng số liệu, như thể có người cố tình tạo ra chúng để không ai phát hiện được.
“Đội trưởng, tôi nghĩ chúng ta cần tiến hành kiểm tra lại toàn bộ quy trình nhập liệu và kiểm kê. Có thể có người đã thao túng số liệu từ khâu nhập liệu. Chúng ta cần phải tìm ra ai đang làm việc này và tại sao.”
“Nếu quan sát kỹ, số lượng binh lính và số lượng chi tiêu dành cho mỗi binh lính là không khớp với nhau, đây, ngài xem thử chỗ này, lượng áo giáp hư hỏng là một ngàn năm trăm nhưng số lượng yêu cầu lại quá nhiều và giờ lại phải yêu cầu thêm.”
Dozik gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngươi nói đúng. Ta sẽ cho người kiểm tra lại toàn bộ quy trình ngay lập tức. Nếu có ai đó thực sự đang cố tình gây rối, chúng ta sẽ sớm tìm ra.”
Vương Cường mỉm cười, “Tôi sẽ giúp ngài điều tra. Đội hậu cần không thể để tình trạng này tiếp diễn được. Chúng ta cần phải đưa mọi thứ trở lại đúng trật tự nhanh mới được.”
Dozik nhìn Vương Cường với ánh mắt biết ơn, “Rất tốt, sau chuyện này ta sẽ mời ngươi và tên kia đi ăn một bữa để trả ơn.”
“Vâng cảm ơn ngài.”
…
Khác với doanh trại ở hoang mạc Glauru, q·uân đ·ội đóng quân ở khu vực này không tập trung đi ăn trong một khu vực mà được phân theo từng nhóm nhỏ.
Bên phía hậu cần sẽ căn cứ theo số lượng thành viên trong một nhóm để cung cấp lương thực cho thủ lĩnh nhóm đó, và sau đó họ sẽ phải tự phân công lẫn nhau để nấu thức ăn.
Dorig ngạc nhiên hỏi, "Đại ca, sao họ lại không ăn cùng nhau? Như ở hoang mạc ấy."
Vương Cường đáp, "Mỗi nơi có cách quản lý khác nhau. Ở đây số lượng binh lính quá nhiều nên họ phải chia nhỏ ra để dễ kiểm soát và nó sẽ có tính tự do hơn."
Hắn cũng nói thêm về quy tắc cấm buôn bán thức ăn tại đây, ngoại trừ yến mạch thì tất cả đều đã được phép trao đổi.
Cơ bản mục đích của việc cấm buôn bán thức ăn trước đây chủ yếu nhằm hạn chế một số binh lính nhịn ăn nhịn uống bán lấy tiền gửi về gia đình.
Việc không ăn không chỉ ảnh hưởng bản thân mà còn gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ của họ.
Dorig gật gù, "À, ra vậy. Chắc họ sợ binh lính bán thức ăn đi để lấy tiền rồi nhịn đói."
Vương Cường gật đầu, "Đúng thế. Nhưng giờ họ đã dỡ bỏ quy tắc đó, trừ yến mạch vẫn bị hạn chế."
Khu trao đổi ở doanh trại này nhộn nhịp và đa dạng hơn nhiều so với ở doanh trại hoang mạc Glauru. Ở đây, người ta bày bán đủ loại hàng hóa, từ lương thực, dược liệu, v·ũ k·hí, đến cả thịt của một số loài quái vật mà các binh lính vô tình săn được trong quá trình làm nhiệm vụ.
Dorig trầm trồ, "Wow, nhìn kìa, đại ca! Ở đây có nhiều thứ thật! Thịt quái vật nữa kìa!"
Vương Cường cười, "Ừ, đúng là phong phú thật. Chúng ta sẽ tìm mua ít dược liệu rồi tiện thể mua ít thịt để chế biến thức ăn cho bữa tối."
Vương Cường và Dorig đang thuộc về một nhóm riêng, trực tiếp làm việc dưới quyền của đội trưởng Dozik, nên họ được phát khẩu phần ăn hàng tháng và phải tự nấu nướng.
Hiện tại, cả hai đang dạo quanh khu chợ để tìm mua một số dược liệu và tiện thể mua ít thịt để chế biến thức ăn cho bữa tối.
Dorig nhìn quanh với ánh mắt mở to ngắm nhìn các sạp hàng bày bán đa dạng. "Đại ca, xem này! Thịt Thungval Tuskhog kìa!"
Cả hai tiến đến quầy của một tên bán thịt, nơi bày bán một con Thungval Tuskhog chưa trưởng thành.
Thungval Tuskhog là một loài quái vật có hình dạng giống lợn, sống sâu trong các thung lũng xanh mướt. Chúng có lớp da dày và cứng, thường có màu nâu hoặc xám để hòa lẫn với môi trường xung quanh.
Đôi ngà lớn nhô ra từ hàm trên của chúng là đặc điểm nổi bật và cũng là công cụ tự vệ.
Vương Cường dự định hôm nay sẽ ăn liên hoan mừng việc kế hoạch đã được chấp nhận và cũng để mừng việc cả hai đến nơi làm việc mới. Hắn lên tiếng hỏi mua con Thungval Tuskhog này.
"Chủ quầy, con này bao nhiêu?" Vương Cường hỏi.
Tên chủ quầy quan sát Vương Cường, nhận thấy hắn có vẻ là người mới nên chém giá rất cao.
"Một đồng vàng. Con Thungval Tuskhog này rất hiếm và ngon."
Vương Cường, với kinh nghiệm miệng lưỡi của mình, đánh giá con Thungval Tuskhog này rồi bắt đầu trả giá.
"Con này không đến một đồng vàng đâu, ông chủ. Cái giá này có vẻ quá cao cho một con chưa trưởng thành."
Tên chủ quầy cười khẩy, "Ngài không biết đâu, Thungval Tuskhog này rất hiếm gặp. Một đồng vàng là cái giá phải chăng."
Vương Cường không chịu thua, "Hiếm gặp thì có hiếm gặp, nhưng chất lượng thịt của nó không đáng giá một đồng vàng. Tôi trả hai đồng bạc."
Tên chủ quầy lắc đầu, "Hai đồng bạc? Ngài chắc đùa tôi rồi. Bảy đồng bạc, không bớt nữa."
Vương Cường tiếp tục thương lượng, "Ba đồng bạc. Đó là giá cuối cùng của tôi."
Cuối cùng, màn thương lượng qua lại kết thúc ở ba đồng bạc cho con Thungval Tuskhog. Vương Cường nở nụ cười hài lòng, trong khi Dorig nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Đại ca, anh giỏi thật đấy. Đến việc trả giá mà anh cũng làm giỏi như vậy," Dorig khen ngợi.
"Chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi," Vương Cường có hơi ngượng ngùng đáp.
Tính ra kể cả khi đã thành công rồi Vương Cường vẫn rất hay đi chợ mua đồ và trả giá, trừ khi là đi siêu thị.
"Được rồi, chúng ta về chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay thôi," Vương Cường nói, nhìn quanh khu chợ một lần nữa trước khi cùng Dorig quay về khu vực cho phép nấu nướng.
---
Chương sau Vương Cường sẽ có thêm một tên đàn em nữa và một cuộc gặp thân mật với chỉ huy.
( Chắc vậy) ┐ ( ̄ ヘ  ̄;) ┌
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.