Vương Cường đứng trước cửa phòng họp, chỉnh sửa trang phục một cách cẩn thận, đảm bảo mọi thứ hoàn hảo trước khi gặp chỉ huy.
Vừa lúc đó, các cố vấn bắt đầu bước ra từ phòng họp. Một số đi với vẻ mặt nghiêm nghị, số khác chăm chú suy nghĩ về những vấn đề vừa được thảo luận.
Vài người còn thảo luận sôi nổi với nhau về kế sách đối phó với q·uân đ·ội loài người trong phiên họp buổi chiều.
"Ngươi có nghĩ rằng kế hoạch tăng cường phòng thủ ở phía bắc sẽ hiệu quả không?" một cố vấn hỏi đồng nghiệp khi họ bước ra, vẻ mặt lo lắng.
"Khó nói lắm, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác," người kia trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bản ghi chép trên tay.
Một nhóm khác thảo luận với sự hăng say hơn.
"Ta nghĩ chúng ta nên t·ấn c·ông trước khi họ kịp chuẩn bị tiếp viện," một người đề xuất, đôi mắt lấp lánh sự quyết tâm.
"Nhưng điều đó quá nguy hiểm. Chúng ta cần phải chắc chắn mọi thứ đều chuẩn bị kỹ lưỡng," người còn lại phản đối, giọng điệu đầy cẩn trọng.
Malakar là người cuối cùng bước ra. Nhìn thấy Vương Cường, hắn nở nụ cười tươi tắn và chào hỏi.
"Chào brian, việc làm quen ở doanh trại mới thế nào rồi? Ngươi có chuyện gì quan trọng à?"
Vương Cường vẫn giữ nụ cười xã giao, đáp lại một cách bình thản
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tuy có hơi khó khăn nhưng vẫn khá ổn, nhất là với sự chỉ đạo của chỉ huy và ngài."
“Hahaha, quen được là tốt, cố gắng phát huy.”
Malakar tiếp tục với giọng điệu mang vẻ quan tâm nhưng thực chất là một lời cảnh báo trá hình.
"Lát nữa chú tâm khi gặp chỉ huy. Đừng để lỡ lời mà thất lễ."
Hai chữ “Lỡ lời” được nhấn mạnh.
Nghe vậy, Vương Cường cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu bày tỏ biết ơn.
"Cảm ơn lời khuyên của ngài. Tôi sẽ chú ý."
Trước khi Vương Cường bước vào phòng, Malakar khẽ nghiêng người và nói thêm, giọng nói thấp xuống đầy mưu mô.
"Nhớ, đừng để ta phải nhắc lại điều này lần nữa."
Vương Cường gật đầu, không nói gì thêm. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, hắn kính trọng chào Chỉ huy Aurelia.
"Brian thuộc đội hậu cần, xin chào Chỉ huy."
Aurelia chào lại, đôi mắt sắc bén quan sát Vương Cường. Cô hỏi với vẻ nghiêm túc nhưng pha chút tò mò.
"Ta nên gọi ngươi là Brian hay Vương Cường?"
Vương Cường giữ vững phong thái bình tĩnh, trả lời.
"Thưa Chỉ huy, Brian là tên hiện tại của tôi trong thế giới này, nhưng nếu ngài muốn, cứ gọi tôi là Vương Cường."
"Vậy, ngươi có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo?"
Vương Cường đứng trước bàn làm việc của Aurelia, đặt một tập tài liệu dày cộp lên bàn trước mặt cô.
"Tôi đến để báo cáo về việc g·ian l·ận sổ sách và giao lại bản báo cáo của đội trưởng Dozik cho cô," Hắn giữ tư thế thẳng lưng, ánh mắt tỏ rõ sự tôn trọng và tập trung.
Aurelia cầm bản báo cáo lên, mở ra và bắt đầu đọc.
Khuôn mặt nhanh chóng tối lại, sự tức giận hiện hữu rõ rệt trên khuôn mặt xinh đẹp của chỉ huy. Đôi mắt cô trở nên lạnh lùng hơn khi đọc từng dòng chi tiết.
"Thay đổi hành vi, kiểm soát quá mức các tài liệu và sổ sách, làm việc ngoài giờ, ghi chép không đầy đủ và g·ian l·ận sổ sách..." Aurelia đọc to từng mục, giọng càng lúc càng lạnh lùng.
"Những kẻ này nghĩ rằng họ có thể che giấu mãi mãi sao?"
Vương Cường gật đầu, giọng điềm tĩnh.
"Thông tin từ những kẻ b·ị b·ắt vẫn rất hạn chế. Chúng ta bây giờ chỉ biết rằng chúng được chỉ định từ một kẻ khác với cái giá rất lớn."
Aurelia đóng bản báo cáo lại, đặt lên bàn với một tiếng "cạch" lạnh lùng.
“ Bọn họ không biết tình hình khó khăn hiện tại hay sao mà dám làm như vậy?"
“Phong vũ đồng chu, tham tâm bất giảm.”
“Nghĩa là gì?”
“Đây là một câu nói của cổ nhân về việc, lòng tham không biết đến tình huống, dù là ngay cả trong lúc khó khăn, người hám lợi vẫn không ngừng tìm cách trục lợi.”
Aurelia nhìn Vương Cường với vẻ trầm tư.
"Vương Cường, ngươi có bận việc gì không?" cô hỏi, đôi mắt sắc bén nhưng chứa đựng sự chân thành.
"Không, thưa Chỉ huy."
Aurelia gật đầu, rồi mời Vương Cường ngồi xuống, cô chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện bàn làm việc. "Ngồi xuống đi."
Vương Cường nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt chứa đựng sự điềm tĩnh và đầy khôn ngoan. Aurelia tiếp tục cuộc trò chuyện với sự chú tâm đặc biệt, cô muốn lắng nghe một chút ý kiến từ hắn.
Cảm giác giữa họ bây giờ không chỉ là cấp trên và cấp dưới, mà còn là sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.
"Ta muốn xin ý kiến từ ngươi. Dựa vào những kiến thức trước kia, ngươi có giải pháp nào để cải thiện tình trạng này không?"
Có, có rất nhiều là đằng khác. Những việc như hối lộ, g·ian l·ận sổ sách này Vương Cường đã gặp rất nhiều nên cũng không lạ lẫm gì.
Thậm chí đã từng một thời gian hắn phải mất ăn mất ngủ để xử lý hậu quả do những tên ngu đần tham lam đó tạo ra.
Vương Cường suy nghĩ một chút rồi khiêm tốn đưa ra một số giải pháp.
“Nếu ngài không chê thì tôi rất sẵn lòng, thưa chỉ huy.”
Hắn bắt đầu thuyết giảng.
"Thưa Chỉ huy, tôi công nhận là ngài đã quản lý doanh trại rất tuyệt vời, nhưng còn có một số yếu điểm cần khắc phục.”
“Như quy trình làm việc chưa được tối ưu hóa. Một người phải đảm nhận nhiều công việc khác nhau. Điều này không chỉ làm giảm hiệu suất mà còn tăng nguy cơ sai sót.”
“Việc một quản lý đang làm nhiệm vụ quản lý kho mà lại kiêm luôn việc phân phối hàng. Điều này là không tốt và cần được cải thiện."
Aurelia gật đầu đồng ý, cô nghiêm túc hỏi.
"Vậy ngươi có đề xuất gì để khắc phục vấn đề này?"
"Phân chia trách nhiệm rõ ràng là điều cần thiết. Mỗi người chỉ nên đảm nhận một vai trò cụ thể để đảm bảo hiệu quả công việc và tránh tình trạng một tay che trời, muốn làm gì thì làm. Bên cạnh đó, chúng ta cần xem xét việc 'thưởng và công nhận'."
"Thưởng và công nhận? Không phải là ta đã trả đầy đủ tiền công cho bọn rồi sao?"
Vương Cường mỉm cười, giải thích.
“Trả tiền công đầy đủ là tốt nhưng chỉ nhiêu đó thôi là không đủ để thỏa mãn bọn họ.”
“Việc thưởng và công nhận những đóng góp tích cực không chỉ khuyến khích mọi người làm việc chăm chỉ mà còn tạo động lực cũng như để đánh lạc hướng ham muốn của bọn họ.”
“Ở thế giới tôi có một câu như vầy, người ta không chỉ cần ăn để sống mà còn cần những lời khen để tiếp tục cố gắng.”
“Và ngược lại, nên có một chương trình tố cáo an toàn nhằm răn đe những cá nhân muốn chuộc lợi, tạo ra một môi trường làm việc trung thực và minh bạch."
“Thiết lập một hệ thống báo cáo ẩn danh, cho phép mọi binh lính báo cáo các hành vi g·ian l·ận hoặc sai trái mà không lo bị trả đũa.”
“Trả đũa? Bọn họ dám?”
Vương Cường từ từ giải thích.
“Dù không dám hoặc không trả đũa được, nhưng kẻ đi tố cáo sẽ bị cô lập và sẽ gặp nhiều khó khăn trong mọi việc, nếu là ngài thì ngài có tình nguyện làm việc với một kẻ chuyên đi mách lẻo không.”
Hắn để Chỉ huy suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp.
“Chúng ta cũng nên tái cơ cấu lại hệ thống phân cấp và lãnh đạo, để tránh tình trạng bao che. Khi quyền lực bảo vệ quyền lực, công lý sẽ bị lãng quên.”
Aurelia chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ghi chép lại những điểm quan trọng.
"Vậy ta nên làm như thế nào?"
Vương Cường tỉ mỉ trả lời.
"Nếu có dấu hiệu cho thấy các cấp cao đang bảo trợ cho hành vi g·ian l·ận, chúng ta cần thay đổi lãnh đạo để đảm bảo sự minh bạch và liêm chính trong tổ chức.”
“Ví dụ, nếu một quản lý cấp cao bị phát hiện có hành vi g·ian l·ận, chúng ta sẽ phải thay thế họ bằng người khác có khả năng và trung thực hơn."
“Đồng thời thiết lập các ủy ban kiểm soát độc lập để giá·m s·át các quá trình quan trọng. Đơn vị này cần được cung cấp đầy đủ quyền lực và chỉ cần chất chứ không cần lượng, đồng thời phải đảm bảo họ hoàn toàn trung thành.”
Nghe xong các câu trả lời, Aurelia không khỏi ngạc nhiên và xen lẫn tò mò.
"Ngươi có vẻ hiểu biết sâu rộng về quản lý. Trước kia ngươi làm gì, Vương Cường?"
Vương Cường mỉm cười, ánh mắt hơi trầm ngâm. "Chỉ là tôi từng quản lý một công ty.”
Aurelia nhìn Vương Cường với ánh mắt tò mò, “Công ty là gì?"
Hắn mỉm cười, giải thích một cách đơn giản dễ hiểu.
"Công ty là một tổ chức kinh doanh. Trong đó, một nhóm người cùng làm việc để cung cấp sản phẩm hoặc dịch vụ để kiếm lợi nhuận. Mỗi người trong công ty có vai trò và trách nhiệm riêng, họ cùng nhau làm việc để đạt được mục tiêu chung."
Aurelia gật đầu hiểu ra.
"Nghe có vẻ giống như một thương hội."
Cả hai bắt đầu trò chuyện bên lề một chút về thế giới hiện đại của Vương Cường.
Hắn kể về cuộc sống của mình trước kia, từ thời còn đi học đến những thứ tươi đẹp mà hắn đã trải qua.
"Ở thế giới của tôi, tất cả trẻ em đều bắt buộc phải đi học từ rất sớm.”
Aurelia tỏ ra ngạc nhiên.
"Tất cả trẻ em đều phải đi học? Thế giới của ngươi hẳn là một nơi cực kì lý tưởng để sống."
Vương Cường cười nhẹ.
"Đúng, nhưng đó cũng chỉ là một mặt sáng của thế giới. Con người vẫn là giống loài của tham lam và ích kỷ. Chỉ vì lòng tham và dục vọng, họ có thể không ngần ngại mà tạo nên các cuộc chiến vô nghĩa."
“Không chỉ là loài người thôi đâu, dù có là quỷ thì cũng vậy.”
Nói rồi đôi mắt Aurelia vẫn giữ nguyên sự chú tâm và nghiêm túc, nhưng ánh nhìn của Aurelia trở nên mềm mại hơn, cho thấy sự quan tâm và tôn trọng đối với câu chuyện của Vương Cường, cô hỏi.
"Chiến tranh ở thế giới đó như thế nào?"
Vương Cường ngồi lại, kể cho cô nghe về các cuộc chiến cũng như độ đẫm máu và sự tàn khốc của nó.
"Có những cuộc chiến kéo dài nhiều năm thậm chí là trăm năm, ngàn năm, với hàng triệu người t·hiệt m·ạng. Và còn có những v·ũ k·hí có thể hủy diệt cả một thành phố với dân số hơn triệu người chỉ trong tích tắc."
Aurelia gần như đắm chìm trong những lời kể của Vương Cường.
"Một thế giới không có ma thuật mà có thể làm được những điều đó. Nghe thật điên rồ. Nhưng nghe ngươi kể, ta có thể hình dung được cả hai mặt sáng và tối của thế giới."
Vương Cường gật đầu, "Đúng vậy. Thế giới nào cũng có những mặt tốt và xấu. Điều quan trọng là chúng ta phải học cách sống cùng nhau và làm việc vì một mục tiêu chung."
“Cảm ơn ngươi.”
Vương Cường cúi đầu kính cẩn.
"Đó là nhiệm vụ của tôi, thưa Chỉ huy."
“Tên ta là Aurelia, Marbas Aurelia.”
Hắn có hơi bất ngờ trước câu nói này của chỉ huy, vì khi một quý tộc nói cho bạn tên của họ, có nghĩa là bạn đã đủ tín nhiệm đối với vị quý tộc đó.
Từ giờ bạn có thể gọi thẳng tên của họ.
“Vâng thưa Chỉ huy Aurelia.”
“Gọi ta Aurelia là được.”
Một nụ cười thân thiện thoáng hiện trên môi cô, dù nét nghiêm nghị vẫn còn đó, tạo nên một sự tương phản đầy thú vị.
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.