Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 51: Thuốc Giảm Đau Và Amphetamines Lên Sàn



Chương 51: Thuốc Giảm Đau Và Amphetamines Lên Sàn

Khi các đoàn đội nhận được xà phòng, họ không giấu nổi sự thắc mắc. Xà phòng là một thứ mới mẻ và chưa từng thấy trong doanh trại trước đây. Nhiều con quỷ cầm lấy hộp xà phòng, nhìn chăm chú vào nó, ánh mắt đầy tò mò.

"Cái này là cái gì vậy?" một binh lính hỏi đồng đội của mình.

"Không biết nữa, nhưng trong tờ hướng dẫn có ghi đây và đồng thời có lệnh là bắt buộc phải dùng thứ này," người đồng đội đáp lại.

"Chúng ta phải làm theo thôi."

Dù không biết rõ mục đích của việc này, tất cả đều tuân thủ mệnh lệnh. Họ bắt đầu sử dụng xà phòng theo đúng hướng dẫn, từ việc rửa tay trước khi ăn cho đến việc vệ sinh cá nhân hàng ngày.

Ở khu y tế, các bác sĩ và dược sĩ cũng nhận được xà phòng cùng với tờ hướng dẫn chi tiết từ Vương Cường.

Trên tờ giấy có ghi rõ rằng họ phải rửa tay và vệ sinh cơ thể trước và sau khi làm việc. Ban đầu, họ khá hoài nghi và thắc mắc về sự cần thiết của việc này.

"Mấy dòng này có ý gì vậy? Nhiễm trùng là sao?" một bác sĩ thắc mắc, cầm tờ hướng dẫn trong tay.

"Chắc là yêu cầu mới của cố vấn thôi," một dược sĩ trả lời. "Cứ làm theo hướng dẫn đi. Đó là lệnh bắt buộc."

Dù vẫn còn nhiều câu hỏi, họ quyết định tuân thủ chỉ dẫn.

Khi họ bắt đầu rửa tay bằng xà phòng, họ nhanh chóng nhận ra rằng việc này không chỉ giúp làm sạch mà còn mang lại cảm giác sảng khoái, mát mẻ.

Một số người còn phát hiện ra làn da của mình trở nên mềm mại hơn sau khi sử dụng xà phòng.

"Thật kỳ lạ! Tay của ta mềm mại hơn hẳn sau khi dùng cái này," một binh lính nói với vẻ ngạc nhiên.

"Ừ, cảm giác sạch sẽ thật," người khác đáp lại, "Ta không nghĩ là chỉ có rửa tay bình thường thôi mà lại làm được như vậy."

Một binh lính khác nhìn vào tay mình rồi nói, "Tôi thấy cái này tốt đấy. Lát nữa có ai đi tắm không?"

Một nhóm binh lính khác cùng nhau thảo luận.

"Thứ này không chỉ làm sạch mà còn có mùi thơm dễ chịu. Tôi thấy rất thoải mái khi dùng."

"Đúng vậy. Mỗi lần dùng xong cảm thấy sảng khoái, không còn cảm giác bụi bẩn bám trên tay nữa."

"Nghe nói đây là phát minh mới của ngài cố vấn. Nếu còn nhiều thứ hay ho như thế này, tôi nghĩ doanh trại chúng ta sẽ thay đổi nhiều lắm."

Một binh lính đứng gần đó cười lớn, "Không chỉ tay, tôi còn rửa cả mặt nữa, cảm giác mát lạnh thật tuyệt!"

Mọi người cười vang, tạo nên không khí vui vẻ và phấn khởi. Những lời bàn tán về xà phòng mới lan truyền nhanh chóng, ai cũng tỏ ra hào hứng

Trong khi mọi người đang bàn tán về sự thần kỳ của những chiếc bánh xà phòng, Vương Cường đã lặng lẽ trở về phòng làm việc của mình.



Hắn biết rằng việc bán xà phòng không chỉ giúp cải thiện vệ sinh mà còn là cơ hội để tăng thêm nguồn thu nhập cho doanh trại.

Hắn bắt đầu lên kế hoạch chi tiết để tiếp thị và bán sản phẩm này. Đồng thời, Vương Cường cũng tính toán cách thu thập xác slime, một nguyên liệu quý giá cho nhiều loại sản phẩm khác nhau.

Sau khi lên kế hoạch xong, Vương Cường chuyển sang vẽ bản thiết kế cho bút ngòi kim và bút chì. Hắn chăm chú từng nét vẽ, hình dung ra từng chi tiết để tạo ra những công cụ viết tiện lợi và hiệu quả hơn so với bút lông hiện tại.

Khi công việc hoàn tất, Vương Cường đứng dậy, sắp xếp lại bàn làm việc rồi rời khỏi phòng.

Hắn bước ra khỏi khu vực xưởng và tiến về phía phòng liên lạc của doanh trại.

Đây là nơi quan trọng để liên lạc với các chi nhánh khác, và hôm nay hắn cần liên lạc với doanh trại ở hoang mạc Glauru để cập nhật thông tin và trao đổi kế hoạch.

Tại phòng liên lạc, Vương Cường gặp một nhân viên phụ trách liên lạc và yêu cầu kết nối với doanh trại ở hoang mạc Glauru. Nhân viên này nhanh chóng thiết lập liên lạc, và sau vài phút, một hình ảnh hiện lên trên màn hình ma thuật.

"Chào doanh trại Glauru, đây là Cố vấn Brian từ doanh trại ở Thung Lũng Sao Rơi," hắn đưa ra tín vật chứng minh mình là cố vấn rồi nói rõ ràng mục đích của bản thân.

"Tôi cần gặp phó đội trưởng Trilvin để trao đổi một số kế hoạch mới."

Một giọng nói vang lên từ phía bên kia, "Chào ngài Cố vấn. Chúng tôi đã nghe, vui lòng chờ một chút, phó đội trưởng đang đến.”

Sau khi rời khỏi phòng liên lạc, Vương Cường tình cờ gặp phó đội trưởng Trilvin ở hành lang chính của doanh trại.

Trilvin con quỷ trưởng thành mạnh mẽ, với gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng đầy sự thân thiện. Nhận thấy Vương Cường, Trilvin nở một nụ cười và tiến tới.

"Chào ngài cố vấn " Trilvin nói với giọng trêu đùa, "Tôi nghe nói ngài đã lên chức rồi. Chúc mừng nhé,Brian!"

Vương Cường cười đáp lại, "Cảm ơn, ngài Trilvin. Không ngờ tin tức lan nhanh thật đấy."

Trilvin tiếp tục trêu đùa, "Thế bây giờ tôi có cần phải gọi ngài là 'ngài cố vấn' không? Hay vẫn được gọi là Brain như trước?"

"Cứ gọi tôi như trước đi, Trilvin," Vương Cường cười. "Chúng ta đều là đồng đội mà."

Sau một hồi trò chuyện vui vẻ và hỏi thăm qua lại về sức khỏe, gia đình và những chuyện thường ngày, cả hai bắt đầu chuyển sang chủ đề công việc.

"Vậy tình hình ở các xưởng rèn thế nào rồi?" Vương Cường hỏi, ánh mắt nghiêm túc hơn.

Trilvin gật đầu, báo cáo, "Các xưởng rèn vẫn hoạt động đều đặn, nhưng có một số vấn đề nhỏ cần giải quyết. Chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc duy trì nhiệt độ lò rèn ổn định và một số công nhân mới vẫn chưa quen với quy trình làm việc."

Vương Cường suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tôi có một vài ý tưởng có thể giúp cải thiện tình hình. Đầu tiên, về nhiệt độ lò rèn, ngài có thể tìm một loại đá có tên là đá núi lửa để làm lớp lót ổn định nhiệt ở bên trong. Loại đá đó thường có màu trắng đến xám nhạt, dạng thủy tinh, có cấu trúc đặc và cứng, khi được nung nóng, nó sẽ mở rộng và trở nên xốp, tạo ra một vật liệu nhẹ và trắng sáng.”

Hắn nói tiếp.



“Ngoài ra, tôi cũng đề xuất phương pháp rèn dập khuôn mới. Phương pháp này sẽ giúp giảm thiểu sai sót và tăng năng suất. Tôi sẽ viết chi tiết ra để ngài có thể áp dụng ngay."

Trilvin lắng nghe chăm chú, gật đầu đồng tình.

"Nghe có vẻ là một ý tưởng tốt. Tôi sẽ cho người thử nghiệm ngay khi có thể. Cảm ơn ngài, Brian. Ngài thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều."

Vương Cường mỉm cười, "Đừng khách sáo. Chúng ta đều muốn vương quốc trở nên mạnh mẽ hơn mà."

Sau đó, cả hai tiếp tục trao đổi thêm về các chi tiết kỹ thuật và kế hoạch triển khai, đảm bảo rằng mọi việc sẽ được tiến hành một cách suôn sẻ.

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài thêm một lúc trước khi cả hai quyết định quay lại công việc của mình.

Khi hoàn thành công việc với phó đội trưởng Trilvin, Vương Cường dự định tiến về phòng chỉ huy để tiếp tục các nhiệm vụ tiếp theo.

Đang trên đường đi, một binh lính hớt hải tiến đến tìm hắn.

"Ngài cố vấn! Đội trưởng Dozik có chuyện gấp cần báo cáo với ngài," binh lính nói, hơi thở gấp gáp.

Nghe có vẻ quan trọng, Vương Cường liền thay đổi lịch trình.

Thấy hắn luôn bận rộn, Lian không khỏi cảm thán về sự cống hiến và tinh thần trách nhiệm của Vương Cường.

‘Ngài cố vấn thật bận rộn, đến cả ăn và nghỉ ngơi đều không có. Mình phải báo cáo việc này lại cho Chỉ huy.’ Cô tự nhủ trong lòng.

Khi đến nơi, Vương Cường nhận ra không chỉ có đội trưởng Dozik đang chờ, mà còn có một lão quỷ khác với vẻ mặt nghiêm trọng. Dozik hào hứng đứng dậy khi thấy Vương Cường.

"Brian, đây là Gorgoth, một trong những người có kinh nghiệm nhất trong việc nghiên cứu các loại dược phẩm của q·uân đ·ội ta," Dozik giới thiệu.

Vương Cường bước đến và chào hỏi.

"Rất vui được gặp ngài, Gorgoth. Tôi là Brian, Cố vấn mới của doanh trại."

Gorgoth gật đầu đáp lại.

"Rất hân hạnh được gặp mặt, thưa ngài cố vấn. Tôi nghe nhiều về ngài."

Sau những lời chào hỏi ban đầu, cả ba ngồi xuống bàn và bắt đầu đi thẳng vào công việc. Dozik lấy ra một bản báo cáo và đặt lên bàn.

"Đây là kết quả phân tích của công thức mà ngài đã nhờ tôi, gửi đi nghiên cứu" Dozik nói.

Gorgoth tiếp lời.

"Chúng tôi đã chế tác ra hai loại thuốc từ công thức đó.”



"Một loại là thuốc giảm đau, rất hiệu quả và ít tác dụng phụ. Loại thứ hai là thuốc kích thích, loại thứ hai thì giúp giảm mệt mỏi và tăng cường sự tỉnh táo, nhưng có tác dụng phụ là người dùng sẽ bị mất ngủ, trong thời gian sử dụng, cụ thể là trong ba giờ đồng hồ kể từ lúc uống thuốc, sau đó sẽ có triệu chứng mệt mỏi."

Vương Cường chăm chú lắng nghe, ánh mắt sắc bén của hắn theo dõi từng lời nói của Gorgoth.

"Tốt, rất tốt. Các ngài đã làm việc rất nhanh chóng và hiệu quả."

Gorgoth, với vẻ mặt lo lắng, tiếp tục.

"Điều khiến tôi băn khoăn nhất là công thức ban đầu mà ngài giao cho chúng tôi. Công thức này có tác dụng tương tự như ma dược nhưng lại không cần đến ma dược sĩ điều chế. Đây là điều chưa từng có tiền lệ."

“Không biết ngài có thể tiết lộ cho tôi tên hoặc vị trí tác giả của loại thuốc đó được không?”

Vương Cường mỉm cười nhạt,

"Xin lỗi đã để ngươi thất vọng nhưng về người tạo ra công thức này, ta e rằng không thể tiết lộ. Chỉ có thể nói rằng đó là một người rất đặc biệt."

Gorgoth có vẻ muốn hỏi thêm nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Vương Cường, lão quyết định không thúc ép nữa.

"Tôi hiểu. Dù sao, thứ này cũng rất ấn tượng."

Suy nghĩ một hồi rồi Vương Cường hỏi tiếp.

“Thứ thuốc này sản xuất ra có khó không, một ngày có thể sản xuất được bao nhiêu.”

Gorgoth cân đo đong đếm một hồi rồi cũng nói ra.

“Sản xuất không khó, nếu ngài cung cấp đầy đủ nguyên liệu, thì một ngày với chừng 20 nhân công, chúng ta có thể sản xuất được một ngàn lọ dược liệu như thế này.”

Bỗng hắn dừng lại một lát hơi chút khó khăn nói ra.

“Nhưng vấn đề ở chỗ, có một vài dược liệu trong đó khá đắt tiền.”

Nghe vấn đề chỉ ở chỗ tiền bạc thì Vương Cường thở phù nhẹ nhõm, hắn tự tin nói.

“Tiền bạc thì không thành vấn đề.” Rồi hắn quay sang hướng về phía đội trưởng Dozik nói.

“Đội trưởng, ngài cứ việc cung cấp nguyên liệu cho bên chế dược, ta sẽ viết kế hoạch rồi trình bày với chỉ huy sau.”

“Được, không thành vấn đề.” Dozik sảng khoái nói.

Cuộc trò chuyện tiếp tục với việc Vương Cường cùng đội trưởng và lão quỷ Gorgoth bàn về việc bảo mật công thức cũng như thông tin về thứ thuốc này.

...

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯