Sáng sớm tại doanh trại, ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu xuống, làm rực rỡ cả vùng đất vừa trải qua một trận chiến cam go. Không khí trong lành, mang theo hương cỏ dại và đất ẩm sau trận mưa đêm.
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua hàng cây, soi rọi lên những chiếc lều và tường thành của doanh trại, nơi mà các binh lính quỷ đã sẵn sàng cho một ngày mới.
Tiếng chim hót líu lo xen lẫn với tiếng bước chân của binh lính đang thực hiện những công việc thường ngày, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng không kém phần bận rộn.
Vương Cường, sau khi thức dậy từ rất sớm, đã bắt đầu buổi tập luyện cùng với Dorig và Brutus.
Trên sân tập, cả ba người lao vào các bài tập thể lực và võ thuật, mồ hôi thấm đẫm áo giáp nhưng họ vẫn không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại khi cả ba đã thấm mệt và mặt trời bắt đầu lên cao.
Sau buổi tập luyện đầy hứng khởi, họ quyết định đi tắm để rửa sạch mồ hôi và cảm thấy thoải mái hơn.
Khi đến bờ sông gần doanh trại, Vương Cường thấy nhiều binh lính khác cũng đang tập trung tại đó. Họ dùng xà phòng mà hắn đã hướng dẫn làm từ trước để vệ sinh cơ thể sau buổi tập sớm hoặc sau khi trực ca đêm xong.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Cường nhận ra rằng việc quá nhiều người tắm ở sông không chỉ gây cản trở mà còn có thể ảnh hưởng đến môi trường và sức khỏe của các binh lính.
Hắn liền nảy ra ý tưởng xây dựng một nhà tắm tập thể để mọi người có thể tắm rửa một cách thuận tiện và sạch sẽ hơn.
Sau khi tắm xong, Vương Cường trở về phòng của mình để chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới với các cố vấn và Chỉ huy Aurelia.
Hắn xem xét lại các báo cáo về chiến lợi phẩm và tù binh mà q·uân đ·ội đã thu được từ doanh trại Vương Quốc Berimars, kiểm tra kỹ lưỡng từng con số và chi tiết để sẵn sàng trình bày.
Khi đã chuẩn bị xong, Vương Cường bước vào phòng họp, nơi các cố vấn đã có mặt đầy đủ.
Bầu không khí trong phòng trở nên nghiêm túc hơn khi Chỉ huy Aurelia bước vào và ra lệnh cho cuộc họp bắt đầu.
Vương Cường đứng dậy, cầm lấy các tài liệu và bắt đầu trình bày.
"Theo báo cáo từ các đội trưởng, chúng ta đã thu được một lượng lớn chiến lợi phẩm từ doanh trại Berimars. Đặc biệt là v·ũ k·hí, giáp trụ, cùng với một số tài liệu quân sự quan trọng.”
“Về số lượng tù binh, hiện tại chúng ta đã bắt được 3,507 tù binh, bao gồm cả những tên chỉ huy và quý tộc."
Khi Vương Cường thông báo số lượng tù binh lên đến 3.507 người, bầu không khí trong phòng họp ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Các cố vấn nhìn nhau, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Một số cố vấn không giấu nổi sự bất an khi đề cập đến nguy cơ b·ạo l·oạn có thể xảy ra, nhất là khi số lượng tù binh đang vượt quá khả năng quản lý hiện tại của họ.
"Cái số lượng này, quá lớn!" Cố vấn chiến lược Thorin lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng.
"Chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn nếu họ nổi loạn. Doanh trại của chúng ta không đủ lực lượng để kiềm chế được hết bọn chúng."
Các cố vấn khác gật đầu đồng tình, sự lo lắng ngày càng rõ ràng.
Họ hiểu rằng việc quản lý một lượng tù binh lớn như vậy đòi hỏi phải có kế hoạch cẩn thận, nếu không rất dễ dẫn đến tình trạng mất kiểm soát.
Thấy tình hình này, Vương Cường vẫn bình tĩnh, hắn lên tiếng đưa ra các đề nghị.
"Thực tế là chúng ta có thể quản lý tốt hơn nếu biết cách phân loại và sử dụng những tù binh này một cách hợp lý,"
Vương Cường bắt đầu, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người trong phòng.
"Trước hết, chúng ta sẽ phân loại tù binh theo mức độ nguy hiểm, sức khỏe và năng lực của họ. Những tù binh khỏe mạnh, có tiềm năng gây rối sẽ được giá·m s·át chặt chẽ, trong khi những người yếu đuối hoặc ít có khả năng gây nguy hiểm sẽ được phân công vào những công việc ít quan trọng hơn."
Nghe đến đây, Aurelia và các cố vấn bắt đầu lắng nghe kỹ hơn, sự chú ý của họ dồn vào từng lời nói của Vương Cường.
"Hơn nữa," Vương Cường tiếp tục, "chúng ta sẽ sử dụng chính tù binh để quản lý tù binh.”
"Khi lợi ích cá nhân lên ngôi, con người sẽ không ngại biến người khác thành bàn đạp và n·ạn n·hân của họ.”
“Bằng cách đó, chúng ta có thể chọn ra một số người có lòng trung thành hoặc thể hiện sự hợp tác tốt, chúng ta có thể tạo ra các nhóm giá·m s·át, họ sẽ theo dõi và báo cáo tình hình của những tù binh khác.”
“Đổi lại, họ có thể được hưởng một số đặc quyền như điều kiện sống tốt hơn hoặc thậm chí cơ hội được trả tự do sớm."
Một vài cố vấn tỏ ra ngạc nhiên, bình thường cố vấn Brian trông có vẻ rất hiền lành, nhưng không ngờ hắn cũng có một mặt xấu xa như thế này.
Tuy vậy, cũng có những ánh mắt đầy sự đồng tình khi nghe đến phương án này. Vương Cường tiếp tục giải thích.
"Chúng ta sẽ chia tù binh thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm có một tù binh giá·m s·át. Điều này giúp giảm thiểu nguy cơ nổi loạn và dễ dàng kiểm soát tình hình hơn. Đồng thời, chúng ta sẽ thiết lập hệ thống thưởng phạt rõ ràng.”
“Những tù binh hợp tác sẽ được thưởng bằng thức ăn, chỗ ở tốt hơn, hoặc cơ hội được trả tự do sớm. Ngược lại, những kẻ không tuân thủ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Aurelia gật đầu tán thành khi nghe kế hoạch. Vương Cường tiếp tục.
"Chúng ta cũng có thể sử dụng đòn bẩy tâm lý để phân biệt và chia rẽ, ngăn cản sự đoàn kết giữa các tù binh, khiến họ không thể hợp tác với nhau trong việc nổi loạn.”
“Cuối cùng, những tù binh này sẽ được sử dụng làm lao động cưỡng bức. Họ có thể tham gia vào các công việc xây dựng, khai thác mỏ, hoặc làm việc trong các xưởng sản xuất xi măng.”
“Chúng ta sẽ bắt bọn họ làm việc đến mức kiệt sức, khiến tâm trí sẽ không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện trốn thoát, và khi đó sự giải thoát cũng chỉ còn là một điều xa vời.”
“Điều này không chỉ giúp giảm thiểu nguy cơ mà còn mang lại lợi ích kinh tế cho chúng ta."
Các cố vấn nhìn nhau với vẻ đồng tình khi nghe những đề xuất của Vương Cường. Họ nhận thấy rằng đây là cách tốt nhất để quản lý tình hình hiện tại.
Chỉ huy Aurelia, với ánh mắt tán dương, quay sang các cố vấn và nói.
"Chúng ta sẽ thực hiện theo kế hoạch này. Đây là cách duy nhất để đảm bảo an toàn và ổn định cho doanh trại. Cảm ơn ngươi, Cố vấn Brian."
“Các ngươi ai có ý kiến gì khác nữa không.”
“Không, chúng tôi hoàn toàn đồng ý với Cố vấn Brian.” cả bốn đều lần lượt đồng ý.
Sau khi cuộc thảo luận về tù binh tạm lắng xuống, Vương Cường tiếp tục với một thông báo quan trọng khác, một kế hoạch lớn mà hắn đã ấp ủ từ lâu.
"Thưa Chỉ huy Aurelia và các cố vấn," Vương Cường mở đầu, giọng nói của hắn vẫn đều đều nhưng mang theo sự tự tin và quyết tâm.
"Tôi muốn đề xuất việc xây dựng Thung lũng Sao Rơi này thành một căn cứ quân sự chiến lược, đồng thời tái thiết lập lại một thị trấn gần đó.”
Hăn nói tiếp.
“Với địa hình tự nhiên dễ thủ khó công, cùng với sự thuận lợi của dòng sông và tuyến đường vận chuyển, nơi này có tiềm năng trở thành một tiền đồn mạnh mẽ, hỗ trợ cho các cuộc chiến sau này của chúng ta."
Trừ Aurelia người đã biết hết kế hoạch ra thì các cố vấn đều rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt của họ không giấu được sự tò mò và hứng thú trước những gì Vương Cường đang đề xuất.
Họ biết Thung lũng Sao Rơi là một vị trí trọng yếu, nhưng việc biến nó thành một căn cứ quân sự quy mô lớn là điều họ chưa từng nghĩ đến.
Vương Cường tiếp tục giải thích về tầm quan trọng của vị trí này, từ lợi thế địa hình đến những tuyến đường chiến lược có thể được sử dụng để vận chuyển quân nhu và tiếp viện.
Hắn vẽ ra một bức tranh toàn cảnh về một hệ thống phòng thủ vững chắc, với các vị trí phòng thủ được sắp đặt cẩn thận, các tuyến đường nội bộ kết nối chặt chẽ, và một hệ thống quản lý hiệu quả.
"Chúng ta sẽ xây dựng một loạt công sự kiên cố tại những điểm then chốt, đảm bảo mọi ngã vào Thung lũng đều được bảo vệ nghiêm ngặt."
Vương Cường nói, tay chỉ vào các vị trí trên bản đồ mà hắn đã trải ra trước mặt mọi người.
"Tại các khu vực xung yếu, chúng ta sẽ xây dựng các trạm quan sát và tháp canh, nhằm phát hiện và ứng phó với mọi động thái của địch từ xa."
Các cố vấn nhận thấy rằng kế hoạch của Vương Cường rất chi tiết và có tầm nhìn xa. Không chỉ là một căn cứ quân sự, mà còn là một điểm tựa chiến lược cho các cuộc chiến tương lai.
Họ nhanh chóng xúm lại quanh bản đồ, trao đổi với nhau bằng những lời bàn bạc nghiêm túc.
“Vị trí này có địa thế cao, rất thích hợp cho việc đặt trạm quan sát.”
Cố vấn chiến thuật Cassandra nói, rồi chỉ vào một đỉnh đồi gần lối vào thung lũng.
“Từ đây có thể dễ dàng kiểm soát cả khu vực xung quanh.”
“Nhưng việc xây dựng trạm quan sát tại đó sẽ tốn kém cả về tài chính lẫn nhân lực.”
Cố vấn quân sự Luther phản bác.
“Theo tôi biết thì, tình hình tài chính của doanh trại đang không quá khả quan, còn nhân lực thì đang khan hiếm. Liệu chúng ta có đủ sức để thực hiện kế hoạch này không?”
Vương Cường cười nhạt, bước lên phía trước.
“Về tài chính, mọi người không cần lo lắng. Tôi đã sắp xếp được nguồn thu nhập ổn định từ việc bán xà phòng, và với số tiền chuộc tù binh, chúng ta sẽ có đủ kinh phí để xây dựng căn cứ này.”
Hăn nói tiếp .
“Về phần nhân lực, các tù binh mà chúng ta bắt được sẽ được sử dụng làm lao động. Chúng sẽ đảm nhiệm phần lớn công việc xây dựng.”
Một cố vấn ma thuật Edwin lên tiếng.
“Nếu chúng ta để tù binh làm việc trong khu vực quan trọng này, liệu có đảm bảo an toàn không? Và việc giá·m s·át chúng cũng đòi hỏi thêm nhân lực.”
Vương Cường gật đầu, không hề tỏ ra bối rối.
“Ngài nói đúng Edwin, nhưng nếu chúng ta phân bổ hợp lý, đặt các trạm gác và tuần tra cẩn thận, việc này hoàn toàn có thể kiểm soát được.
“Và dùng cách quản lý tù binh như vừa rồi tôi đề xuất, thì mọi chuyện đều được giải quyết.”
Aurelia ngồi lắng nghe, ánh mắt sắc bén quan sát từng người một. Sau một lúc im lặng, cô nhìn về phía các cố vấn.
“Các ngươi còn có ý kiến gì không? Nếu không, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc về địa hình.”
Thorin người ngồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng nói.
“Nếu tất cả những điều Cố vấn Brian đây nói đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, thì việc bàn bạc về địa hình sẽ là bước tiếp theo. Chúng ta phải chắc chắn rằng mỗi vị trí được chọn đều phải đảm bảo tính phòng thủ cao nhất, và tận dụng triệt để lợi thế của thung lũng này.”
“Đồng ý,” Vương Cường đáp.
“Chúng ta sẽ chia thành các nhóm nhỏ để khảo sát chi tiết từng khu vực, sau đó tập hợp lại để đưa ra phương án cuối cùng. Hãy yên tâm, chúng ta sẽ biến nơi này thành một pháo đài bất khả x·âm p·hạm.”
Nhưng điều thực sự khiến Aurelia và các cố vấn bất ngờ là khi Vương Cường, với một nụ cười đầy ẩn ý, lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một tập tài liệu khá dày, đặt lên bàn trước mặt họ.
"Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tái thiết lập lại cơ cấu trong doanh trại trước khi nó biến thành một căn cứ quân sự."
Vương Cường nói, giọng điệu đầy tự tin.
"Đây là nền tảng mà chúng ta cần xây dựng từ bây giờ để đảm bảo sự ổn định và hiệu quả trong tương lai."
Aurelia và các cố vấn không giấu nổi sự ngạc nhiên trước tập tài liệu mà Vương Cường mang ra.
Tập tài liệu này chứa đựng mọi chi tiết, từ việc cải thiện cơ sở hạ tầng, quản lý nguồn lực, đến việc tái cơ cấu lại tổ chức và cách huấn luyện q·uân đ·ội.
Aurelia nhìn Vương Cường, ánh mắt cô mang đầy sự tò mò xen lẫn ngạc nhiên.
"Ngươi đã chuẩn bị thứ này từ bao giờ." cô nói, giọng đầy khâm phục và kinh ngạc khi nhìn vào xấp tài liệu.
Vương Cường chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nói như thể tất cả chỉ là chuyện tiện tay đối với hắn.
"Tôi cũng chỉ mới nghĩ ra gần đây."
…
Tới giới hạn rồi, sorry mọi người, (╥﹏╥) có lẽ tui chỉ đăng được 5 chương cho hôm nay thôi.
Ráng 6 chương mà không được.
Chương sau sẽ nói về cơ cấu mới của q·uân đ·ội và những hoạch định tương lai.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.