Chương 65: Những Câu Chuyện Và Những Lời Trêu Chọc
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống doanh trại, tạo nên bầu không khí ấm áp nhưng không quá oi bức. Tiếng động từ các hoạt động trong trại vẫn vang lên đều đặn, nhưng không quá ồn ào.
Những chiến binh và nhân viên đang bận rộn với công việc thường ngày, tuy nhiên sự nhộn nhịp của buổi sáng dường như đã dịu lại khi buổi trưa đến gần.
Aurelia, đang đứng trong sân cùng với Vương Cường và cậu của mình, Marbas Caelan, chợt nhận ra mặt trời đã lên cao và giờ ăn trưa đang đến gần.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu cô.
Aurelia quyết định rằng đây là cơ hội tốt để mọi người cùng ăn chung bữa trưa, không chỉ để no bụng mà còn tạo cơ hội cho mọi người làm quen. Đặc biệt nếu là bữa ăn do Vương Cường nấu nó sẽ là quá hoàn hảo để chiêu đãi cậu và mọi người.
Cô quay sang Vương Cường, ghé sát vào tai hắn, đôi mắt lóe lên một ý định.
"Vương Cường," cô nói với giọng nhẹ nhàng, chứa đựng đầy sự thích thú và hào hứng.
"Ta nghĩ rằng chúng ta nên có một bữa trưa chung cho tất cả mọi người. Ngươi có thể chuẩn bị được không? Ta sẽ trả tiền công xứng đáng."
Vương Cường khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn không che giấu được sự chân thành và kính trọng dành cho Aurelia.
"Không cần đâu, Aurelia," hắn cũng thì thầm đáp lại với giọng nói bình thản nhưng ấm áp.
"Việc này là trách nhiệm của ta, và ta rất vui lòng được giúp đỡ mọi người mà không cần thù lao."
Với câu trả lời khéo léo và tinh tế của Vương Cường, Aurelia cảm thấy mình càng có thể dựa dẫm và tin tưởng vào người cố vấn này.
Cô gật đầu nhẹ, không nài nỉ thêm mà tôn trọng quyết định của hắn. Vương Cường cúi đầu chào rồi xin phép lui ra để chuẩn bị cho bữa trưa, để lại Aurelia và cậu của cô.
Người bây giờ đang rất hoảng hốt, hắn đứng hình mất mấy giây. Còn trong đầu hắn giờ đây như có một vạn con thảo nê mã chạy ngang qua.
‘Hả? Chuyện gì vậy, có phải chúng nó vừa gọi nhau bằng tên và tên riêng? Hay là ta nghe nhầm?Có chuyện mà cả hai không muốn nói cho ta nghe?”
Caelan nhìn theo bóng dáng Vương Cường một lúc, rồi quay lại nhìn cháu gái mình với vẻ tò mò.
"Hắn thực sự là một người thú vị," Caelan nhận xét, đôi mắt lóe lên sự tò mò. "Có vẻ như hắn rất quan trọng với cháu."
Aurelia mỉm cười nhẹ, nhưng không nói thêm gì mà chỉ ra hiệu cho Caelan theo mình vào phòng chỉ huy.
Họ bước vào bên trong, và ngay lập tức, Caelan bị ấn tượng bởi cảnh tượng trước mắt.
Những chồng sổ sách, giấy tờ, và báo cáo chất đống như núi trên bàn và giá sách.
Không gian làm việc dường như bị lấn át bởi đống tài liệu khổng lồ này, khiến Caelan cảm thấy khó thở.
"Chà, không thể tin được," Caelan thốt lên với giọng pha lẫn sự kinh ngạc và sợ hãi.
"Nếu bị buộc phải ngồi ở đây một ngày, thì ta thà ra chiến trường mười năm."
Aurelia bật cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng có phần hoài niệm.
"Cậu nói đúng, trước khi có Brian, con cũng bị áp lực rất nhiều bởi đống sổ sách này. Có những lúc, chỉ cần một lỗi nhỏ của cấp dưới cũng đủ khiến cháu cảm thấy tức giận và khó chịu."
Caelan nhìn Aurelia với ánh mắt cảm thông.
"Thế giờ thì sao?" Hắn hỏi, giọng nói lộ rõ sự quan tâm.
"Giờ thì ổn hơn nhiều rồi," Aurelia đáp, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn.
"Brian đã chia sẻ gánh nặng với cháu. Hắn không chỉ là một cố vấn giỏi về chiến lược, mà còn rất cẩn thận trong việc xử lý sổ sách. Nhờ có hắn mà mọi thứ dần ổn định lại, và cháu có thể tập trung vào những việc quan trọng khác."
Caelan lắng nghe và gật đầu, cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng cháu gái của mình đã tìm được một người đồng hành tin cậy.
Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút lo lắng mơ hồ, khi nhìn thấy sự thay đổi trong Aurelia và sự hiện diện mạnh mẽ của Vương Cường trong cuộc sống của cô cháu gái.
Nhưng thay vì nói ra, hắn chỉ giữ lại trong lòng, tiếp tục lắng nghe Aurelia kể chuyện.
Trong căn phòng chỉ huy tĩnh lặng, những chồng sổ sách vẫn nằm ngổn ngang trên bàn, tạo ra một bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc.
Caelan, với ánh mắt đầy tò mò và sự quan tâm, quay sang hỏi Aurelia về cuộc chiến gần đây với vương quốc Berimars.
Hắn muốn biết thêm về những gì đã diễn ra, những gì đã khiến doanh trại của Aurelia giành được thắng lợi trước một kẻ thù mạnh mẽ như vậy.
Aurelia, nhận thấy sự quan tâm của cậu mình, mỉm cười nhẹ nhàng, trong giọng nói của cô vang lên sự tự hào rõ rệt.
"Cuộc chiến với Berimars không hề dễ dàng," cô bắt đầu, giọng nói vừa nghiêm túc vừa hãnh diện.
"Nhưng nó đã dạy cho con nhiều điều, và đặc biệt là về khả năng của những người đồng đội quanh mình."
Cô tiếp tục kể về cách mình phát hiện ra tài năng của Vương Cường, từ khi hắn chỉ là một người không ai chú ý đến.
"Brian là một người rất đặc biệt," cô nói, ánh mắt lấp lánh.
"Khi con nhận ra khả năng của hắn, con biết mình phải tận dụng tài năng đó. Hắn không chỉ hiểu biết sâu rộng mà còn có những ý tưởng đột phá. Chính vì vậy, con đã quyết định phế truất Malakar và tuyển Vương Cường làm cố vấn."
Aurelia nói thêm.
“Không chỉ bởi vì Brian mà Malakar bị phế truất, Malakar, cái tên đó đã phạm vào quá nhiều lỗi không thể tha thứ, từ t·ham ô· đến bóc lột.”
Caelan nghe rất chăm chú, đôi mắt xanh ngọc lục bảo không rời khỏi Aurelia khi cô kể lại chi tiết về những gì đã xảy ra.
Hắn gật đầu nhẹ, đôi lúc nhíu mày khi nghe về những thay đổi mà Aurelia đã thực hiện trong doanh trại của mình.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Caelan khi biết rằng cô cháu gái không chỉ có can đảm mà còn quyết đoán đủ để thực hiện những bước đi lớn như vậy.
Khi Aurelia bắt đầu kể về xi măng, Caelan nghiêng đầu một chút, ánh mắt lộ rõ sự tò mò.
"Xi măng? Ngươi nói đó là một loại vật liệu mới?" Hắn hỏi, giọng điệu xen lẫn sự hứng thú và ngạc nhiên.
Aurelia gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
"Đúng vậy, cậu. Chính nhờ xi măng mà chúng ta đã có thể xây dựng được những công sự vững chắc, giúp doanh trại thủ thành công trước các cuộc t·ấn c·ông mạnh mẽ từ phía Berimars."
Caelan lặng đi trong giây lát, cố gắng hình dung về vật liệu mới mà Aurelia vừa nhắc đến.
"Thật đáng kinh ngạc," hắn nói, giọng nói trầm tư.
"Một loại vật liệu có thể thay đổi cục diện của một trận chiến... Tên Brian này quả thật là một người tài giỏi."
Aurelia tiếp tục câu chuyện, kể về cách cô và Vương Cường đã chọc tức Malakar, tạo ra một cái bẫy để hắn giẫm vào. Khi nghe đến tên Malakar, đôi mắt Caelan ánh lên sự phẫn nộ. Hắn siết chặt tay lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.
"Malakar... tên phản bội đó đáng bị trừng phạt. Hắn dám phản bội lại chúng ta? Những người đã cứu gia tộc bọn hắn khỏi diệt vong? Ta không thể chấp nhận được điều đó."
Aurelia khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cô cũng có sự sắc bén.
"Cậu không cần lo, Malakar đã phải trả giá. Hắn không biết rằng những thông tin hắn nhận được chỉ là một cái bẫy. Hắn và Maximilian đã b·ị đ·ánh bại thảm hại, và đó là nhờ vào sự tính toán của Vương Cường."
Caelan khẽ cười, nhưng nụ cười đó không che giấu được sự hài lòng trong lòng hắn.
"Ngươi làm rất tốt, Aurelia. Việc trừng những kẻ như Malakar không chỉ là một công việc, mà còn là một lời cảnh báo cho bất kỳ ai có ý định phản bội."
Aurelia tiếp tục kể về thứ v·ũ k·hí mới mang tên 'mìn ma thuật' và đôi mắt của Caelan lại sáng lên sự ngạc nhiên và thắc mắc.
"Mìn ma thuật? Ta chưa từng nghe đến thứ này," hắn nói, giọng điệu đầy hứng thú.
Aurelia gật đầu, miêu tả sơ lược về tác dụng của loại v·ũ k·hí này, tất nhiên cô chỉ kể những thứ được cho phép của Vương Cường.
"Con đã có cơ hội tham quan nơi nghiên cứu và chế tác chúng," cô nói, ánh mắt lấp lánh sự thán phục.
"Không thể không nói, nơi đó được Brian quản lý rất chỉnh chu và kỹ lưỡng. Mỗi chi tiết đều được hắn chăm sóc một cách cẩn thận, và nhờ vậy mà chúng ta có được những v·ũ k·hí mạnh mẽ và hiệu quả đến vậy."
Caelan khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự hài lòng.
"Brian… ngươi càng nói, càng khiến ta muốn nói chuyện với tên này. Hắn không chỉ là một cố vấn giỏi, mà còn là một thiên tài trong việc tạo ra những thứ có thể thay đổi cả cục diện c·hiến t·ranh."
Caelan ngồi thẳng người lên, khoanh tay trước ngược, mỉm cười một cách ẩn ý nhìn Aurelia, giọng nói trở nên có phần hào hứng hơn.
“Aurelia, có vẻ như con nói về Vương Cường nhiều hơn cả việc nói về chiến lược của chính mình đấy,” Caelan nói, giọng đầy ẩn ý nhưng không giấu nổi sự thích thú.
“Ta không nhớ cháu mình lại có thói quen khen ngợi ai đó nhiều đến vậy trước đây.”
Hắn lắng nghe Aurelia kể chuyện, nhưng không thể không nhận ra sự đặc biệt trong cái cách mà cô cháu gái nhỏ này nói về Vương Cường.
Mỗi khi nhắc đến hắn, giọng con bé lại trở nên đầy tự hào, đôi mắt ánh lên sự tôn kính và đôi khi còn có chút gì đó ấm áp khó tả.
Caelan khẽ nhếch mép, một nụ cười mỉa mai dần hiện ra trên khuôn mặt khắc khổ của hắn.
Aurelia, nhận ra sự châm chọc từ cậu mình, khẽ đỏ mặt, nhưng cô nhanh chóng giữ bình tĩnh, đôi mắt xanh lục của cô ánh lên chút thách thức khi đáp lại.
“Cậu đang hiểu lầm rồi. Brian chỉ là một thuộc hạ giỏi, và là người đã giúp chúng ta có được chiến thắng này. Chẳng lẽ con không nên tự hào về đội ngũ của mình sao?”
Caelan cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng cả một góc trại.
“Ồ, đúng vậy, đội ngũ của con... Nhưng ta chỉ thắc mắc rằng, liệu sự tự hào này có phải là dành riêng cho mỗi hắn hay không? Ta có nên lo lắng rằng cháu ta sẽ để trái tim mình lung lay vì một kẻ thông minh như hắn không?”
Aurelia nhìn cậu mình với vẻ nghiêm túc, nhưng khóe môi vẫn không giấu được nụ cười nhẹ.
“Cậu đừng đùa nữa. Con biết cậu chỉ đang muốn trêu chọc con mà thôi. Con hoàn toàn hiểu rõ vai trò của mình, và cũng biết khi nào nên đặt tình cảm cá nhân sang một bên vì lợi ích của Nioder.”
“Vậy là con có tình cảm cá nhân đúng không?” Caelan tiếp tục hí hửng trêu đùa.
“Cậu…” Aurelia chưa từng nghĩ cậu mình lại nhây như vậy.
Thấy cô cháu gái không nói được gì nữa, Caelan cũng thõa mãn rồi gật đầu, nhưng trong lòng hắn biết rằng có điều gì đó đặc biệt về cách mà cháu gái mình nói về Vương Cường.
Sự nghiêm túc trong ánh mắt Aurelia khiến hắn tin tưởng vào quyết định của cô, nhưng cũng khiến hắn tò mò hơn về mối quan hệ giữa hai người.
Hắn cúi xuống, nắm lấy vai Aurelia, nhìn thẳng vào mắt cô với sự quan tâm chân thành.
“Cháu của ta, ta luôn tin tưởng vào sự phán đoán của con. Nhưng nếu có bất cứ điều gì làm con bận lòng, đừng ngại nói với ta. Ta sẽ luôn ở đây để bảo vệ con, như ta đã từng.”
Aurelia khẽ gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay rắn chắc của Caelan.
“Con biết mà, cậu. Và con rất biết ơn vì điều đó.”
Caelan cười nhẹ, buông vai Aurelia ra và thở dài.
“Chà, nếu vậy, ta chỉ cần đảm bảo rằng Brian biết vị trí của mình, và không làm gì khiến ta phải lo lắng thêm thôi.”
“Cậu mà gây khó dễ gì cho hắn, thì đừng trách con tại sao lại không nói chuyện với người.” Aurelia vẻ hờn dỗi nói ra.
Không biết từ khi nào mà cô đã bỏ xuống lớp vỏ kiên cường của mình, mà trở lại làm một Aurelia trẻ con, hồn nhiên, vui vẻ, dễ giận dỗi. Có lẽ chỉ ở những lúc bên người thân cô mới được phép làm như vậy.
…
Mọi người thấy xưng hô là “Con” sẽ ổn hơn hay là “Cháu” sẽ ổn hơn
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.