Maximilian đang tháo chạy cùng các tướng lãnh và vài tên cận vệ, sự hỗn loạn và hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt hắn. Mồ hôi chảy dài, hắn không khỏi chửi rủa.
"C·hết tiệt! Chúng ta đã bị lừa! Bọn quỷ không hề yếu thế như tên áo đen đó báo cáo!"
Hắn gào lên, mắt đỏ ngầu vì tức giận và hoảng loạn.
Một tướng lãnh chạy bên cạnh, thở hổn hển, nói.
"Chúng ta phải tìm đường thoát ngay lập tức, thưa ngài!"
Maximilian liếc nhìn tướng lãnh, cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập trong lòng hắn.
"Được rồi, chạy tiếp đi! Chúng ta phải thoát khỏi nơi này!"
Nhưng chạy được một hồi, hắn nhận ra phía doanh trại của mình có gì đó không ổn.
Khói lửa bốc lên, cháy đỏ rực một góc trời.
"Không thể nào... Chuyện quái gì đang xảy ra ở đó?" Hắn càng tỏ ra hoảng loạn hơn, nhìn quanh, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Binh lính và tướng lãnh cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
"Thưa ngài, chúng ta bị bao vây! Quân đội của bọn quỷ đang không ngừng truy đuổi phía sau!" một tướng lãnh kêu lên.
Tình thế gọng kìm tiến thoái lưỡng nan khiến Maximilian cảm thấy tuyệt vọng. Hắn không biết quyết định như thế nào, từng bước chân nặng nề hơn, tâm trí rối bời.
Đột nhiên, từ phía doanh trại của q·uân đ·ội Berimars, một nhóm binh lính quỷ xông thẳng về phía bọn họ.
Mắt Maximilian trợn to, tim đập thình thịch. "Chúng ta bị phục kích rồi!" hắn hét lên.
Các tướng lãnh thấy tình thế nguy cấp, liền quyết định mở đường máu cho Maximilian chạy trốn.
"Ngài chạy ngay đi! Chúng tôi sẽ bọc hậu!" một tướng lãnh nói, mắt đầy quyết tâm.
Một tướng khác nhìn Maximilian, giọng kiên quyết.
"Chúng tôi sẽ mở đường cho ngài! Chạy ngay đi!"
Maximilian nhìn các tướng lãnh, cảm giác hỗn loạn và bất lực tràn ngập trong lòng.
Hắn biết rằng nếu không chạy ngay bây giờ, mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
"Được rồi, chúng ta sẽ chạy!" Hắn ra lệnh, giọng đầy sự tuyệt vọng.
Các tướng lãnh và cận vệ dàn hàng, tạo thành một hàng rào sống, ngăn chặn nhóm binh lính quỷ.
Họ lao vào trận chiến, đánh đổi mạng sống để bảo vệ Maximilian. Máu đổ, tiếng hét vang lên khắp nơi, nhưng trong lòng họ, niềm tin vào việc bảo vệ chỉ huy vẫn còn đó.
Maximilian không quay đầu lại, hắn chạy thật nhanh, từng bước chân mang theo sự hoảng loạn và tuyệt vọng.
Bên tai hắn vẫn còn vang vọng tiếng chiến đấu, tiếng thét của binh lính. Cuộc chiến này có lẽ là một sai lầm lớn nhất trong đời hắn, nhưng bây giờ, điều duy nhất hắn có thể làm là sống sót.
Phía sau, q·uân đ·ội của Aurelia tiếp tục truy đuổi, không ngừng nghỉ. Tình thế vẫn đầy nguy hiểm, nhưng Maximilian biết rằng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn sẽ tiếp tục chạy.
Maximilian chạy trốn trong hoảng loạn, nhưng cuối cùng, hắn cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của một nhóm quỷ trinh sát thuộc chủng tộc 『Winged demon』.
Những tên quỷ này, với đôi cánh đen mạnh mẽ, bay lượn dễ dàng qua các chướng ngại và nhanh chóng bắt kịp Maximilian. Chúng tóm lấy hắn, trói gô lại và mang về chỗ của chỉ huy Aurelia theo lệnh chỉ bắt chứ không g·iết.
"Đừng g·iết ta! Ta còn giá trị!" Maximilian kêu lên, giọng đầy hoảng loạn.
"Yên lặng, con người hèn nhát," một tên quỷ trinh sát gằn giọng, cánh hắn đập mạnh tạo ra luồng gió lạnh.
"Thả ta ra! Các ngươi sẽ phải trả giá!" Maximilian giãy giụa, nhưng vô ích.
Những sợi dây thừng ma thuật siết chặt lấy hắn, không cho hắn cử động.
Khi bọn quỷ mang hắn về đến nơi, cuộc chiến cũng nhanh chóng ngã ngũ.
Quân đội loài người b·ị đ·ánh bại hoàn toàn, thung lũng trở nên yên ắng, chỉ còn lại âm thanh của chiến trường đã tàn.
"Chỉ huy Aurelia, chúng tôi đã bắt được tên chỉ huy." một quỷ trinh sát báo cáo, ném Maximilian xuống đất trước mặt Aurelia.
Maximilian bị trói chặt, cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.
“Tốt! Ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi sau.”
Nói rồi Aurelia nhìn xuống Maximilian với ánh mắt khinh miệt.
"Ngươi là chỉ huy của q·uân đ·ội Berimars?"
Khi bị đưa đến trước mặt chỉ huy Aurelia, Maximilian không khỏi rung động trước vẻ đẹp lạnh lùng và uy nghi của cô.
Aurelia đứng đó, trong bộ giáp nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, đôi mắt ngọc lục bảo nhìn thẳng vào hắn không chút nao núng.
Tim Maximilian đập nhanh, nhưng tình thế bây giờ không cho phép hắn mơ mộng.
“Ta là Maximilian von Hohenzollern, con của bá tước Leopold von Hohenzollern!”
Hắn gào lên, cố gắng tạo ra sự uy h·iếp.
“Thả ta ra ngay, nếu không cha ta sẽ huy động quân lính tới g·iết hết tất cả các ngươi!”
Lời đe dọa của hắn vang vọng trong không khí, nhưng Aurelia không hề quan tâm. Cô nhìn hắn một cách lạnh lùng, đôi mắt không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi hay lo lắng.
“Thu thập chiến lợi phẩm và nhanh chóng quay về doanh trại,” Aurelia ra lệnh, giọng nói kiên quyết và không chút lay động.
Binh lính tuân lệnh, bắt đầu thu thập những gì còn sót lại trên chiến trường.
Maximilian, dù có cố gắng thế nào, cũng không thể làm lay chuyển ý chí của Aurelia.
Hắn bị giữ chặt, chứng kiến q·uân đ·ội của mình bị quỷ áp đảo và bị trói như những tên nô lệ hèn mọn.
Những binh sĩ loài người còn sống sót cố gắng chạy trốn, nhưng bị q·uân đ·ội quỷ truy đuổi đến cùng.
"Không! Đừng g·iết chúng tôi! Chúng tôi đầu hàng!" một binh sĩ loài người kêu lên.
"Chạy đi! Chúng ta không còn hy vọng nữa!" một binh sĩ khác hét lớn, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi.
Những tên quỷ với tốc độ và sức mạnh vượt trội dễ dàng tóm gọn từng người một.
"Không ai thoát được," một quỷ binh gầm lên, cánh đập mạnh tạo ra cơn gió cuốn phăng những kẻ thù.
"Chúng ta đã thắng! Thung lũng này thuộc về q·uân đ·ội quỷ Nioder!" một tên quỷ hô vang, và tiếng reo hò của q·uân đ·ội quỷ vang lên khắp nơi, tạo nên một bầu không khí đậm chất chiến thắng.
Maximilian bị trói chặt, cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Hắn biết rằng giờ đây, số phận của hắn nằm trong tay kẻ thù, và hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi c·ái c·hết hoặc sự t·ra t·ấn.
Quay trở về doanh trại, binh lính quỷ không khỏi reo hò vui mừng trước chiến thắng tưởng chừng như không thể này.
Tiếng hò reo vang vọng khắp nơi, những khuôn mặt rạng rỡ, đầy hân hoan. Họ ca ngợi và tôn vinh sự tài giỏi của Chỉ Huy Aurelia, người đã dẫn dắt họ đến chiến thắng.
"Chúng ta đã chiến thắng! Thung lũng này thuộc về chúng ta!" một binh lính hét lên, tiếng cười vang vọng trong không gian.
"Một trận đánh tuyệt vời! Chỉ huy Aurelia quả là thiên tài chiến lược!" một tên quỷ khác nói lớn, giọng đầy tự hào.
"Đúng vậy! Không ai có thể ngăn cản chúng ta khi có Chỉ huy Aurelia dẫn dắt!" một binh lính thêm vào, nắm chặt tay đồng đội mình.
"Vinh quang cho Nioder! Vinh quang cho Chỉ huy!" một nhóm binh lính hô vang, tiếng hò reo của họ hòa cùng nhịp đập của chiến trường đã tàn.
Ngồi trên chiến mã, Aurelia cũng không khỏi vui mừng, cô chào lại các chiến binh quỷ dũng mãnh của mình.
"Các ngươi đã chiến đấu dũng cảm, ta tự hào về các ngươi!" cô nói lớn, giọng đầy khích lệ.
"Bọn tôi chỉ là những binh lính bình thường, nhưng với sự dẫn dắt của người, chúng tôi trở thành bất khả chiến bại!" một quỷ binh nói, ánh mắt ngời sáng sự ngưỡng mộ.
"Đúng vậy! Chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu và giành thêm nhiều chiến thắng dưới sự chỉ huy của ngài!" một quỷ binh khác thêm vào, vỗ vai đồng đội mình.
Sự kính trọng và ngưỡng mộ hiện rõ trên gương mặt từng người lính, họ cảm thấy tự hào vì đã chiến đấu dưới sự lãnh đạo của cô.
"Chỉ huy Aurelia, ngài là niềm tự hào của Nioder!" một binh lính hét lên, và tiếng hò reo lại vang lên, như một khúc ca chiến thắng bất tận.
Aurelia mỉm cười, ánh mắt rực rỡ niềm tự hào và kiên định.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu vì Nioder, và không kẻ nào có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta,"
Tiếng tung hô vang vọng khắp nơi, sĩ khí trấn tứ phương.
Khi Aurelia bước vào phòng họp, nơi Vương Cường và các cố vấn đã ngồi sẵn, bọn họ cùng chúc mừng cô vì chiến thắng vĩ đại này.
"Chúc mừng ngài, Chỉ huy, ngài đã làm nên một chiến thắng lịch sử!" Vương Cường đứng dậy, giọng nói đầy cảm xúc.
"Phải, không ai có thể phủ nhận tài năng và sự dũng cảm của ngài trên chiến trường,"
Một cố vấn khác thêm vào, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.
Aurelia, với sự khiêm nhường và chân thành, khẽ cúi đầu.
"Chiến thắng này không thể có được nếu không có sự đóng góp của tất cả mọi người. Sự kiên cường và lòng dũng cảm của các binh sĩ, cũng như sự hỗ trợ chiến lược từ các cố vấn, đã giúp chúng ta đạt được thành công này,"
Cô nói, ánh mắt hướng về Vương Cường.
"Đặc biệt là cố vấn Brian đây, sự lãnh đạo và kế hoạch của ngươi đã góp phần quan trọng trong chiến thắng này."
Vương Cường mỉm cười, giọng trầm ấm.
"Chỉ huy, ngài là linh hồn của chiến thắng. Ta chỉ là một phần nhỏ trong cuộc chiến này. Chính sự dũng cảm và tài năng của người đã dẫn dắt chúng ta đến thành công."
"Không chỉ là một phần nhỏ, Brian. Ngươi đã đưa ra những quyết định quan trọng và hỗ trợ ta hết mình. Chiến thắng này là của tất cả chúng ta," Aurelia đáp lại, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đều góp phần vào chiến thắng này," Một cố vấn khác nói thêm.
"Nhưng không thể phủ nhận rằng, dưới sự lãnh đạo của ngài, chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."
"Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng cho chiến thắng này và cho những chiến thắng sắp tới," Vương Cường nói, nâng ly rượu lên.
"Vì Nioder!"
"Vì Nioder!" mọi người đồng thanh đáp lại, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập căn phòng.
Aurelia mỉm cười, cảm thấy lòng tràn đầy niềm tự hào và hy vọng cho tương lai của vương quốc.
Kết thúc màn chào hỏi và chúc mừng, Aurelia nhanh chóng trở lại công việc.
Cô ra lệnh cho binh lính áp giải Maximilian cùng các tướng lãnh hoặc những kẻ có thân phận quý tộc bên Berimars vào phòng họp.
Tiếp theo là gã áo đen, kẻ đã cung cấp thông tin sai lạc khiến cuộc chiến trở nên khốc liệt hơn.
Maximilian, dù b·ị b·ắt giữ, vẫn cố gắng giữ vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt hắn không giấu nổi sự hoảng loạn và bất an.
Các tướng lãnh bên cạnh hắn thì cúi đầu, biết rằng họ đã thất bại thảm hại.
Gã áo đen, với chiếc mặt nạ kì lạ, bước vào cuối cùng. Ánh mắt của hắn lướt qua mọi người trong phòng, dừng lại trên Aurelia và Vương Cường.
Aurelia, với vẻ mặt nghiêm nghị, ra hiệu cho binh lính đứng sang một bên, nhường chỗ cho những kẻ bị áp giải.
"Chúng ta có rất nhiều điều cần làm rõ," cô nói, giọng đầy quyền uy.
"Nhưng có lẽ trước tiên, chúng ta nên chào hỏi người bạn cũ, có đúng không, Cố vấn Brian."
Nghe Aurelia nói vậy, Vương Cường cũng chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ rồi hướng ánh mắt vào gã áo đen.
“Chào tiền bối, lâu rồi không gặp, tôi đang tự hỏi dạo này anh đi đâu rồi.”
Các binh linh tiến lên hỗ trợ tháo xuống chiếc mặt nạ của gã áo đen, làm lộ ra khuôn mặt của vị cố vấn doanh trại tiền nhiệm Malakar.
Thấy người quen cũ, bốn vị cố vấn khác trở nên cực kì bất ngờ trước kết quả này.
“Phụt! Malakar? ” Thorin người đang uống dở ly rượu trên tay cũng phải phun ra vì sốc.
…
Bất ngờ chưa mấy bạn kkkk. Thực ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu từ trước rồi, chương sau mình sẽ nói rõ hơn cho (*  ̄ ▽  ̄) b.
Tự dưng tui lười viết ngang… có lẽ chiều nay nên nghỉ ngơi kkk.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.