Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 60: Vị Buồn Của Chiến Tranh Và Vị Ngọt Của Tình Yêu.



Chương 60: Vị Buồn Của Chiến Tranh Và Vị Ngọt Của Tình Yêu.

Buổi chiều sau cuộc chiến, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phủ lên chiến trường một màu sắc huyền bí và u ám. Tiếng bầy quạ vang lên khắp nơi, tạo nên một không khí đầy bi thương và tĩnh lặng.

Chỉ huy Aurelia đứng trên một bệ cao, nhìn xuống quân lính đang tụ tập phía dưới.

Ánh hoàng hôn phản chiếu lên áo giáp của cô, làm nổi bật vẻ uy nghiêm và mạnh mẽ của người chỉ huy. Vương Cường đứng cạnh cô, ánh mắt trầm lặng nhìn về phía chân trời.

Aurelia giơ tay lên, ra hiệu cho tất cả im lặng. Khi mọi người đã yên lặng, cô bắt đầu nói, giọng cô vang vọng khắp không gian, mạnh mẽ và đầy cảm xúc.

"Chiến hữu của ta, hôm nay chúng ta đã giành được một chiến thắng vĩ đại," cô tuyên bố, giọng đầy tự hào.

"Nhưng chiến thắng này không phải đến từ may mắn hay sự tình cờ. Nó đến từ sự dũng cảm, quyết tâm và sự hy sinh của mỗi người trong chúng ta."

Cô dừng lại một chút, nhìn quanh khuôn mặt của những binh sĩ, những người đã chiến đấu không ngừng nghỉ.

"Chúng ta đã mất đi nhiều đồng đội trong trận chiến này. Họ đã hy sinh để bảo vệ vương quốc, để chúng ta có thể tiếp tục sống và chiến đấu. Họ sẽ không bao giờ bị lãng quên."

Aurelia cúi đầu, bày tỏ lòng thành kính.

"Hãy dành một phút mặc niệm cho những chiến binh đã hy sinh."

Mọi người cùng cúi đầu, im lặng trong giây lát. Tiếng gió thổi qua, mang theo tiếng thở dài của những người đã ngã xuống, hòa lẫn với tiếng bầy quạ bay lượn trên bầu trời.

Sau phút mặc niệm, Aurelia ngẩng đầu lên, giọng cô trở nên cứng rắn hơn.

"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, để bảo vệ những gì chúng ta yêu quý, để giữ vững hòa bình cho Vương Quốc này. Hãy nhớ rằng, mỗi giọt máu đổ xuống đều không vô ích. Chúng ta sẽ tiếp tục đứng vững, tiếp tục chiến đấu, vì những người đã hy sinh, vì tương lai của chúng ta."

Tiếng reo hò vang lên khắp nơi, từ những chiến binh quỷ dũng mãnh. Họ đồng lòng tôn vinh và ca ngợi sự lãnh đạo tài ba của Aurelia.

"Vinh quang cho chỉ huy! Vinh quang cho Nioder!" một chiến binh quỷ cất tiếng, giơ cao kiếm lên.

"Mãi mãi theo chân ngài, chỉ huy!" một chiến binh khác hô to, tạo nên tiếng vang khắp nơi.

Aurelia mỉm cười, giọng cô vang lên đầy tự hào.

"Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên lịch sử, vì Nioder và vì tương lai của chúng ta!"

Vương Cường đứng bên cạnh, cảm nhận sự quyết tâm và lòng trung thành của q·uân đ·ội.

Hắn thầm nghĩ.

"Một đội ngũ trung thành sẽ không bao giờ b·ị đ·ánh bại, vì họ sẽ đứng vững bên nhau trong mọi hoàn cảnh. Có lẽ sắp tới mình nên làm thêm một đội tuyên truyền."

Aurelia, với ánh mắt đầy tự tin và kiên định, hướng về phía trước.

"Chuẩn bị sẵn sàng, q·uân đ·ội của ta. Chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ mà còn tiến lên, chinh phục mọi thử thách!"



“Còn bây giờ, hãy tận hưởng giây phút chiến thắng đó đi.”

Cô nói rồi ra hiệu cho nhân viên hậu cần phát lương, phát thịt, phát phần thưởng cho các binh lính có công.

Vương Cường đưa tay ra dìu Aurelia xuống bậc thang, hắn mỉm cười khen.

“Bài phát biểu của ngài rất tuyệt vời thưa chỉ huy, từng câu từng chữ đều chạm đến trái tim tôi, khiến tôi không thể không xúc động.”

“Cảm ơn ngươi.” Aurelia nhẹ nhàng đáp, cô nắm lấy tay Vương Cường bước xuống bậc thang. Cô cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ hắn, đôi mắt cô ánh lên niềm vui.

Nhìn con quỷ đi kế bên cô lúc này, Aurelia không khỏi nhớ đến ngày mà cả hai gặp mặt. Tình huống ấy khiến cô bất giác cười, một nụ cười tuyệt đẹp giữa ánh hoàng hôn rực lửa.

Nhận ra chỉ huy đang có vẻ rất vui, Vương Cường nhẹ nhàng ân cần hỏi.

“Có chuyện gì khiến ngài vui sao chỉ huy?”

“Không có gì, chỉ là một số ký ức vui mà thôi.”

Bước xuống bậc cuối cùng, cô thu tay lại rồi hướng sang Vương Cường hỏi.

“Lát nữa ngươi có rảnh không? Ta muốn thưởng thức món ăn do ngươi nấu.”

“Tôi luôn sẵn sàng để phục vụ ngài, thưa chỉ huy.” Vương Cường đáp, ánh mắt hắn đầy sự chân thành.

Nói rồi cả hai cùng nhau tiến đến phòng ăn, nơi làm việc của Mors, đầu bếp riêng của Aurelia.

Các hộ vệ theo sau cũng không khỏi hoảng hốt trước biểu hiện của Aurelia đối với vị cố vấn mới này.

“Ngươi có thấy không, chỉ huy chưa từng đối xử với ai như vậy trước đây,” một hộ vệ thì thầm với người bên cạnh.

“Đúng vậy, dường như cố vấn mới này thật sự đã chiếm được lòng tin của chỉ huy,” người kia gật đầu đồng tình.

“Ta chắc chắn đó không chỉ là lòng tin. Ta chưa từng thấy chỉ huy vui vẻ như vậy,” một hộ vệ khác nói thêm, ánh mắt dõi theo cặp đôi phía trước.

“Chúng ta có nên báo chuyện này cho gia chủ không ?” Tên hộ vệ trẻ thắc mắc hỏi.

“Không cần, nhiệm vụ chúng ta chỉ là cẩn trọng và hỗ trợ hết mình cho chỉ huy. Còn việc ngài ấy như thế nào, chúng ta không cần quan tâm.”

Hộ vệ trưởng nhắc nhở, giọng đầy nghiêm túc.

Các hộ vệ gật đầu, rồi tiếp tục giữ khoảng cách bước theo sau Aurelia.

Vương Cường bước vào nhà bếp, nơi không gian tràn ngập mùi thơm của các loại thảo mộc và nguyên liệu tươi.

Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu phản chiếu lên các bề mặt kim loại, tạo nên không khí ấm áp nhưng cũng đầy nghiêm túc của một nhà bếp q·uân đ·ội.



Aurelia, đứng bên cạnh, liếc nhìn các đầu bếp đang lặng lẽ theo dõi họ. Cô hỏi.

"Ngươi có cần nhân viên hỗ trợ không?"

Vương Cường nhìn quanh một lượt, đánh giá sự sẵn sàng của các nguyên liệu và dụng cụ.

"Có người hỗ trợ thì càng tốt," hắn đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán.

Aurelia lập tức ra lệnh cho tất cả đầu bếp trong nhà bếp phải nghe theo lệnh của Vương Cường.

Mors, bếp trưởng và cũng là đầu bếp của Aurelia nghe vậy thì khá khó chịu, nhưng hắn cũng đành phải tuân theo mặc dù trong lòng không mấy hài lòng. Mệnh lệnh của chỉ huy là không thể cãi.

Vương Cường bắt đầu kiểm tra các nguyên liệu có trong bếp.

Những quả "Redbell" chín mọng, vài bắp "Moonleaf" tươi xanh, củ "Goldroot" chắc nịch và những lát "Sunfruit" thơm phức.

Các loại thảo mộc như "Silversage" và "Nightmint" cũng được sắp sẵn trên bàn.

"Đầu tiên, chúng ta sẽ làm một món salad với Redbell và Moonleaf, sốt salad sẽ do ta tự làm." Vương Cường nói, bắt đầu hướng dẫn các đầu bếp sơ chế các nguyên liệu.

"Tiếp theo, là súp bí với Goldroot, sau đó là mì Ý kết hợp với các loại thảo mộc đặc trưng của vùng đất này."

Các đầu bếp, mặc dù ban đầu có phần hoài nghi, nhưng dần dần bị cuốn vào sự chuyên nghiệp và kỹ năng nấu nướng điêu luyện của Vương Cường.

Hắn chỉ dẫn tỉ mỉ từng công đoạn, từ việc cắt thái cho đến nấu nướng, mọi thứ đều được thực hiện một cách chính xác và hiệu quả.

"Steak sẽ được nướng chín tới, giữ nguyên độ mọng nước của thịt," Vương Cường nói khi hắn đặt những lát thịt lên vỉ nướng.

Mùi thơm của thịt lan tỏa khắp căn bếp, khiến mọi người không khỏi nuốt nước miếng.

"Cuối cùng, chúng ta sẽ làm bánh flan từ Sunfruit, một món tráng miệng nhẹ nhàng nhưng đầy hương vị."

Khi mọi thứ dần hoàn thiện, căn bếp không còn là một nơi hỗn độn, mà trở thành một nhà máy chế biến thực phẩm chuyên nghiệp, nơi mà mọi người đều làm việc hài hòa với nhau dưới sự chỉ huy của Vương Cường.

Dù ban đầu Mors có vẻ miễn cưỡng, nhưng giờ đây, hắn cũng phải thừa nhận tài năng và sự am hiểu về ẩm thực của người khách lạ này.

Aurelia đứng từ xa quan sát Vương Cường cẩn thận chuẩn bị từng món ăn.

Ánh lửa từ bếp phản chiếu lên khuôn mặt tập trung của hắn, tạo nên một vẻ bình yên mà cô hiếm khi thấy trong khung cảnh c·hiến t·ranh này.

Nhìn cách Vương Cường điều khiển mọi thứ trong bếp một cách điêu luyện và đầy tự tin, trong lòng cô bất chợt dâng lên một cảm giác ấm áp và quen thuộc.

Những hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô—một buổi sáng yên bình, khi ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ.

Cô tỉnh giấc trong căn nhà nhỏ, nơi tiếng lửa râm ran từ bếp vọng lại.



Vương Cường, người chồng mà cô có thể tin tưởng và yêu thương, đang chuẩn bị bữa sáng với nụ cười nhẹ nhàng. Cô có thể tưởng tượng ra mùi thơm của món ăn lan tỏa khắp phòng, khiến cô cảm thấy thật an bình và hạnh phúc.

Rồi lại một khung cảnh khác hiện lên—sau một ngày dài mệt mỏi, khi cô trở về từ chiến trường, Vương Cường sẽ đón cô bằng một cái ôm ấm áp.

Họ sẽ cùng nhau ngồi xuống, chia sẻ những câu chuyện, niềm vui, và cả những khó khăn của cả ngày, trong ánh đèn ấm cúng của căn nhà.

Cô có thể cảm nhận được sự an ủi và thoải mái khi có Vương Cường bên cạnh, một người không chỉ là đối tác chiến đấu mà còn là một người bạn đời đáng tin cậy.

Chìm đắm trong những suy nghĩ ấy, Aurelia bất chợt cảm thấy đôi má mình nóng lên.

Cô vội vàng gạt đi những hình ảnh viễn vông đó, tự nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là những tưởng tượng thoáng qua, không nên để chúng chi phối tâm trí.

Đúng lúc đó, Vương Cường tiến lại gần cô.

"Đồ ăn đã sẵn sàng, chúng ta có thể dùng bữa," hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi niềm tự hào về những món ăn mà hắn vừa hoàn thành.

Vương Cường hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của vị chỉ huy này, dù rằng bình thường hắn rất tinh tế và n·hạy c·ảm trong việc quan sát mọi người xung quanh.

Aurelia khẽ gật đầu, cố che đi sự bối rối của mình bằng một nụ cười nhẹ.

"Tốt, chúng ta ăn thôi."

Họ cùng ngồi xuống bàn, nơi các món ăn được bày biện gọn gàng và hấp dẫn. Ánh sáng của ngọn nến trên bàn làm không khí trở nên ấm cúng hơn.

Khi cầm nĩa lên, Aurelia thử món salad Redbell và Moonleaf đầu tiên. Vị tươi mát của rau hòa quyện với vị chua ngọt của Redbell, cùng mùi hương đặc trưng của sốt khiến cô không thể không gật gù tán thưởng.

"Ngon lắm, Vương Cường. Ngươi thực sự rất giỏi trong việc này," cô nói, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Vương Cường chỉ cười, hắn cắt miếng steak thành các miếng vừa ăn rồi thêm vào dĩa cho Aurelia.

"Ta chỉ làm những gì mình có thể. Cô cũng biết, sau chiến đấu, chúng ta cần có những khoảng thời gian như thế này để thư giãn."

Trong suốt bữa ăn, họ trò chuyện vui vẻ về những kỷ niệm, những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống và cả những trải nghiệm trong quá khứ.

Vương Cường chia sẻ về những món ăn yêu thích ở thế giới trước của hắn, những kỹ năng nấu nướng mà hắn học được từ khi phải đi làm thuê, tiết kiệm từng đồng.

Aurelia cũng kể về những ngày tháng huấn luyện khắc nghiệt trong gia tộc, nhưng không thiếu những khoảnh khắc đáng nhớ bên gia đình.



ヽ ( ̄ ~  ̄) ノViết truyện cũng như nấu một món ăn vậy, bạn phải cân đo đong đếm sao cho một món ăn có đầy đủ hương và vị.

(⁄ ⁄ ⁄ ▽ ⁄ ⁄ ⁄) Thật sự mình đang suy nghĩ có nên để main FA ko, chứ viết mấy đoạn tình cảm mình nổi hết cả da gà, da vịt.

Mọi người có nhận xét gì cho chương này không ạ, nên cho tình cảm giữa main và chỉ huy tiến triển từ từ, hay là nhanh chóng.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯