Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 56: Sự Đáng Sợ Của Mìn



Chương 56: Sự Đáng Sợ Của Mìn

Tiếng kèn hiệu lệnh từ phía q·uân đ·ội loài người vang lên, báo hiệu một đợt t·ấn c·ông dữ dội.

Ngay lập tức, các ma pháp sư của Berimars thi triển hỏa lực, bắn phá về phía q·uân đ·ội quỷ. Những q·uả c·ầu l·ửa rực cháy và luồng ánh sáng ma pháp rực rỡ xé toạc không trung, hướng thẳng về phía các bức tường và chiến hào của quỷ.

“Chuẩn bị phòng thủ! Mau lên!” Các đội trưởng quỷ ngay lập tức nhận ra nguy hiểm, họ huy động các ma thuật sư triển khai ma thuật phòng thủ.

Những tấm khiên lấp lánh ánh sáng xanh biếc xuất hiện, cản lại phần lớn các ma thuật và mũi tên. Tiếng nổ vang lên khắp chiến trường, đinh tai nhức óc, từng đợt chấn động làm rung chuyển mặt đất.

“Không được để chúng tiến thêm! Lùi lại chiến hào!” Aurelia ra lệnh, giọng nói kiên quyết.

Các ma thuật sư quỷ triển khai khiên chắn ma thuật để chặn đứng các đợt t·ấn c·ông từ xa. Những tấm khiên sáng rực, bảo vệ binh lính quỷ khỏi hỏa lực dữ dội của kẻ địch.

Các cung thủ loài người cũng không chậm trễ, bắn từng loạt tên về phía đối phương. Những mũi tên sắc nhọn bay v·út trong không trung, tạo thành một cơn mưa tên c·hết chóc.

“Lui về chiến hào! Nhanh lên!” Các đội trưởng quỷ ra lệnh cho binh lính, vừa đánh vừa lùi.

Những tấm khiên chắn ánh sáng xanh biếc bị hỏa lực làm mờ đi phần nào nhưng vẫn đứng vững, bảo vệ q·uân đ·ội quỷ khi họ rút lui.

Các cung thủ quỷ ở dưới chiến hào ngay lập tức phản công, những mũi tên đen tuyền bay v·út lên bầu trời, đáp trả lại đợt t·ấn c·ông của q·uân đ·ội loài người.

Tiếng tên v·a c·hạm với khiên, giáp và mặt đất vang lên không ngừng nghỉ.

Nhìn thấy q·uân đ·ội quỷ đang ngày càng rút lui, Maximilian hào hứng hơn.

Hắn nhìn quân địch lùi bước, trong lòng tràn đầy sự tự tin.

“Chúng đang yếu thế! Tổng tiến công ngay!” Maximilian gấp rút ra lệnh cho các tướng lĩnh.

“Tiến lên! Đánh bại bọn chúng!” Các tướng lĩnh loài người truyền lệnh, dẫn dắt binh lính t·ấn c·ông mạnh mẽ hơn.

Quân đội Berimars tiến lên như một dòng thác lũ, tràn qua chiến trường với sức mạnh và quyết tâm không gì cản nổi.

Trong khi đó, các binh lính quỷ vẫn kiên cường chống trả, dù phải rút lui nhưng họ không hề tỏ ra hoảng loạn.

Các cung thủ và ma thuật sư phối hợp nhịp nhàng dưới chiến hào, tạo ra những đợt phản công bất ngờ, khiến q·uân đ·ội loài người gặp khó khăn trong việc tiến lên.

“Giữ vững vị trí! Không để chúng áp đảo!” một chỉ huy quỷ hô to, khích lệ binh lính tiếp tục chiến đấu. Những mũi tên và luồng ma thuật tiếp tục bay lên, tạo nên một bức tranh chiến trường đầy hỗn loạn.

Dựa vào các chiến hào và vật cản, các binh lính quỷ đã phần nào tránh được sự oanh tạc của các ma pháp và mũi tên đến từ phía quân địch.

Nhận thấy các đợt t·ấn c·ông từ xa tạm ngừng có vẻ không hiệu quả, Đại tướng Aric của q·uân đ·ội loài người ra lệnh cho đội trọng kỵ binh tiên phong xông lên.

Hàng trăm trọng kỵ binh lao tới như cơn bão, tốc độ và sự uy dũng của họ tạo nên một cảnh tượng đầy kinh hoàng.

Những chiến mã mạnh mẽ, áo giáp sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, và những người kỵ sĩ cầm chắc giáo, chuẩn bị sẵn sàng đâm thẳng phá vào hàng ngũ của q·uân đ·ội quỷ.

“Chuẩn bị nghênh đón!” Các đội trưởng ra lệnh, giọng nói kiên quyết và đầy sự bình tĩnh.



Các chiến binh quỷ trên tiền tuyến đứng sau chiến hào giơ cao v·ũ k·hí, sẵn sàng đối mặt với cuộc t·ấn c·ông dữ dội của trọng kỵ binh loài người. Họ biết rằng, khoảnh khắc này sẽ quyết định sự sống còn của họ.

Khi đội trọng kỵ binh của loài người lao đến cũng là lúc những quả mìn mà Vương Cường đã sai người chuẩn b·ị b·ắt đầu phát huy tác dụng.

Tiếng nổ đầu tiên vang lên như sấm sét, xé toạc không gian. Những quả mìn p·hát n·ổ, tạo ra những cột khói đen và những mảnh vỡ bay tứ tung.

Ngựa và người kỵ sĩ bị xé toạc, cơ thể bị văng ra khắp nơi.

“Cái gì đây?!” Đại tướng Aric kinh ngạc hét lên, nhìn thấy hàng ngũ kỵ binh của mình bị phá tan.

Các binh lính loài người hỗn loạn, những con ngựa hoảng sợ chạy tán loạn, khiến cho đội hình của họ bị r·ối l·oạn nghiêm trọng.

Maximilian, từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó, trở nên tức giận.

“Tại sao các ngươi không phát hiện kẻ địch thi triển ma thuật?” Hắn quát mắng các pháp sư, ánh mắt đầy sự giận dữ.

“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, thưa ngài, không có dấu hiệu ma thuật được triển khai nào từ phía địch!” một pháp sư run rẩy đáp.

“Đồ vô dụng! Tìm hiểu ngay xem chúng đã làm gì!” Maximilian gầm lên, sự giận dữ và hoảng loạn hiện rõ trong từng lời nói.

Đã đến được đây rồi, hắn không cam lòng rút lui.

Một lần nữa sự oanh tạc lại hiện lên, các binh lính dần trở nên sợ hãi. Con người thường có một nỗi sợ đến những thứ mà bọn hắn không biết.

Hình ảnh từng cơ thể bị xé toạc, các mảng thịt văng tứ tung hiện lên.

Tiếng nổ vang lên liên tục, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc. Những quả mìn p·hát n·ổ không ngừng, xé toạc đội hình kỵ binh của loài người. Các binh lính loài người bắt đầu hoảng loạn, sự sợ hãi lan tỏa nhanh chóng.

“Chúng ta đang bị t·ấn c·ông từ đâu vậy?” một kỵ binh hét lên, mắt đầy kinh hoàng.

“Chạy đi! Chạy đi!” một người khác la hét, bỏ lại ngựa và v·ũ k·hí, cố gắng thoát khỏi sự tàn phá khủng kh·iếp này.

Những con ngựa hoảng loạn, giẫm đạp lên nhau và binh lính, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn không thể kiểm soát.

“Không thể nào! Chúng ta không thể chống lại được thứ này!” một binh lính hét lên trong tuyệt vọng, nhìn những đồng đội bị xé toạc bởi các v·ụ n·ổ.

Trái ngược với sự hoảng loạn của q·uân đ·ội loài người, các binh lính quỷ thì tràn đầy sự vui mừng và phấn khích. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để c·hết trước trọng kỵ binh của địch, nhưng giờ đây, họ nhìn thấy kỵ binh của địch tan xác trước mắt mình.

“Chúng ta đang chiến thắng! Nhìn kìa, bọn chúng đang bị tiêu diệt!” một binh lính quỷ hét lên, giọng nói đầy sự phấn khích.

“Chúng ta sẽ chiến thắng!” một người khác hô vang, cầm v·ũ k·hí giơ cao lên trời, biểu hiện của sự vui mừng và tự hào.

Các binh lính quỷ cùng nhau hô vang, tiếng hô hào của họ vang dội khắp chiến trường.

Họ không biết nguyên nhân gì đã gây ra những v·ụ n·ổ này, nhưng họ biết rằng đó là một dấu hiệu tốt, một cơ hội để họ giành chiến thắng.



Trên tường thành, Aurelia và các cố vấn đứng nhìn cảnh tượng bên dưới, đôi mắt họ tràn đầy sự ngạc nhiên và kinh ngạc. Họ không ngờ rằng những v·ũ k·hí này lại có sức mạnh khủng kh·iếp như vậy.

“Thật không thể tin được… Những v·ụ n·ổ này mạnh mẽ đến mức nào…” một cố vấn thì thầm, giọng nói đầy sự ngạc nhiên.

Aurelia nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi rung động hỏi. “Vương Cường… thứ đó là gì…”

Aurelia đang ngạc nhiên trước thứ v·ũ k·hí mới này mà quên mất phải gọi Vương Cường là Brian.

Vương Cường điềm tĩnh, như thể hắn đã biết trước được kết quả.

“Thứ đó gọi là mìn, một loại v·ũ k·hí do chúng tôi nghiên cứu và chế tạo gần đây.”

Thorin nhìn vào sức công phá của mấy thứ này không khỏi tấm tắc khen ngợi.

“Thật là một v·ũ k·hí đáng sợ, nhìn vào v·ụ n·ổ cùng sát thương, ta khá chắc đấy không chỉ là ma thuật bậc 3.”’

Nghe vậy thì Edwin cười sảng khoái nói.

“Không, không hoàn toàn ngược lại, thứ đó chỉ là ma thuật lửa dạng bộc phá bậc 2, còn tại sao sát thương lại lớn như vậy, hoặc tại sao các ma pháp sư địch không phát hiện ra thì ta xin không trả lời, vấn đề giữ bí mật.”

Luther người bạn thân của Edwin trêu đùa.

“Cả ta cũng không được sao.”

Edwin khoanh tay chắc nịch nói.

“Dù là ngươi thì cũng không.”

Aurelia nghe vậy thì cũng khá tò mò, cô hướng ánh mắt nhìn sang Vương Cường.

Nhìn thấy ánh mắt từ cô nàng tò mò này, Vương Cường cũng chỉ đành thở dài rồi mỉm cười bất đắc dĩ nói.

“Sau trận chiến tôi sẽ dẫn ngài đi xem cơ sở chế tác, cũng như nguyên lý của thứ này.”

“Được rồi, ngươi đã hứa thì nhớ giữ lời.” Nói rồi Aurelia bỗng quay ngắt 180 độ, cô quả quyết ra lệnh.

“Nhanh chỉnh đốn lại hàng ngũ, chúng ta chuẩn bị phản công.”

Một ma pháp sư loài người, hắn ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ những dấu hiệu còn lại sau v·ụ n·ổ.

“Đây là dấu hiệu của ma thuật lửa dạng nổ...” hắn thì thầm, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Hắn đứng bật dậy, chạy đến chỗ Maximilian.

“Thưa chỉ huy!” ma pháp sư hét lên khi đến gần, giọng nói gấp gáp.

“Các v·ụ n·ổ này phát ra từ dưới chân chúng ta! Trước khi p·hát n·ổ, tôi phát hiện có dấu hiệu của ma pháp nổ. Nhưng điều đáng sợ là... chúng không phát ra dao động ma lực cho đến khi được kích hoạt.”

Maximilian nhìn ma pháp sư với ánh mắt lạnh lùng, rồi nhíu mày.

“Ngươi nói cái gì? Không phát ra dao động ma lực? Điều đó là không thể!”



“Đúng vậy, thưa ngài. Điều này có nghĩa là chúng ta phải cẩn trọng từng bước chân của mình...” Ma pháp sư nói, giọng đầy lo lắng.

Một tướng lĩnh khác tiến lên đề nghị.

“Thưa chỉ huy, tôi nghĩ chúng ta nên rút lui, tinh thần binh lính đang ngày càng bất ổn...”

Maximilian siết chặt nắm tay, rồi quay lại nhìn quân lính của mình. Binh lính đang hoảng loạn, từng nhóm người tìm kiếm sự an toàn trong vô vọng.

Nhiều người đã kiệt quệ về tinh thần lẫn sức lực vì phải sống trong môi trường vệ sinh kém, bệnh tật triền miên.

Và giờ đây, họ phải đối mặt với thứ v·ũ k·hí mới của q·uân đ·ội quỷ, thứ v·ũ k·hí mà họ không thể lường trước được.

Nhưng hắn đã tổn thất quá nhiều rồi, hắn không thể dừng lại ở đây.

“Nghe đây!” Maximilian hét lớn, giọng nói vang vọng khắp chiến trường.

“Ta biết các ngươi đang sợ hãi, nhưng không thể để thứ này làm chúng ta chùn bước. Những v·ụ n·ổ này đang giảm dần, nghĩa là chúng không còn nhiều. Chúng ta phải tận dụng cơ hội này để t·ấn c·ông vào thành trì của địch!”

Hắn ra lệnh cho các đốc chiến đội.

“Nếu kẻ nào dám tự ý rút lui, g·iết ngay lập tức! Chúng ta không có chỗ cho sự yếu đuối!”

Các đốc chiến đội ngay lập tức ra tay, chém những kẻ nào dám lùi bước. Tiếng thét đau đớn vang lên khắp nơi, khiến tinh thần binh lính càng thêm căng thẳng.

Họ biết rằng, nếu không tiến lên, họ sẽ c·hết dưới tay chính đồng đội của mình.

Maximilian hô lớn.

“Tiến lên! Tiêu hao hết v·ũ k·hí của địch và t·ấn c·ông vào thành trì! Vì vương quốc Berimars!”

Những lời hô hào vang dội, dù trong lòng đầy nỗi sợ hãi và bất an, binh lính loài người vẫn phải tiến lên. Họ bước từng bước cẩn trọng, mắt không rời khỏi mặt đất, lo sợ rằng bản thân sẽ trở thành kẻ xấu số.

Tinh thần binh lính quỷ thì ngược lại, tràn đầy sự phấn khích và tự hào. Họ nhìn thấy kẻ thù đang dần kiệt quệ, biết rằng họ có cơ hội giành chiến thắng.

Dù không hiểu rõ nguyên nhân gì đã tạo nên những v·ụ n·ổ, nhưng họ biết rằng điều đó đã giúp họ rất nhiều trong cuộc chiến này. Aurelia và các cố vấn cũng đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng bên dưới với ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng.

“Chúng ta có cơ hội thắng lợi!” Aurelia nói, giọng đầy kiên quyết. “Tiếp tục phòng thủ và chờ thời cơ phản công!”



Cảm ơn bạn “RENEE TUẤN” đã tiếp tục đề cử ạ (´ ω `♡)

Một ngày 4 chương kkk, =n= không biết có nên làm tiếp chương nữa không.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯