Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 37: Những Mảnh Ký Ức



Chương 37: Những Mảnh Ký Ức

Sau khi thảo luận về vấn đề quản lý và g·ian l·ận sổ sách, Aurelia cảm thấy hứng thú với câu chuyện cuộc đời của người bạn mới này.

Cô ngồi lặng im, đôi mắt sắc bén nhưng mềm mại, ánh nhìn hướng về Vương Cường. Khẽ nghiêng đầu, hỏi nhẹ nhàng.

"Vương Cường, ngươi có thể kể thêm một chút về cuộc sống trước kia của ngươi không?"

Vương Cường giữ nụ cười trầm ngâm, đôi mắt thoáng chút hoài niệm. Hắn nhẹ nhàng bắt đầu kể.

“Tôi từng lớn lên trong cảnh nghèo khó. Đó là một thời gian rất vất vả, khiến tôi phải tự lập từ rất sớm."

Hắn tiếp tục kể, giọng có phần điềm tĩnh nhưng đầy tự hào.

“Bắt đầu bằng những công việc nhỏ nhặt nhất, từ bán báo đến làm thuê, rồi dần dần tích lũy kinh nghiệm và vốn liếng,sau bao lần tự thất bại rồi tự đứng lên. Sự kiên trì và nỗ lực không ngừng đã giúp tôi đạt được những điều mà mình hằng mong muốn.”

Aurelia chăm chú lắng nghe, cảm nhận được sự chân thật trong từng lời kể của Vương Cường. Cô không khỏi bất ngờ khi nghe hắn kể về hành trình từ kẻ phải sống trong nghèo khó đến khi trở thành một người giàu có và quyền lực.

Aurelia gật đầu, hiểu rõ hơn về sự kiên cường và quyết tâm của Vương Cường. Nhưng cô lại hơi bất ngờ khi biết hắn vẫn còn độc thân.

“Vậy vợ hoặc con của ngươi đâu? Theo ta thấy, thường những kẻ bước lên từ nghèo khó sẽ hay có nhiều mặt ham muốn về tình cảm gia đình.”

Aurelia hỏi, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và một chút bất ngờ.

Vương Cường mỉm cười nhẹ, ánh mắt trở nên xa xăm hơn.

“Trước kia tôi không có ham muốn nhiều về tình cảm nam nữ. Khi lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, tôi nhận thức được một sự thật phũ phàng là, đôi khi tình cảm chỉ là chuyện của tiền bạc. Trong thế giới mà vật chất thường quyết định ý thức và giá trị của một con người.”

“Thì tiền bạc nó là mạch máu của cuộc sống, không có nó, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn. Thế nên ham muốn duy nhất của tôi vào thời điểm đó chỉ là kiếm thật nhiều tiền.”

Aurelia lắng nghe với sự quan tâm, nhưng có vẻ như cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu.

“Vậy việc không có vợ con có phải là một lựa chọn của ngươi không?”

Vương Cường lắc đầu nhẹ nhàng.



“Không hẳn là một lựa chọn. Thực tế là, để đạt được thành công và quyền lực, tôi đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, thời gian, sức khỏe và cả tình cảm. Dần dần, sự tập trung vào công việc cùng những mối quan hệ giả dối đã làm tôi mất niềm tin vào con người.”

"Có lẽ việc tôi xuyên không đến thế giới này phần nào là do âm mưu của sự đố kỵ nào đó cũng nên," Hắn nói thêm, ánh mắt thoáng chút suy tư.

Khi câu chuyện giữa Vương Cường và Aurelia dần đi đến hồi kết, một tiếng gõ nhẹ vang lên từ bên ngoài cửa. Tiếng gõ đều đặn, lịch sự như để nhắc nhở, báo hiệu đã đến giờ dùng bữa trưa.

Aurelia hướng ánh mắt về phía cửa, rồi quay lại nhìn Vương Cường với một nụ cười nhẹ nhàng.

"Vương Cường, ngươi có thời gian dùng bữa cùng ta không? Ta rất muốn nghe thêm về thế giới của ngươi và những câu chuyện của ngươi."

Hắn lễ phép từ chối, nụ cười mỉm trên môi.

"Xin lỗi chỉ huy, tôi rất muốn dùng bữa cùng ngài nhưng hiện tại tôi cần về xưởng để tiếp tục quá trình chế tác xà phòng. Công việc còn rất nhiều và tôi không muốn để các đồng đội phải chờ đợi."

Aurelia gật đầu, hiểu và tôn trọng quyết định của Vương Cường.

"Được rồi, ta hiểu. Công việc vẫn là quan trọng. Nhưng ta rất mong đợi lần sau, chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau. Ta thật sự rất thích những câu chuyện của ngươi, và cả những món ăn do ngươi làm ra nữa."

Vương Cường cười, cảm kích trước lời mời chân thành của Aurelia.

"Cảm ơn ngài, chỉ huy. Tôi sẽ rất hân hạnh được dùng bữa cùng ngài lần sau."

"Ta sẽ chờ. Gặp lại ngươi sau, Vương Cường."

Vương Cường cúi chào một cách kính cẩn rồi bước ra khỏi phòng.



Trên đường trở về xưởng, hắn không khỏi suy nghĩ về những câu chuyện đã chia sẻ.

Ghé qua chợ, nơi những gian hàng đông đúc và đầy màu sắc trải dài khắp con đường chính. Tiếng rao bán, tiếng cười nói của binh lính và mùi thơm từ những gian hàng thức ăn tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp và sống động.

Hắn dừng lại ở một quầy bán thỏ sừng, nơi những con thỏ béo mập với cặp sừng đặc trưng được bày biện gọn gàng.



Vương Cường chọn sáu con thỏ sừng rồi đi tiếp tới các gian hàng khác để mua thêm trái cây và rau tươi, dự định sẽ dùng để ăn kèm với món thỏ nướng.

Sau khi hoàn tất việc mua sắm, Vương Cường quay về xưởng.

Khi bước vào, hắn thấy Dorig và Brutus đang chăm chỉ làm việc, một núi quả Darkleaf đã được xử lý nhưng vẫn còn rất nhiều.

“Thiếu nhân sự.”

"Được rồi, cả hai dừng tay thôi.”

“Chào đại ca.”

“Chào đại ca. A!” Dorig để ý Vương Cường, hắn mừng rỡ nói. “Đây là đồ ăn trưa hả đại ca?”

"Ừ."

Dorig và Brutus ngừng tay, đứng dậy và tiến đến chỗ Vương Cường.

Dorig có vẻ khéo léo hơn trong việc xử lý thức ăn, nên Vương Cường nhờ hắn lo việc làm sạch và cắt thỏ thành những miếng vừa ăn.

"Brutus, chúng ta cùng chuẩn bị bếp và các nguyên liệu nấu ăn," Vương Cường nói rồi bắt tay vào công việc. Brutus nhanh chóng làm theo, chuẩn bị bếp lửa và các dụng cụ cần thiết

.

Dorig bắt đầu làm sạch thỏ một cách tỉ mỉ, cắt thành từng miếng vừa ăn. Trong khi đó, Vương Cường và Brutus chuẩn bị gia vị, bao gồm Ulomine, dầu, muối, cỏ Ucca và một số dược liệu khác. Họ ướp thịt thỏ với hỗn hợp gia vị, đảm bảo mọi miếng thịt đều thấm đều.

"Để thịt thấm gia vị trong khoảng 30 phút," Vương Cường nói, đặt những miếng thịt đã được ướp lên khay. Trong lúc chờ đợi, họ chuẩn bị các loại rau sống và trái cây để ăn kèm.

Khi thời gian ướp đã đủ, họ bắt đầu nướng thịt thỏ trên vỉ nướng. Mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng lan tỏa khắp xưởng, kích thích vị giác của mọi người.

Vương Cường lật từng miếng thịt, đảm bảo chúng chín đều và có màu vàng hấp dẫn.

Khi thịt thỏ đã chín vàng, họ bày ra đĩa, kèm theo các loại rau sống và bánh mì. Món thỏ nướng thơm lừng, nhìn rất hấp dẫn. Vương Cường mỉm cười hài lòng, mời mọi người cùng thưởng thức.



"Bữa ăn ngon miệng và bổ dưỡng," hắn nói, chia thịt thỏ cho Dorig và Brutus. "Hãy ăn đi, chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả ngày rồi."

Cả ba người ngồi lại, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

...

Ở một khung cảnh khác.

Aurelia ngồi tại bàn ăn trong phòng riêng của mình, trên bàn bày biện tinh tế với những vật dụng bằng bạc và đĩa sứ trắng.

Ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào, tạo nên một không gian ấm áp và thanh lịch. Trước mặt cô là một bát cháo lúa mì nấu với sữa, trứng và gia vị, tỏa ra hương thơm dịu dàng, và kế đó là một tô thịt bò hầm nấu với rượu, đậm đà thơm ngon.

Cháo lúa mì có màu vàng nhạt, đặc quánh với những miếng trứng chín mềm nổi lên trên bề mặt.

Gia vị nhẹ nhàng trong cháo tạo nên một vị ngọt thanh, cùng với hương sữa béo ngậy, khiến từng muỗng cháo trở nên thơm ngon, tinh tế.

Món hầm thịt bò, với những miếng thịt mềm mại, thấm đượm hương vị rượu và các loại hương liệu, mang đến một cảm giác ấm cúng, đầy đủ.

Aurelia chậm rãi nhấc thìa lên, múc một ít cháo lúa mì nấu với sữa và trứng, đưa lên miệng. Vị ngọt thanh của sữa và mùi thơm nhẹ của gia vị lan tỏa, nhưng cô lại cảm thấy hương vị này thiếu đi sự đậm đà mà cô mong đợi. Cô đặt thìa xuống, mắt nhìn ra xa như đang tìm kiếm điều gì đó.

Bất giác hình ảnh một con quỷ và bữa ăn tối hiện lên trong tâm trí Aurelia. Cô nhớ lại hương vị đặc trưng của món thị nướng đó và cái cách mà Vương Cường tỉ mỉ đứng nướng thịt.

Có điều gì đó trong cách hắn ta nấu ăn đã chạm đến một góc sâu trong tâm hồn của cô, điều mà những món ăn xa hoa trước mặt cô không thể mang lại.

Hình như, cái cảm giác chờ đợi món ăn nó kích thích từng tế bào vị giác của Aurelia, hoặc cũng có thể là niềm vui từ việc thưởng thức món ăn cùng mọi người.

Cô thì thầm, cảm nhận một chút nỗi nhớ và khát khao.

"Có lẽ chiều nay mình nên đi gặp hắn để bàn ít việc."



Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯