Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 57: Tâm Lý Kẻ Đánh Cược



Chương 57: Tâm Lý Kẻ Đánh Cược

Quân đội của Maximilian, dù đã được lệnh tiến lên, lại không thể che giấu được sự sợ hãi trong ánh mắt của họ. Họ tiến lên một cách cẩn trọng, bước từng bước dè chừng mặt đất dưới chân mình. Bất ngờ, hàng loạt t·ấn c·ông từ phía q·uân đ·ội quỷ Nioder ập đến.

"Cẩn thận! Chúng ta bị t·ấn c·ông!" một binh sĩ loài người hét lên, giọng đầy hoảng loạn.

Các tướng lãnh và chính Maximilian cũng bất ngờ trước đợt t·ấn c·ông này. Quan sát kỹ hơn, họ nhận ra các lô cốt của q·uân đ·ội quỷ Nioder được ngụy trang khéo léo, hòa mình vào cảnh quan thiên nhiên của thung lũng.

Những chiến hào được đào sâu và bố trí cẩn thận, tạo thành một mạng lưới phòng thủ vững chắc, kết hợp với các vật cản như chông nhọn, bẫy ngầm, và tường đá.

Maximilian điên cuồng ra lệnh, "Mau, dùng máy bắn đá! Pháp sư, chuẩn bị t·ấn c·ông!"

"Các pháp sư!" một chỉ huy hét lớn.

Các máy bắn đá bắt đầu nổ súng, bắn những tảng đá khổng lồ từ cỗ máy bắn đá và triển khai pháp thuật t·ấn c·ông về phía đội hình q·uân đ·ội quỷ.

Các tảng đá lớn và các luồng ma thuật lao tới, nhưng những lô cốt ngụy trang không hề bị tổn hại nhờ vào cấu trúc vững chắc và sự bảo vệ từ ma thuật.

Khi các tảng đá và mũi tên rơi xuống, chúng va vào lớp bảo vệ, không gây ra bất kỳ tổn thất nào cho q·uân đ·ội quỷ. Các binh lính dưới chiến hào cũng phần nào tránh được các v·ụ n·ổ và đợt t·ấn c·ông.

“Cái quái! Thứ này là cái quái gì vậy.”

Một pháp sư ngạc nhiên khi hắn thi triển pháp thuật bậc 3 nhưng vẫn không gây tổn hại gì đến lô cốt.

“Không thể nào, không thể nào.”

Một binh lính điều khiển xe bắn đá cũng ngạc nhiên không kém.

Trái với vẻ hoang mang của phía Berimars, bên Nioder thì khí thế hừng hực khi thấy sự lợi hại của lô cốt và chiến hào.

"Mau lên! Tấn công liên tục! Đừng để chúng có thời gian nghỉ ngơi!" một tướng quỷ hét lên từ phía q·uân đ·ội quỷ.

Ngay lập tức, từ các lô cốt và chiến hào, những mũi tên và đạn ma thuật từ q·uân đ·ội quỷ bay ra như mưa, nhắm vào hàng ngũ của q·uân đ·ội loài người.

"C·hết tiệt! Họ bắn ra từ đâu vậy?" một binh sĩ loài người kêu lên, hoảng sợ nhìn quanh.

"Giữ vững đội hình! Không được hoảng loạn!" Maximilian gào lên, cố gắng kiểm soát tình hình.

Các cung thủ quỷ với kỹ năng điêu luyện bắn từng loạt tên chính xác vào kẻ địch, gây ra sự hỗn loạn và t·hương v·ong lớn. Những cỗ máy bắn đá của q·uân đ·ội loài người bị phá hủy nhanh chóng bởi các đòn t·ấn c·ông bất ngờ và mạnh mẽ từ ma thuật.

"Tất cả lùi lại! Chúng ta phải tái tổ chức!" một tướng lãnh loài người hét lên, cố gắng giữ lại chút trật tự trong đội ngũ đang tan rã.

"Tất cả đứng lại, đừng bỏ chạy! Chúng ta phải chiến đấu!" Maximilian hô lớn, nhưng giọng hắn chìm nghỉm giữa tiếng hò hét và tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm.

Cuộc chiến trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, với q·uân đ·ội loài người dần rơi vào tình thế nguy hiểm.

Nhận thấy tình hình không ổn, Maximilian ra lệnh cho đội chiến mã t·ấn c·ông.

Hơn một ngàn năm trăm kỵ binh đồng loạt lao lên như vũ bão, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng. Những chiến mã phi nhanh, mang theo sự quyết tâm và sức mạnh của các kỵ binh loài người.

"Kỵ binh! Tiến lên! Đánh bại bọn quỷ!" Maximilian hét lớn, giơ cao thanh kiếm.



Khi đội kỵ binh tiên phong của loài người xông lên, họ bị chặn đứng bởi các chiến hào sâu và những vật cản nguy hiểm. Những cây cọc nhọn từ dưới đất phóng lên, đâm xuyên qua các chiến mã và kỵ binh, gây ra những tiếng thét đau đớn và hoảng loạn.

"Chân ta!" một kỵ binh hét lên trong đau đớn khi một thanh gỗ đâm xuyên qua khe của tấm giáp dưới chân.

"Tránh xa các chiến hào! Chúng ta bị mắc bẫy rồi!" một kỵ binh khác cố gắng cảnh báo đồng đội, nhưng đã quá muộn.

Các chiến hào được bố trí hợp lý, ngăn cản sự tiến công của kẻ thù và tạo điều kiện thuận lợi cho các chiến binh quỷ t·ấn c·ông từ xa.

Các chiến binh quỷ lập tức tận dụng cơ hội, bắn tên và thi triển ma thuật từ phía xa, gây ra t·hương v·ong lớn cho đội kỵ binh loài người.

"Dừng lại! Chúng ta không thể vượt qua được!" một kỵ binh hét lên, cố gắng giữ lại chiến mã của mình trước khi lao vào chiến hào.

Những cây cọc nhọn đâm xuyên qua người và ngựa, máu chảy lênh láng khắp nơi. Những tiếng hét đau đớn và tuyệt vọng của các kỵ binh vang lên, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và kinh hoàng.

Tuy vậy, vẫn có một kỵ binh điêu luyện phi ngựa lao qua các chiến hào, g·iết không ít binh lính quỷ. Sự dũng mãnh và kỹ năng của người lính này khiến chỉ huy Aurelia và các cố vấn cũng phải trầm trồ ngạc nhiên.

"Kẻ đó... quá mạnh mẽ!" một cố vấn thì thầm, mắt không rời khỏi chiến trường.

"Hắn thật đáng gờm. Nhưng không thể để hắn làm loạn!" Aurelia đáp, giọng đầy sát khí và lạnh lạnh lùng.

Kỵ binh này phi ngựa một cách điêu luyện, né tránh các cạm bẫy và t·ấn c·ông các binh lính quỷ với sự nhanh nhẹn và sức mạnh đáng kinh ngạc.

Mỗi cú vung kiếm của hắn đều chính xác và chí mạng, khiến các chiến binh quỷ phải thối lui.

"C·hết đi, lũ quỷ!" kỵ binh hét lên, đôi mắt sáng rực trong trận chiến.

"Dừng hắn lại! Bất cứ giá nào!" một đội trưởng quỷ ra lệnh, cố gắng điều quân để đối phó với kỵ binh này.

Tuy nhiên, kỵ binh dũng mãnh này tiếp tục tiến lên, tạo ra một cơn lốc máu và b·ạo l·ực trên chiến trường.

Nhưng ngay cả sự dũng mãnh của một người cũng không thể làm thay đổi tình thế. Các chiến hào, cọc nhọn, và sự phối hợp nhịp nhàng của q·uân đ·ội quỷ đã tạo nên một tuyến phòng thủ không thể xuyên thủng.

"Maximilian, chúng ta không thể tiếp tục như thế này! Quân số đang giảm mạnh, và tinh thần binh lính đang suy sụp!"

Một tướng lãnh loài người kêu lên, nhìn về phía Maximilian với ánh mắt lo lắng.

"Thưa chỉ huy, không ổn rồi! Quân ta đang giảm mạnh!" một tướng lãnh khác báo cáo với vẻ mặt hoảng hốt.

"Chúng ta không thể rút lui! Tiếp tục tiến lên!" Maximilian hét lên, giận dữ.

Tiếng hò hét của binh lính, âm thanh v·a c·hạm của kiếm, và những t·iếng n·ổ vang lên khắp nơi khi cuộc chiến kéo dài.

Các binh lính dưới chiến hào cũng phần nào tránh được các v·ụ n·ổ và đợt t·ấn c·ông. Ngay lập tức, từ các lô cốt và chiến hào, những mũi tên và đạn ma thuật từ q·uân đ·ội quỷ bay ra như mưa, nhắm vào hàng ngũ của q·uân đ·ội loài người.

"Chúng ta đang bị t·ấn c·ông từ mọi phía!" một binh lính loài người hét lên, mắt đầy hoảng sợ.

"Tiến lên! Vì vương quốc Berimars!" một tướng lãnh khác cố gắng trấn an binh lính, nhưng giọng nói của hắn ta cũng run rẩy không kém.

Các binh lính loài người, tinh thần kiệt quệ và sợ hãi, bắt đầu chùn bước.



Trong khi đó, q·uân đ·ội quỷ Nioder vẫn tiếp tục t·ấn c·ông với sức mạnh và sự chính xác đáng kinh ngạc.

Không biết từ đâu, nhưng họ cảm giác được trong trái tim như có một luồng nhiệt đang cháy rất dữ dội.

Đứng trên tường thành, Aurelia và các cố vấn cảm thấy khá ngạc nhiên khi quân địch không chịu rút lui dù tình trạng hiện tại của họ có thể nói là rất hỗn loạn và có thể thua bất cứ lúc nào.

"Tại sao bọn chúng không rút lui? Đây là bị điên rồi?" Một cố vấn nói, nhìn xuống chiến trường với ánh mắt lo lắng.

Aurelia khẽ gật đầu, ánh mắt cũng đượm nỗi băn khoăn.

"Chúng ta đã gây tổn thất lớn cho họ, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến lên. Điều này thật khó hiểu."

Vương Cường chỉ mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng nhưng hiểu biết.

"Kẻ đánh cược luôn sẵn sàng đốt cháy tất cả vì một cơ hội mong manh," hắn nói một cách điềm tĩnh.

"Tâm lý đó biến con người thành kẻ liều lĩnh, dễ dàng thất bại trong các cuộc chiến cần lý trí."

Aurelia và các cố vấn quay sang nhìn Vương Cường, chờ đợi lời giải thích thêm. Hắn tiếp tục, giọng nói trầm ấm và đầy mưu lược.

"Từ đầu, tôi đã cho Maximilian cảm giác rằng cuộc chiến này rất dễ dàng và hắn có thể thắng lợi nhanh chóng. Bằng cách để hắn tiến sâu vào, rồi lại đẩy lùi một chút, sau đó để hắn nhanh chóng chiếm được lối vào, việc đó đã khiến hắn nghĩ rằng chỉ cần một chút nỗ lực nữa thôi, chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay.”

“Khi cảm giác này hình thành, hắn sẽ bị cuốn vào dòng suy nghĩ rằng chỉ cần thêm một chút nữa là có thể thắng, và khi thắng thì mọi thứ hắn đã bỏ ra sẽ xứng đáng."

Một cố vấn khác gật đầu, hiểu ra vấn đề.

"Thì ra đó là tâm lý đánh cược, một khi đã đầu tư quá nhiều, họ sẽ không muốn rút lui mà muốn đánh đến cùng, dù biết có thể thua."

Vương Cường khẽ cười, ánh mắt sắc bén.

"Đúng vậy. Maximilian đang bị cuốn vào vòng xoáy này. Hắn không còn thấy rõ thực tế, mà chỉ thấy viễn cảnh chiến thắng trước mắt. Điều đó khiến hắn trở nên liều lĩnh và dễ dàng thất bại."

Aurelia nhướng mày, nhận thấy sự tinh tế trong kế hoạch của Vương Cường.

"Vậy mà ngươi nói là không biết gì về quân sự.”

“Đây chỉ là vài mẹo về tâm lý mà thôi.” Vương Cường cười khiêm tốn nói.

Nhận thấy cuộc chiến này cũng nên đến hồi kết, Aurelia dõng dạc nói ra.

“Chúng ta nên chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông cuối cùng. Đây sẽ là lúc chúng ta đẩy lui hoàn toàn quân địch."

"Chúng ta sẽ làm được," Vương Cường đáp, đôi mắt ánh lên niềm tin.

"Bọn chúng đã sa vào bẫy. Giờ là lúc chúng ta kết thúc cuộc chiến này."

Các cố vấn và binh lính trên tường thành đồng ý, họ nhanh chóng đi chuẩn bị cho cuộc t·ấn c·ông quyết định.

Trong khi đó, dưới chiến trường, q·uân đ·ội của Maximilian tiếp tục lao vào những đợt t·ấn c·ông đầy nguy hiểm, không hề biết rằng họ đã bị dẫn dắt vào con đường của sự thất bại.



Maximilian như bị điên, hô hào binh lính t·ấn c·ông với một sự cuồng nộ và tuyệt vọng.

"Tấn công! Đừng dừng lại! Chúng ta sẽ chiến thắng!" Hắn gào lên, giọng đầy phẫn nộ và điên loạn.

Tuy nhiên, các tướng lãnh của q·uân đ·ội loài người không thể để tình hình tiếp tục như vậy. Họ thấy rằng quân số đang giảm một cách nghiêm trọng và nếu tiếp tục, toàn bộ q·uân đ·ội sẽ bị tiêu diệt.

Một tướng lãnh tiến lại gần Maximilian, nắm lấy cánh tay hắn.

"Thưa ngài, chúng ta không thể tiếp tục như thế này! Chúng ta phải rút lui ngay!"

Maximilian gạt tay tướng lãnh ra, mắt đỏ ngầu.

"Rút lui? Ngươi có biết ta đã bỏ ra bao nhiêu vào cuộc chiến này không? Chúng ta phải t·ấn c·ông!"

Nhưng các tướng lãnh biết rằng không thể để Maximilian tiếp tục điều khiển q·uân đ·ội trong tình trạng điên loạn như vậy.

Họ đành phải trái lệnh, bắt lấy Maximilian và ra lệnh cho toàn quân rút lui.

"Toàn quân rút lui! Lập tức!"

Một binh lính nhìn thấy tướng quân và chỉ huy chạy, lập tức la lên.

"Chỉ huy và các tướng lãnh đã bỏ chạy!"

Thông tin này nhanh chóng lan ra, khiến q·uân đ·ội loài người vốn đã hỗn loạn giờ đây càng trở nên hoảng loạn hơn.

Tiếng kêu la, tiếng bước chân chạy tứ phía vang lên khắp chiến trường.

Trong khi đó, q·uân đ·ội quỷ cũng tổng tiến công. Aurelia dẫn đầu đội quân xông lên, gương mặt cô hiện rõ sự quyết tâm và dũng mãnh.

"Tiến lên! Đây là cơ hội của chúng ta!"

Sự xuất hiện đi đầu của cô như tăng thêm dũng khí cho toàn quân, họ nhanh chóng càn quét chiến trường với một sức mạnh và tinh thần chiến đấu cao độ.

Binh lính loài người điên cuồng tháo chạy tứ phía, nhưng phía lối ra, những bức tường xi măng đổ vỡ tạo thành chướng ngại vật, cản trở đường thoát.

Rất nhiều binh lính không thể thoát đi, họ b·ị b·ắt quỳ xuống, giơ hai tay lên trời trong sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Aurelia và các chiến binh quỷ tiến lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía quân địch đã bại trận.

"Chúng ta đã thắng!" cô hô vang, giọng nói đầy khí thế. Quân đội quỷ reo hò, mừng rỡ trước chiến thắng.

Maximilian và các tướng lãnh đã chạy thoát, nhưng chiến trường giờ đây đã thuộc về q·uân đ·ội quỷ.

Một chiến thắng vang dội, chứng minh sự mưu lược và dũng cảm của họ. Vương Cường đứng từ xa quan sát, đôi môi nở một nụ cười hài lòng.

"Đã đến lúc chuẩn bị đi gặp tiền bối rồi." hắn nói thầm, ánh mắt nhìn về phía Maximilian đang chạy trốn.

….

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯