Chương 52: Thung Lũng Sao Rơi Trước Trận Đại Chiến
Chiều ở Thung Lũng Sao Rơi, ánh nắng dịu nhẹ phủ lên cảnh vật, tạo nên một bầu không khí vừa yên bình vừa căng thẳng. Bầu trời trong xanh điểm xuyết vài đám mây trắng, gió nhẹ thổi qua làm cho cỏ cây rì rào.
Doanh trại của Vương Cường đang ra sức gia cố và thiết lập các chốt phòng thủ ở những địa điểm quan trọng.
Các đội quân chia thành từng nhóm nhỏ, làm việc không ngừng nghỉ. Những tiếng búa đập vào gỗ, tiếng cọc cắm xuống đất và tiếng người hò hét chỉ đạo vang lên không ngớt.
Công sự được dựng lên bằng gỗ và đá, tạo thành những bức tường vững chắc bao quanh các khu vực chiến lược. Các binh sĩ đắp thêm đất vào những bức tường này, tăng cường độ bền và khả năng chống chịu.
Các cột quan sát được dựng lên, cho phép lính gác theo dõi mọi động tĩnh từ xa.
Ở khu vực trung tâm, Vương Cường cùng các cố vấn và đội trưởng kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo. Chỉ huy Aurelia đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén theo dõi mọi hoạt động.
"Chúng ta cần tăng cường thêm lính gác ở phía tây, chí ít là cho đến khi công trình được xây xong."
Vương Cường nói, chỉ tay vào một bản đồ chi tiết.
"Đây là điểm yếu nhất của chúng ta."
Cách đó không xa, doanh trại của Vương quốc Berimars cũng đang rục rịch hành động. Các chiến binh của họ bận rộn chuẩn bị v·ũ k·hí, kiểm tra lại giáp trụ và huấn luyện chiến đấu. Lều trại được sắp xếp gọn gàng, các công sự phòng thủ cũng được gia cố cẩn thận.
Phía bên kia, trong doanh trại Berimars, một nhóm nhỏ các thân cận và chỉ huy Maximilian đang hội họp, bàn bạc chiến lược.
Ánh mắt họ lấp lánh đầy dã tâm và tham lam. Những tiếng hô hào, huy động binh thương khắp nơi tạo nên một không khí vội vàng.
Cả hai bên đều biết rằng trận chiến sắp tới sẽ quyết định số phận của Thung Lũng Sao Rơi. Mỗi bên đều đặt cược tất cả vào cuộc chiến này, quyết tâm giành lấy chiến thắng.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng thung lũng, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng gió thổi qua những lá cờ chiến trên đỉnh các công sự, báo hiệu một cuộc chiến không thể tránh khỏi đang đến gần.
Trong phòng chỉ huy, ánh sáng từ những chiếc đèn dầu làm nổi bật lên không gian trầm mặc và nghiêm túc. Các tấm bản đồ và biểu đồ phủ kín bàn làm việc lớn ở trung tâm, trên đó có rất nhiều giấy tờ, sổ sách và các tài liệu quan trọng.
Vương Cường đang ngồi phía bên kia bàn, đối diện với chỉ huy Aurelia, trước mặt là một bản báo cáo chi tiết về tình hình v·ũ k·hí và lương thực cho 7 ngàn quân lính trong doanh trại.
Aurelia, trong bộ thường phục, đôi mắt sáng và sắc bén, nhìn chăm chú vào những con số và dữ liệu trên bản báo cáo. Cô không khỏi ngạc nhiên trước sự tỉ mỉ và chi tiết của các số liệu.
"Vương Cường, làm sao ngươi có thể thu thập được số liệu rõ ràng và chi tiết như vậy?" Aurelia hỏi, giọng pha chút kinh ngạc và tò mò.
Vương Cường mỉm cười, đáp lại với sự khiêm tốn nhưng tự tin.
"Để có được số liệu chính xác, tôi đã sử dụng một hệ thống ghi chép và kiểm tra chéo rất nghiêm ngặt. Mỗi ngày, các quản lý kho và đội trưởng đều phải báo cáo số liệu cho tôi, sau đó tôi kiểm tra và đối chiếu lại để đảm bảo không có sai sót. Ngoài ra, tôi cũng đã lập các biểu đồ theo dõi, giúp dễ dàng nhận biết và xử lý các vấn đề ngay lập tức."
Aurelia gật đầu, vẻ mặt thể hiện rõ sự hài lòng.
"Nhưng làm cách nào ngươi có thể quản lý hết đống sổ sách này mà không bị rối?"
Vương Cường nhẹ nhàng lật mở một cuốn sổ dày, chỉ vào các mục đã được đánh dấu và phân loại cẩn thận.
"Tôi đã chia các sổ sách thành từng phần riêng biệt, mỗi phần đều có một người chịu trách nhiệm quản lý và báo cáo. Hơn nữa, tôi sử dụng các bảng biểu để tổng hợp và so sánh dữ liệu. Điều này giúp tôi có cái nhìn tổng quan và chi tiết về mọi thứ, từ đó dễ dàng quản lý và điều chỉnh khi cần thiết."
Aurelia nhìn Vương Cường với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Thật là ấn tượng, Vương Cường. Nhờ có ngươi, mọi thứ ở doanh trại trở nên trật tự và hiệu quả hơn rất nhiều."
Vương Cường cúi đầu, cảm ơn chỉ huy với một chút vui đùa.
"Đây là trách nhiệm của tôi, thưa chỉ huy Aurelia đáng kính. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để đảm bảo mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát và để đáp ứng kỳ vọng của người dành cho tôi."
Aurelia mỉm cười vui vẻ trước bộ dáng của hắn.
"Ngươi cái tên này. Dù sao thì cảm ơn ngươi, Vương Cường. Với sự giúp đỡ của ngươi, ta tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn và giành chiến thắng."
Cuộc họp tiếp tục với sự tập trung cao độ vào kế hoạch bán xà phòng của Vương Cường.
Trên bàn, bản báo cáo chi tiết về v·ũ k·hí và lương thực đã được xếp gọn sang một bên, nhường chỗ cho các bản thiết kế và kế hoạch kinh doanh mới.
"Aurelia" Vương Cường bắt đầu, giọng nói tràn đầy sự tự tin.
"Ta muốn trình bày kế hoạch bán xà phòng của doanh trại. Chúng ta sẽ có hai dòng sản phẩm chính: một dành cho quý tộc và một dành cho dân thường."
Aurelia ngồi thẳng dậy, lắng nghe chăm chú.
"Ngươi hãy nói rõ hơn về hai dòng sản phẩm này."
Vương Cường đưa tay ra chỉ vào các bản mẫu xà phòng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Dòng sản phẩm dành cho quý tộc sẽ có thiết kế tinh tế, sang trọng với vỏ hộp làm bằng giấy cao cấp, màu sắc trang nhã với đen, xanh lam viền vàng dịu nhẹ. Logo đại diện cho doanh trại, tên thương hiệu và các họa tiết trang trí được dập nổi, tạo điểm nhấn bắt mắt. Chúng tôi còn thắt thêm dây ruy băng để tăng thêm phần tinh tế."
Aurelia gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng.
"Còn sản phẩm dành cho dân thường?"
"Đối với dân thường và binh lính," Vương Cường tiếp tục, "Thiết kế đơn giản hơn, với vỏ bọc là giấy thông thường và giá thành rẻ hơn. Điều này giúp mọi người đều có thể tiếp cận và sử dụng sản phẩm."
Aurelia suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Vậy kế hoạch phân phối và bán hàng của ngươi là gì?"
Vương Cường mỉm cười, đôi mắt lóe lên sự tự tin.
"Chúng ta sẽ không chỉ bán trong vương quốc mà còn xuất khẩu ra phía ngoài, nhằm thu thêm nguồn thu nhập từ bên ngoài. Đặc biệt là với dòng sản phẩm cao cấp, chúng ta có thể thu được lợi nhuận rất lớn từ các nước láng giềng. Tôi đã lên kế hoạch hợp tác với các thương gia và các đầu mối buôn bán để đảm bảo việc phân phối được suôn sẻ và hiệu quả."
Aurelia gật đầu, rõ ràng là rất ấn tượng với kế hoạch của Vương Cường.
"Ngươi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu triển khai ngay được không?"
"Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết," Vương Cường trả lời.
"Chúng ta có thể bắt đầu ngay lập tức. Việc sản xuất đang được tiến hành ở xưởng, và tôi đã liên hệ với một số thương gia để chuẩn bị phân phối. Chỉ cần có sự chấp thuận, chúng ta có thể tiến hành ngay."
Aurelia mỉm cười, ánh mắt tỏ rõ sự tin tưởng.
"Rất tốt, Vương Cường. Ta hoàn toàn ủng hộ kế hoạch của ngươi. Hãy bắt đầu triển khai ngay, và báo cáo lại cho ta tiến độ hàng tuần."
Sau đó Vương Cường bắt đầu trình bày ra rất nhiều kế hoạch.
Đầu tiên là kế hoạch sản xuất một loại vải mới có phủ một lớp Slime đặc biệt.
Qua thử nghiệm và quan sát của hắn, lớp Slime của những con Slime xanh lá này có tính chất rất đặc biệt, giúp vải trở nên chống thấm nước, kháng khuẩn, cực kì bền và thậm chí có thể tự làm sạch một phần.
Điều này rất hữu ích cho binh lính khi hành quân trong điều kiện khắc nghiệt, giúp bảo vệ sức khỏe và tăng cường hiệu suất chiến đấu. Đồng thời lớp màu xanh của Slime cũng tăng cường độ ngụy trang cho bính lính.
Kế hoạch tiếp theo liên quan đến việc cải tiến trang bị áo giáp cho binh lính.
Khi kết hợp lớp phủ Slime đặc biệt với một loại vải được làm từ sợi của một loại cây đặc biệt có tên là Arborisium.
Nhờ vào các mối quan hệ của Aurelia, Vương Cường đã tìm được một nghệ nhân và xưởng phù hợp để hợp tác chế tạo loại vải chống cắt, một loại vải có kiểu đan dệt đặc biệt nhằm giảm sát thương từ đâm và cắt.
Tiếp theo sau là bản kế hoạch về việc dùng thuốc giảm đau trong trị thương và thuốc kích thích cho các binh lính.
Aurelia ngồi lắng nghe từng lời của Vương Cường, ánh mắt cô không rời khỏi gương mặt chăm chú và đầy nghiêm túc của hắn.
Nhìn thấy sự cống hiến và chăm chỉ không ngừng nghỉ của Vương Cường, Aurelia bất giác nhớ lại lời kể của Lian về việc hắn đã bận rộn như thế nào khi xử lý công việc.
Từng chi tiết mà Lian mô tả hiện lên trong đầu cô: hình ảnh Vương Cường làm việc không ngừng nghỉ, hướng dẫn mọi người, giải quyết các vấn đề một cách quyết đoán và nhanh chóng.
Thấy được tác phong chuyên nghiệp và vẻ cuốn hút của Vương Cường khi làm việc, một cảm giác lạ bỗng dâng lên trong tâm trí Aurelia.
Cô cảm thấy rằng người đàn ông trước mặt mình là một người đáng để cô tin tưởng và dựa dẫm vào, một người có thể mang lại sự thay đổi trong cuộc sống tẻ nhạt này của cô.
Vương Cường tiếp tục trình bày các kế hoạch và giải pháp của mình, nhưng nhận thấy ánh mắt của Aurelia dường như trở nên thất thần, hắn dừng lại.
Nhận ra rằng bản thân đã đưa ra quá nhiều việc trong một ngày cho cô ấy, Vương Cường vội kết thúc cuộc họp.
"Aurelia, có lẽ hôm nay đã đủ nhiều rồi. Chúng ta có thể tiếp tục vào ngày mai."
Vương Cường nhẹ nhàng nói, cất bước tiến đến gần Aurelia để lại các bản báo cáo.
Aurelia giật mình trở lại hiện thực.
"À, đúng vậy. Cảm ơn ngươi, Vương Cường," cô đáp, cố gắng che giấu cảm xúc và sự xấu hổ của mình.
"Không có gì. Hãy nghỉ ngơi và dưỡng sức. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục."
Vương Cường mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói tràn đầy sự quan tâm và tôn trọng.
Aurelia khẽ gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp và tận tụy từ người đồng sự.
“Ngươi cũng giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức, nếu có vấn đề gì, ta luôn sẵn sàng ở đây để hỗ trợ ngươi.”
Cô cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng có Vương Cường ở bên cạnh, hỗ trợ và đồng hành trong những ngày sắp tới.
Hắn ra khỏi phòng, để lại Aurelia với những suy nghĩ về sự đặc biệt của người đàn ông này và cảm giác mới mẻ trong lòng cô.
…
Mình xin chỉnh sửa nội dung của chương trước.
loại thuốc thứ hai có tác giụng là giúp giảm mệt mỏi và tăng cường sự tỉnh táo, nhưng có tác dụng phụ là (người dùng sẽ bị mất ngủ, trong thời gian sử dụng, cụ thể là trong ba giờ đồng hồ kể từ lúc uống thuốc, sau đó sẽ có triệu chứng mệt mỏi) đoạn trong ngoặc là đoạn đã được sửa lại.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.